Chương 86: Bởi vì nhớ em, muốn em
Trà Chanh
09/05/2021
Lam Ngọc Anh nghi ngờ mắt mình có vấn đề
Cô ra sức chớp mắt, muốn xóa đi bóng dáng trước mắt, đôi mắt thâm thủy kia cũng đang liếc nhìn cô.
Trong đầu cô như có dòng điện chạy qua.
Cô lúng túng đi tới, đưa tay chỉ vào người đàn ông vừa từ trên trời rớt xuống: “Anh." “Em ngốc à?" Thấy bộ dạng ngu ngốc của cô, Hoàng Trường Minh nhếch môi cười.
Lam Ngọc Anh gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.
Trên mặt cô hiện lên vẻ bối rối, cô vẫn chưa load kịp. Tại sao anh lại ở đây?"
Không thể trách cô được, ai bảo Hoàng Trường Minh đột nhiên xuất hiện ở đây.
Lúc này bà ngoại từ trong nhà đi ra, trong tay cầm lá trà không biết từ đầu ra, giơ tay về phía cô. "Con bé này, đứng ngày ra đó là gì không biết châu không mau dẫn Trường Minh vào nhà ngồi!" “Vâng!" Lam Ngọc Anh trả lời.
Vừa vào phòng, bà ngoài đã chỉ huy cô đi nấu nước pha trà.
Cầm ấm trà bốc khỏi, Lam Ngọc Anh không thể rời mắt khỏi anh: “Anh đến đây từ khi nào?"
Anh vẫn mặc bộ vest thủ công thường mặc, cổ tay áo sạch sẽ gọn gàng, có khảm mã não đỏ, giống như vừa bước ra từ một cuộc họp hội nghị. "Vừa đến." Hoàng Trường Minh hờ hững trả lời. “Cháu vừa rời khỏi nhà không bao lâu thì Trường Minh đến, bà còn định bảo chủ gọi điện cho cháu về!" Bà ngoại ở bên cạnh trả lời, sau đó tươi cười nói với Hoàng Trường Minh: "Trường Minh, chắc cháu chưa ăn sáng đầu nhỉ? Đúng lúc bà với Ngọc Anh cũng định ăn sáng, cháu cùng ăn với chúng ta đi!"
Chiếc bàn gỗ tròn cũ kĩ cũ kỹ, bát đũa mang lên cũng có chút không đủ.
Ở nông thôn không giống như thành phố bữa ăn rất đơn giản, mì nấu với canh trứng trong một nổi sắt lớn, hầu hết mọi người đều ăn không quen. “Trường Minh, mau ăn đi
Bà ngoại đặt bát đũa trước mặt Hoàng Trường Minh, trong mắt trần dầy ý cười. Lam Ngọc Anh đặt bắt dưa muối hàng xóm cho lên bàn, không khỏi có chút chất vật nhìn Hoàng Trường Minh.
Anh củi đầu nói cảm ơn, sau đó cầm lấy đũa, tiế bắt lên giống như bà ngoại.
Giống như cái lần bọn họ đi chợ mua thức ăn, anh cau có, khó chịu nhưng cũng không phản nàn hay cần giận.
Lam Ngọc Anh do dự hỏi: "Nếu ăn không quen, tôi lấy cho anh một cốc sữa bò nóng nha?" "Không cần" Hoàng Trường Minh lắc đầu từ chối. Sau đó, dưới đôi mắt tươi cười của bà ngoại, anh ăn hết một tô mì.
Ăn xong bữa sáng, sau khi Lam Ngọc Anh rửa xong bát đũa thì bị bà ngoại gọi vào phòng, bà kín đảo đưa cho cô hai tờ Bác Hồ để cô đi mua thêm thức ăn về, cô nói cô không cần, cô có tiền nhưng bà ngoại vẫn kiên trì nhét tiền cho cô.
Lam Ngọc Anh hiểu tâm ý của bà, cho nên không từ chối nữa.
Khi bước ra khỏi sân, Hoàng Trường Minh cũng đi theo: “Tôi đi với em “Không cần." Lam Ngọc Anh nhìn chìa khóa xe trong tay anh “Lên xe!" Hoàng Trường Minh vứt cho có một câu, sau đó ngồi vào vị trí lái xe đồng thời khởi động xe.
Lam Ngọc Anh thấy vậy thì không còn cách nào khác là chui vào trong xe.
Nông thôn khác với thành thị, vừa mới đạp chân ga được hai phút đã đến nơi, Land Rover dừng trước căn nhà hai tầng ở đầu thôn, bên cạnh biển hiệu treo đầu đồ ăn vặt, có không ít người mang theo thịt heo hoặc đồ ăn từ trong đầy bước ra. "Khu!" am Ngọc Anh sở mũi làm dịu bầu không khí xấu hổ: "Ở đây ít nhà, cho nên khá gần nhau!”
Yết hầu Hoàng Trường Minh giật giật, trên mặt xẹt qua một tia không tự nhiên.
Lam Ngọc Anh cầm rổ đựng đồ ăn xuống xe, nổi với anh: “Anh ở đây đợi tôi!"
Có thể là vừa làm ra hành động xấu hổ cho nên Hoàng Trường Minh không cố chấp nữa.
Lam Ngọc Anh mua không ít thức ăn theo yêu cầu của bà ngoại, sau khi mua xong cô đi ra xe, vừa mở cửa xe ra đã thấy Hoàng Trường Minh ngồi ở ghế lái, ngứa đầu về đẳng sau, đôi mắt thẩm thủy hơi khép lại.
Tiếng đóng cửa khiến anh tỉnh mà tốc độ mở mắt ra có vẻ hơi chậm chạp
Lam Ngọc Anh nhận thấy sự mớt mới dưới mi mắt của anh, hỏi: “Anh không nghỉ ngơi đầy đủ sao?" “Ừ” Hoàng Trường Minh nhẹ giọng trả lời: "Tối hôm qua giải quyết không ít công việc, làm xong thì lại xe đến đây.
Những ngón tay của Lam Ngọc Anh đang đặt ở bên chân siết chặt lại với nhau.
Từ Sài Gòn lái xe đến đây ít nhất cũng phải mất bảy, tám tiếng đồng hồ, hơn nữa đường lại không dễ, nói cách khác là cả đêm qua anh không ngủ.
Lam Ngọc Anh hỏi: “Tại sao anh lại đến đây."
Hoàng Trường Minh không trả lời ngay, mà đưa tay về phía cô.
Những ngón tay anh vuốt ve xương quai xanh lộ ra của cô, một cảm giác ngứa ngứa truyền đến, đôi môi mỏng của anh ngay lập tức hôn cô.
Nụ hôn vừa phải, không bết dính nhớp nháp.
Đến nỗi Lam Ngọc Anh không tự chủ được mà hùa theo, lúc buông ra, ánh mắt cô vẫn còn mê man, khả liếm môi.
Dường như bị bộ dáng ngốc nghếch của cô chọc cưới, khán môi Hoàng Trường Minh cong lên, không nhịn được cúi xuống hôn cô lần hai, sau đó âm thanh thanh trầm khăn của anh vang lên bên tại: "Bởi vì nhớ am muốn em"
Tuy rằng không có bỏ qua nửa câu sau, nhưng trong lòng Lam Ngọc Anh bỗng nhiên gợn sóng, rất nhẹ
Nhìn yết hầu Hoàng Trường Minh giật lên giật xuống bất thường, dường như bầu không khi cũng trở nên mập mờ.
Lam Ngọc Anh khẩn trương đến mức tim đập thình thịch, nếu như không phải có tiếng xe ba bánh bấm còi đằng sau thì không biết anh có biến thành một con sói lao về phía cô không nữa...
Hoàng Trường Minh không chỉ ăn bữa sáng, mà còn ăn tiếp bữa trưa với bữa tối.
Sắc trời bên ngoài đã dẫn dẫn đen lại, nhưng mà anh vẫn binh thần ngồi trên ghế uống trà.
Lam Ngọc Anh cắn môi hỏi: "Anh không định về à?" "Bà ngoại vừa mới nói trời tối muộn rồi, buồi tôi lại xe rất nguy hiểm, bảo tôi dù thế nào cũng phải ở lại." Hoàng Trường Minh hơi nhếch máy: "Tôi không thể từ chối ý tốt của bà ngoại được " Lam Ngọc Anh từ chối trả lời.
Căn nhà này không lớn, chỉ có hai gian phòng, cô với bà ngoại mỗi người một gian, chỉ còn lại mỗi phòng khách, mà phòng khách thì trồng hơ không có bàn ghế số pha gì, chỉ có ba cái ghế làm bằng gỗ đào, cho nên buổi tối cô chỉ có thể ngủ với bà ngoài, nhường căn phòng của cô cho Hoàng Trường Minh.
Lam Ngọc Anh ôm chăn gối vào phòng, nhìn căn phòng đơn sơ trước mắt, giống như một đứa bé ấp úng nói: “Anh chắc chắn... Tối nay muốn ngủ ở đây?"
Mặc dù đã một ngày trôi qua nhưng cô vẫn cảm thấy không chân thực.
Người như anh, xuất hiện ở vùng nông thôn như vậy đã đủ để người ta sốc rồi, bây giờ anh còn muốn ở lại đây ngủ? “Ưm. Hoàng Trường Minh nhẹ giọng trả lời.
Lam Ngọc Anh thấy anh nói vậy thì yên lặng đi vào trải giường cho anh.
Bên phòng bà ngoại có một chiếc giường sưởi ấm, hai người ngủ chung sẽ không chặt.
Nhưng mà sau khi tắt đèn đi, Lam Ngọc Anh ngày người một lúc lâu cũng khỏi ngủ được, cô lại không dám trở mình sợ bà ngoại tỉnh giấc, chỉ có thể yên lặng nằm xoay người về phía tường. khi cơ thể có căng cứng đến không còn cảm giác, cuối cùng cô cũng cảm thấy buồn ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, màn hình điện thoại di động của cô đột nhiên sáng lên.
Lam Ngọc Anh dùng lòng bàn tay che bớt ánh sáng của màn hình đi, trên màn hình hiện ra cha chữ nóng bỏng: "Đăngủ chưa?"
Cô ra sức chớp mắt, muốn xóa đi bóng dáng trước mắt, đôi mắt thâm thủy kia cũng đang liếc nhìn cô.
Trong đầu cô như có dòng điện chạy qua.
Cô lúng túng đi tới, đưa tay chỉ vào người đàn ông vừa từ trên trời rớt xuống: “Anh." “Em ngốc à?" Thấy bộ dạng ngu ngốc của cô, Hoàng Trường Minh nhếch môi cười.
Lam Ngọc Anh gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.
Trên mặt cô hiện lên vẻ bối rối, cô vẫn chưa load kịp. Tại sao anh lại ở đây?"
Không thể trách cô được, ai bảo Hoàng Trường Minh đột nhiên xuất hiện ở đây.
Lúc này bà ngoại từ trong nhà đi ra, trong tay cầm lá trà không biết từ đầu ra, giơ tay về phía cô. "Con bé này, đứng ngày ra đó là gì không biết châu không mau dẫn Trường Minh vào nhà ngồi!" “Vâng!" Lam Ngọc Anh trả lời.
Vừa vào phòng, bà ngoài đã chỉ huy cô đi nấu nước pha trà.
Cầm ấm trà bốc khỏi, Lam Ngọc Anh không thể rời mắt khỏi anh: “Anh đến đây từ khi nào?"
Anh vẫn mặc bộ vest thủ công thường mặc, cổ tay áo sạch sẽ gọn gàng, có khảm mã não đỏ, giống như vừa bước ra từ một cuộc họp hội nghị. "Vừa đến." Hoàng Trường Minh hờ hững trả lời. “Cháu vừa rời khỏi nhà không bao lâu thì Trường Minh đến, bà còn định bảo chủ gọi điện cho cháu về!" Bà ngoại ở bên cạnh trả lời, sau đó tươi cười nói với Hoàng Trường Minh: "Trường Minh, chắc cháu chưa ăn sáng đầu nhỉ? Đúng lúc bà với Ngọc Anh cũng định ăn sáng, cháu cùng ăn với chúng ta đi!"
Chiếc bàn gỗ tròn cũ kĩ cũ kỹ, bát đũa mang lên cũng có chút không đủ.
Ở nông thôn không giống như thành phố bữa ăn rất đơn giản, mì nấu với canh trứng trong một nổi sắt lớn, hầu hết mọi người đều ăn không quen. “Trường Minh, mau ăn đi
Bà ngoại đặt bát đũa trước mặt Hoàng Trường Minh, trong mắt trần dầy ý cười. Lam Ngọc Anh đặt bắt dưa muối hàng xóm cho lên bàn, không khỏi có chút chất vật nhìn Hoàng Trường Minh.
Anh củi đầu nói cảm ơn, sau đó cầm lấy đũa, tiế bắt lên giống như bà ngoại.
Giống như cái lần bọn họ đi chợ mua thức ăn, anh cau có, khó chịu nhưng cũng không phản nàn hay cần giận.
Lam Ngọc Anh do dự hỏi: "Nếu ăn không quen, tôi lấy cho anh một cốc sữa bò nóng nha?" "Không cần" Hoàng Trường Minh lắc đầu từ chối. Sau đó, dưới đôi mắt tươi cười của bà ngoại, anh ăn hết một tô mì.
Ăn xong bữa sáng, sau khi Lam Ngọc Anh rửa xong bát đũa thì bị bà ngoại gọi vào phòng, bà kín đảo đưa cho cô hai tờ Bác Hồ để cô đi mua thêm thức ăn về, cô nói cô không cần, cô có tiền nhưng bà ngoại vẫn kiên trì nhét tiền cho cô.
Lam Ngọc Anh hiểu tâm ý của bà, cho nên không từ chối nữa.
Khi bước ra khỏi sân, Hoàng Trường Minh cũng đi theo: “Tôi đi với em “Không cần." Lam Ngọc Anh nhìn chìa khóa xe trong tay anh “Lên xe!" Hoàng Trường Minh vứt cho có một câu, sau đó ngồi vào vị trí lái xe đồng thời khởi động xe.
Lam Ngọc Anh thấy vậy thì không còn cách nào khác là chui vào trong xe.
Nông thôn khác với thành thị, vừa mới đạp chân ga được hai phút đã đến nơi, Land Rover dừng trước căn nhà hai tầng ở đầu thôn, bên cạnh biển hiệu treo đầu đồ ăn vặt, có không ít người mang theo thịt heo hoặc đồ ăn từ trong đầy bước ra. "Khu!" am Ngọc Anh sở mũi làm dịu bầu không khí xấu hổ: "Ở đây ít nhà, cho nên khá gần nhau!”
Yết hầu Hoàng Trường Minh giật giật, trên mặt xẹt qua một tia không tự nhiên.
Lam Ngọc Anh cầm rổ đựng đồ ăn xuống xe, nổi với anh: “Anh ở đây đợi tôi!"
Có thể là vừa làm ra hành động xấu hổ cho nên Hoàng Trường Minh không cố chấp nữa.
Lam Ngọc Anh mua không ít thức ăn theo yêu cầu của bà ngoại, sau khi mua xong cô đi ra xe, vừa mở cửa xe ra đã thấy Hoàng Trường Minh ngồi ở ghế lái, ngứa đầu về đẳng sau, đôi mắt thẩm thủy hơi khép lại.
Tiếng đóng cửa khiến anh tỉnh mà tốc độ mở mắt ra có vẻ hơi chậm chạp
Lam Ngọc Anh nhận thấy sự mớt mới dưới mi mắt của anh, hỏi: “Anh không nghỉ ngơi đầy đủ sao?" “Ừ” Hoàng Trường Minh nhẹ giọng trả lời: "Tối hôm qua giải quyết không ít công việc, làm xong thì lại xe đến đây.
Những ngón tay của Lam Ngọc Anh đang đặt ở bên chân siết chặt lại với nhau.
Từ Sài Gòn lái xe đến đây ít nhất cũng phải mất bảy, tám tiếng đồng hồ, hơn nữa đường lại không dễ, nói cách khác là cả đêm qua anh không ngủ.
Lam Ngọc Anh hỏi: “Tại sao anh lại đến đây."
Hoàng Trường Minh không trả lời ngay, mà đưa tay về phía cô.
Những ngón tay anh vuốt ve xương quai xanh lộ ra của cô, một cảm giác ngứa ngứa truyền đến, đôi môi mỏng của anh ngay lập tức hôn cô.
Nụ hôn vừa phải, không bết dính nhớp nháp.
Đến nỗi Lam Ngọc Anh không tự chủ được mà hùa theo, lúc buông ra, ánh mắt cô vẫn còn mê man, khả liếm môi.
Dường như bị bộ dáng ngốc nghếch của cô chọc cưới, khán môi Hoàng Trường Minh cong lên, không nhịn được cúi xuống hôn cô lần hai, sau đó âm thanh thanh trầm khăn của anh vang lên bên tại: "Bởi vì nhớ am muốn em"
Tuy rằng không có bỏ qua nửa câu sau, nhưng trong lòng Lam Ngọc Anh bỗng nhiên gợn sóng, rất nhẹ
Nhìn yết hầu Hoàng Trường Minh giật lên giật xuống bất thường, dường như bầu không khi cũng trở nên mập mờ.
Lam Ngọc Anh khẩn trương đến mức tim đập thình thịch, nếu như không phải có tiếng xe ba bánh bấm còi đằng sau thì không biết anh có biến thành một con sói lao về phía cô không nữa...
Hoàng Trường Minh không chỉ ăn bữa sáng, mà còn ăn tiếp bữa trưa với bữa tối.
Sắc trời bên ngoài đã dẫn dẫn đen lại, nhưng mà anh vẫn binh thần ngồi trên ghế uống trà.
Lam Ngọc Anh cắn môi hỏi: "Anh không định về à?" "Bà ngoại vừa mới nói trời tối muộn rồi, buồi tôi lại xe rất nguy hiểm, bảo tôi dù thế nào cũng phải ở lại." Hoàng Trường Minh hơi nhếch máy: "Tôi không thể từ chối ý tốt của bà ngoại được " Lam Ngọc Anh từ chối trả lời.
Căn nhà này không lớn, chỉ có hai gian phòng, cô với bà ngoại mỗi người một gian, chỉ còn lại mỗi phòng khách, mà phòng khách thì trồng hơ không có bàn ghế số pha gì, chỉ có ba cái ghế làm bằng gỗ đào, cho nên buổi tối cô chỉ có thể ngủ với bà ngoài, nhường căn phòng của cô cho Hoàng Trường Minh.
Lam Ngọc Anh ôm chăn gối vào phòng, nhìn căn phòng đơn sơ trước mắt, giống như một đứa bé ấp úng nói: “Anh chắc chắn... Tối nay muốn ngủ ở đây?"
Mặc dù đã một ngày trôi qua nhưng cô vẫn cảm thấy không chân thực.
Người như anh, xuất hiện ở vùng nông thôn như vậy đã đủ để người ta sốc rồi, bây giờ anh còn muốn ở lại đây ngủ? “Ưm. Hoàng Trường Minh nhẹ giọng trả lời.
Lam Ngọc Anh thấy anh nói vậy thì yên lặng đi vào trải giường cho anh.
Bên phòng bà ngoại có một chiếc giường sưởi ấm, hai người ngủ chung sẽ không chặt.
Nhưng mà sau khi tắt đèn đi, Lam Ngọc Anh ngày người một lúc lâu cũng khỏi ngủ được, cô lại không dám trở mình sợ bà ngoại tỉnh giấc, chỉ có thể yên lặng nằm xoay người về phía tường. khi cơ thể có căng cứng đến không còn cảm giác, cuối cùng cô cũng cảm thấy buồn ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, màn hình điện thoại di động của cô đột nhiên sáng lên.
Lam Ngọc Anh dùng lòng bàn tay che bớt ánh sáng của màn hình đi, trên màn hình hiện ra cha chữ nóng bỏng: "Đăngủ chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.