Chương 451: Bé cưng, tối nay cô ngủ với cháu được không?
Trà Chanh
20/10/2021
**********
Chương 451: Bé cưng, tối nay cô ngủ với cháu được không?
Lê Tuyết Trinh mín môi thành một đường thẳng, nhẹ giọng nói: "Em có thể từ chối trả lời câu hỏi này không?"
Mặc dù cô ta không trả lời có hay không, nhưng loại trốn tránh này đã giải thích rõ ràng rồi, Tiêu Thành Vân không đành lòng nên thuyết phục cô ta: "Tuyết Trinh, em biết rõ anh ta.." “Thành Vân!” Lê Tuyết Trinh run giọng ngắt lời anh ấy.
Đôi mắt đẹp rũ xuống, ngay cả mái tóc xoăn sau đầu cũng xõa xuống như thác nước, rất đáng thương, nhưng một dấu vết ác độc lại nhàn nhạt ẩn hiện sâu trong đáy mắt dưới lớp lông mi dài che phủ.
Khi nhìn thấy điều này, Tiêu Thành Vân chỉ thở dài không nói gì thêm.
Lê Tuyết Trinh lại ngẩng đầu cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền, "Đừng cứ nói tới em, anh xem anh đi, đến bây giờ vẫn chưa có một người ở cạnh. Anh nên tìm một cô gái tốt có thể ở cạnh chăm sóc anh" “Anh chưa gặp được người mình thích, có lẽ duyên phận chưa tới!" Tiêu Thành Vân cười nhẹ, che giấu suy nghĩ. Hai người đứng rất gần, hôm nay Lê Tuyết Trinh lại đi giày cao gót, nhìn từ góc độ của cô ta có thể thấy có một sợi dây đỏ quấn quanh cổ anh, có thứ gì đó dưới dây cổ treo lủng lẳng, cô ta biết đó là tượng Phật ngọc nhỏ.
Cô ta thu hồi ánh mỉm mắt cười, làm bộ như không thấy gì "Đi thôi, vào phòng làm việc của anh!"
Tiêu Thành Vân gật đầu và đưa cô ta vào văn phòng. Sau khi dùng xong bữa tối, Lam Ngọc Anh vừa đi lên lầu liền trực tiếp vào phòng con trai.
Ban ngày cô bị anh lăn lộn ở khách sạn cả buổi, bây giờ cô không dám ngủ lại với anh, ai biết ý xấu của anh đã hết chưa, nếu chưa hết không phải là cô lại bị anh ức hiếp thêm lần nữa sao? Nếu vậy cho dù anh có không kiệt sức thì cô cũng sẽ mệt mỏi tới ngất xỉu.
Đậu Đậu nhỏ sau khi tắm xong nhìn rất mềm mại, dễ thương như chú gà con. Thấy cô đột nhiên đẩy cửa đi vào, cậu bé kinh ngạc nhìn cô "Cô à?"
Lam Ngọc Anh cúi người ôm lấy cậu bé, sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu bé, dịu dàng nói: "Bé cưng, tối nay cô ngủ với cháu được không?" "Được ạ" Bé cưng vui vẻ gật đầu.
Kể từ khi Hoàng Trường Minh dùng em gái dụ dỗ cậu bé thành công, cậu bé luôn tự mình ngủ trong phòng trẻ con, đã lâu rồi cậu bé không được ngủ với cô, trên mặt tràn đầy nét vui vẻ.
Hai mẹ con một lớn một nhỏ nằm trên giường, chỉ có bật đèn ngủ.
Lam Ngọc Anh vỗ về Đậu Đậu nằm trên tay cô ngủ ngon, khi nghe thấy tiếng bước chân, cô vội vàng nhắm mắt lại giả vờ đã ngủ.
Hoàng Trường Minh bước vào phòng nhìn thấy điều này, đôi môi mỏng của anh cong thành một vòng cung nhẹ, anh cũng không có vạch trần cô, chỉ xoay người bước nhẹ ra ngoài đi về hướng phòng làm việc.
Anh hết thúc cuộc họp video ngắn. Sau khi đóng máy tính xách tay, anh liếc nhìn đồng hồ và ước tính rằng thời gian cũng không còn sớm. Anh bước ra khỏi phòng làm việc và nhẹ nhàng đi vào phòng con. Lúc này hai mẹ con trên giường đang ngủ rất ngon, hơi thở đều đặn.
Hoàng Trường Minh bước tới tắt đèn ngủ đầu giường, sau đó cúi người bế cô lên, đi về phòng ngủ bên cạnh.
Lam Ngọc Anh đứng dậy vào ngày hôm sau, không chỉ chân cô run rẩy, mà cả tay cô cũng gần như không thể nhấc lên được.
Tối hôm qua lúc cô chìm vào giấc ngủ, Hoàng Trường Minh bất ngờ bế cô trở về phòng ngủ. Mới tờ mờ sáng anh đã kéo cô dậy vận động, sau đó cô mệt quá thiếp đi. Tới lúc thức dậy mặt trời đã lên cao, cũng không có ai gọi cô. Có lẽ giờ này anh đã đi làm.
Ngửa đầu lên trần nhà hít sâu vài hơi, Lam Ngọc Anh đỡ eo đi vào phòng tắm.
Cô ở trong phòng gần như cả ngày, cho đến khi trời chạng vạng tối. Cô mới có cảm giác sống lại, cô ra khỏi phòng chậm rãi xuống lầu.
Sau sự ở bệnh viện hôm qua, bác sĩ có kê cho cô chút thuốc tiêu hóa. Nhưng cô vẫn không thấy khá hơn bao nhiêu, đột nhiên mí mắt phải cứ nhảy lên, làm cô khó chịu.
Thím Lý sau khi biết chuyện liền nói với cô: "Cô Lam, tôi biết một mẹo này có thể giúp được, cô đợi lát nữa, tôi xé một tờ giấy nhỏ, lấy nước dán lên mi mắt là xong ngay!”
Cô không biết đó có phải là một hiệu ứng tâm lý hay không, nhưng thực sự tốt hơn rất nhiều.
Trong phòng khách, Đậu Đậu vùi đầu bôi bẩn vào tờ giấy vẽ, bên cạnh có một hộp bút màu lộn xộn.
Lam Ngọc Anh bước tới, cậu bé ngượng ngùng đưa bức tranh cho cô, nhân vật chính của bức tranh chính là cô, bên cạnh có dáng người nhỏ bé, lần này cậu bé không vẽ Hoàng Trường Minh đứng ở ngoài xa nữa mà vẽ đứng bên cạnh mẹ con họ.
Tuy nhiên, cô đã sớm phát hiện thêm một kẻ tiểu nhân khác.
Lam Ngọc Anh liếm môi dưới mà không hỏi, cô đã đoán được bức tranh có thể là của ai.
Hai cha con này... "Có vẻ như có khách đến nhà!"
Thím Lý nói và bước ra hành lang.
Lam Ngọc Anh vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Đậu Đậu, tiếp tục xem xét bức vẽ bằng bút chì màu trên tay cô, khi có tiếng bước chân, cô cũng ngước mắt lên nhìn về phía hành lang.
Nhưng người đến thăm đã làm cô ngạc nhiên, "Trợ lý Phan, sao anh lại đến đây?"
Phan Duy cả thân người mặc đồ tây giày da nghiêm chỉnh, anh ấy đã đi theo Hoàng Trường Minh giữ chức trợ lý cao cấp nhiều năm. Cho dù làm chuyện gì cũng hoàn thành rất tốt, nhưng lúc này trông anh ấy có hơi hoảng loạn. “Ừm, có chuyện gì vậy?” Lam Ngọc Anh bối rối.
Sau khi Phan Duy vào cửa, anh ấy bước nhanh đến phòng khách, anh ấy trầm giọng nói ra một câu như tiếng sét đánh vào đầu Lam Ngọc Anh. "Cô Lam, anh Minh bị cáo buộc có liên quan đến một vụ án thương mại, đã bị người của Cục Cảnh Sát bắt đi!" Lam Ngọc Anh đột ngột đứng dậy, bức vẽ bằng bút chì màu trên tay rơi xuống đất.
Làm sao có thể...
Buổi sáng Hoàng Trường Minh cùng cô lăn lộn một hồi, trên cơ thể cô vẫn vương lại chút mùi hương của anh. Lam Ngọc Anh tròn mắt nhìn Phan Duy, gương mặt lộ ra vẻ hoài nghi, nhưng vẻ mặt ngưng trọng của Phan Duy không phải đang nói đùa.
Một cơn tức giận ập đến trong lòng, thân thể cô nóng bừng, hai chân mềm nhũng tựa vào bàn trà mới có thể đứng vững.
Có một bàn tay nhỏ bé trắng nõn dịu dàng ôm lấy cô, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, " Cô Ngọc Anh, cô có sao không?" Lam Ngọc Anh cúi đầu xuống và thấy Đậu Đậu đang ngước nhìn cô.
Đôi mắt to đen như quả nho ấy ẩn chứa sự rụt rè và lo lắng, cô cố gắng bình tĩnh thật nhanh để không làm đứa trẻ sợ hãi, cứng ngắc đưa tay lên xoa đầu nấm của cậu bé, "Cô không sao!"
Sau vài nhịp thở, cô cúi xuống nói: "Cục cưng ngoan, để thím Lý đưa cháu lên lầu chơi nhé?" “Vâng ạ!” Đậu Đậu nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi nhận được ánh mắt của cô, thím Lý vội vàng bước tới nắm tay tiểu thiếu gia bước lên lầu, trong lòng lắng không khỏi quay đầu lại, vừa rồi những gì Phan Duy nói có thể tiểu thiếu gia không hiểu, nhưng bà thì hiểu rất rõ, trên gương mặt không giấu nổi nét lo lắng.
Đợi đến khi Đậu Đậu lên lầu, Lam Ngọc Anh không đứng thẳng nổi nữa.
Mặc dù đã cố gắng hết sức để giữ cho giọng điệu bình tĩnh, nhưng sự lo lắng vẫn khiến giọng của cô run lên, Trợ lý Phan, anh lặp lại những gì mình vừa nói!"
Trợ lý Phan nhìn trực tiếp vào cô và lặp lại vấn đề bằng một giọng tập trung "Một giờ trước, anh Minh đang ở trong phòng họp để họp với những người từ Cục Tiếp thị và Cục Kiểm toán. Người của Cục Cảnh Sát đột nhiên đến mang theo tài liệu của họ, nói rằng anh Minh bị tình nghi phạm tội thương mại, và họ đã trực tiếp bắt người đi!"
Chương 451: Bé cưng, tối nay cô ngủ với cháu được không?
Lê Tuyết Trinh mín môi thành một đường thẳng, nhẹ giọng nói: "Em có thể từ chối trả lời câu hỏi này không?"
Mặc dù cô ta không trả lời có hay không, nhưng loại trốn tránh này đã giải thích rõ ràng rồi, Tiêu Thành Vân không đành lòng nên thuyết phục cô ta: "Tuyết Trinh, em biết rõ anh ta.." “Thành Vân!” Lê Tuyết Trinh run giọng ngắt lời anh ấy.
Đôi mắt đẹp rũ xuống, ngay cả mái tóc xoăn sau đầu cũng xõa xuống như thác nước, rất đáng thương, nhưng một dấu vết ác độc lại nhàn nhạt ẩn hiện sâu trong đáy mắt dưới lớp lông mi dài che phủ.
Khi nhìn thấy điều này, Tiêu Thành Vân chỉ thở dài không nói gì thêm.
Lê Tuyết Trinh lại ngẩng đầu cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền, "Đừng cứ nói tới em, anh xem anh đi, đến bây giờ vẫn chưa có một người ở cạnh. Anh nên tìm một cô gái tốt có thể ở cạnh chăm sóc anh" “Anh chưa gặp được người mình thích, có lẽ duyên phận chưa tới!" Tiêu Thành Vân cười nhẹ, che giấu suy nghĩ. Hai người đứng rất gần, hôm nay Lê Tuyết Trinh lại đi giày cao gót, nhìn từ góc độ của cô ta có thể thấy có một sợi dây đỏ quấn quanh cổ anh, có thứ gì đó dưới dây cổ treo lủng lẳng, cô ta biết đó là tượng Phật ngọc nhỏ.
Cô ta thu hồi ánh mỉm mắt cười, làm bộ như không thấy gì "Đi thôi, vào phòng làm việc của anh!"
Tiêu Thành Vân gật đầu và đưa cô ta vào văn phòng. Sau khi dùng xong bữa tối, Lam Ngọc Anh vừa đi lên lầu liền trực tiếp vào phòng con trai.
Ban ngày cô bị anh lăn lộn ở khách sạn cả buổi, bây giờ cô không dám ngủ lại với anh, ai biết ý xấu của anh đã hết chưa, nếu chưa hết không phải là cô lại bị anh ức hiếp thêm lần nữa sao? Nếu vậy cho dù anh có không kiệt sức thì cô cũng sẽ mệt mỏi tới ngất xỉu.
Đậu Đậu nhỏ sau khi tắm xong nhìn rất mềm mại, dễ thương như chú gà con. Thấy cô đột nhiên đẩy cửa đi vào, cậu bé kinh ngạc nhìn cô "Cô à?"
Lam Ngọc Anh cúi người ôm lấy cậu bé, sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu bé, dịu dàng nói: "Bé cưng, tối nay cô ngủ với cháu được không?" "Được ạ" Bé cưng vui vẻ gật đầu.
Kể từ khi Hoàng Trường Minh dùng em gái dụ dỗ cậu bé thành công, cậu bé luôn tự mình ngủ trong phòng trẻ con, đã lâu rồi cậu bé không được ngủ với cô, trên mặt tràn đầy nét vui vẻ.
Hai mẹ con một lớn một nhỏ nằm trên giường, chỉ có bật đèn ngủ.
Lam Ngọc Anh vỗ về Đậu Đậu nằm trên tay cô ngủ ngon, khi nghe thấy tiếng bước chân, cô vội vàng nhắm mắt lại giả vờ đã ngủ.
Hoàng Trường Minh bước vào phòng nhìn thấy điều này, đôi môi mỏng của anh cong thành một vòng cung nhẹ, anh cũng không có vạch trần cô, chỉ xoay người bước nhẹ ra ngoài đi về hướng phòng làm việc.
Anh hết thúc cuộc họp video ngắn. Sau khi đóng máy tính xách tay, anh liếc nhìn đồng hồ và ước tính rằng thời gian cũng không còn sớm. Anh bước ra khỏi phòng làm việc và nhẹ nhàng đi vào phòng con. Lúc này hai mẹ con trên giường đang ngủ rất ngon, hơi thở đều đặn.
Hoàng Trường Minh bước tới tắt đèn ngủ đầu giường, sau đó cúi người bế cô lên, đi về phòng ngủ bên cạnh.
Lam Ngọc Anh đứng dậy vào ngày hôm sau, không chỉ chân cô run rẩy, mà cả tay cô cũng gần như không thể nhấc lên được.
Tối hôm qua lúc cô chìm vào giấc ngủ, Hoàng Trường Minh bất ngờ bế cô trở về phòng ngủ. Mới tờ mờ sáng anh đã kéo cô dậy vận động, sau đó cô mệt quá thiếp đi. Tới lúc thức dậy mặt trời đã lên cao, cũng không có ai gọi cô. Có lẽ giờ này anh đã đi làm.
Ngửa đầu lên trần nhà hít sâu vài hơi, Lam Ngọc Anh đỡ eo đi vào phòng tắm.
Cô ở trong phòng gần như cả ngày, cho đến khi trời chạng vạng tối. Cô mới có cảm giác sống lại, cô ra khỏi phòng chậm rãi xuống lầu.
Sau sự ở bệnh viện hôm qua, bác sĩ có kê cho cô chút thuốc tiêu hóa. Nhưng cô vẫn không thấy khá hơn bao nhiêu, đột nhiên mí mắt phải cứ nhảy lên, làm cô khó chịu.
Thím Lý sau khi biết chuyện liền nói với cô: "Cô Lam, tôi biết một mẹo này có thể giúp được, cô đợi lát nữa, tôi xé một tờ giấy nhỏ, lấy nước dán lên mi mắt là xong ngay!”
Cô không biết đó có phải là một hiệu ứng tâm lý hay không, nhưng thực sự tốt hơn rất nhiều.
Trong phòng khách, Đậu Đậu vùi đầu bôi bẩn vào tờ giấy vẽ, bên cạnh có một hộp bút màu lộn xộn.
Lam Ngọc Anh bước tới, cậu bé ngượng ngùng đưa bức tranh cho cô, nhân vật chính của bức tranh chính là cô, bên cạnh có dáng người nhỏ bé, lần này cậu bé không vẽ Hoàng Trường Minh đứng ở ngoài xa nữa mà vẽ đứng bên cạnh mẹ con họ.
Tuy nhiên, cô đã sớm phát hiện thêm một kẻ tiểu nhân khác.
Lam Ngọc Anh liếm môi dưới mà không hỏi, cô đã đoán được bức tranh có thể là của ai.
Hai cha con này... "Có vẻ như có khách đến nhà!"
Thím Lý nói và bước ra hành lang.
Lam Ngọc Anh vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Đậu Đậu, tiếp tục xem xét bức vẽ bằng bút chì màu trên tay cô, khi có tiếng bước chân, cô cũng ngước mắt lên nhìn về phía hành lang.
Nhưng người đến thăm đã làm cô ngạc nhiên, "Trợ lý Phan, sao anh lại đến đây?"
Phan Duy cả thân người mặc đồ tây giày da nghiêm chỉnh, anh ấy đã đi theo Hoàng Trường Minh giữ chức trợ lý cao cấp nhiều năm. Cho dù làm chuyện gì cũng hoàn thành rất tốt, nhưng lúc này trông anh ấy có hơi hoảng loạn. “Ừm, có chuyện gì vậy?” Lam Ngọc Anh bối rối.
Sau khi Phan Duy vào cửa, anh ấy bước nhanh đến phòng khách, anh ấy trầm giọng nói ra một câu như tiếng sét đánh vào đầu Lam Ngọc Anh. "Cô Lam, anh Minh bị cáo buộc có liên quan đến một vụ án thương mại, đã bị người của Cục Cảnh Sát bắt đi!" Lam Ngọc Anh đột ngột đứng dậy, bức vẽ bằng bút chì màu trên tay rơi xuống đất.
Làm sao có thể...
Buổi sáng Hoàng Trường Minh cùng cô lăn lộn một hồi, trên cơ thể cô vẫn vương lại chút mùi hương của anh. Lam Ngọc Anh tròn mắt nhìn Phan Duy, gương mặt lộ ra vẻ hoài nghi, nhưng vẻ mặt ngưng trọng của Phan Duy không phải đang nói đùa.
Một cơn tức giận ập đến trong lòng, thân thể cô nóng bừng, hai chân mềm nhũng tựa vào bàn trà mới có thể đứng vững.
Có một bàn tay nhỏ bé trắng nõn dịu dàng ôm lấy cô, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, " Cô Ngọc Anh, cô có sao không?" Lam Ngọc Anh cúi đầu xuống và thấy Đậu Đậu đang ngước nhìn cô.
Đôi mắt to đen như quả nho ấy ẩn chứa sự rụt rè và lo lắng, cô cố gắng bình tĩnh thật nhanh để không làm đứa trẻ sợ hãi, cứng ngắc đưa tay lên xoa đầu nấm của cậu bé, "Cô không sao!"
Sau vài nhịp thở, cô cúi xuống nói: "Cục cưng ngoan, để thím Lý đưa cháu lên lầu chơi nhé?" “Vâng ạ!” Đậu Đậu nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi nhận được ánh mắt của cô, thím Lý vội vàng bước tới nắm tay tiểu thiếu gia bước lên lầu, trong lòng lắng không khỏi quay đầu lại, vừa rồi những gì Phan Duy nói có thể tiểu thiếu gia không hiểu, nhưng bà thì hiểu rất rõ, trên gương mặt không giấu nổi nét lo lắng.
Đợi đến khi Đậu Đậu lên lầu, Lam Ngọc Anh không đứng thẳng nổi nữa.
Mặc dù đã cố gắng hết sức để giữ cho giọng điệu bình tĩnh, nhưng sự lo lắng vẫn khiến giọng của cô run lên, Trợ lý Phan, anh lặp lại những gì mình vừa nói!"
Trợ lý Phan nhìn trực tiếp vào cô và lặp lại vấn đề bằng một giọng tập trung "Một giờ trước, anh Minh đang ở trong phòng họp để họp với những người từ Cục Tiếp thị và Cục Kiểm toán. Người của Cục Cảnh Sát đột nhiên đến mang theo tài liệu của họ, nói rằng anh Minh bị tình nghi phạm tội thương mại, và họ đã trực tiếp bắt người đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.