Chương 328: Cấu kết với nhau
Trà Chanh
27/08/2021
**********
Chương 328: Cấu kết với nhau
Lam Ngọc Anh mỉm cười nhìn một cặp trời sinh kia. Bốn năm trước cô đã có cảm giác như Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh sẽ thu hút lẫn nhau, hai người ở bên nhau trông rất xứng đôi. Mặc dù hiện giờ đã ly hôn, nhưng nếu cô chế tạo cơ hội cho hai người thì cũng coi như là làm việc công đức đấy chứ!
Sau khi hai người kia đã rời đi, y tá cũng đã mang thêm một chiếc giường vào phòng. Đó là giường xếp chuyên dụng, mặc dù không thoải mái bằng giường ngủ ở nhà, nhưng cô không ngại, chỉ muốn chờ Đậu Đậu tỉnh lại mà thôi.
Khi Lam Ngọc Anh đã trải giường xong thì Hoàng Trường Minh cũng vào phòng bệnh. Anh đi làm thủ tục nhập viện, nhưng khi vào phòng, cô lại thấy anh xách một túi đồ ăn.
Hoàng Trường Minh đặt túi giấy lên bàn, lấy từng hộp ra, nói với cô: “Loay hoay từ chiều tới giờ, ăn một chút nhé?"
Lam Ngọc Anh sờ bụng mình. Cô còn chưa kịp ăn bữa tối, thậm chí chưa kịp rót dầu vào chảo thì anh đã gõ cửa. Sau đó lại xảy ra chuyện Đậu Đậu mất tích, rồi lại tới bệnh viện, đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật, uống miếng trà sữa mà không biết nó có vị gì, còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến chuyện ăn uống. Bây giờ nghe anh nói, cô mới nhận thấy dạ dày mình đã đói đến nỗi xẹp lép mất rồi.
Thực ra Hoàng Trường Minh cũng thế. Anh lái xe một mạch từ Hoàng Oanh đến nhà cô, tới giờ vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng.
Thấy anh đưa cho mình một cái bát, Lam Ngọc Anh kinh ngạc: "Canh tiết lợn ư?” “Ừ” Hoàng Trường Minh mỉm cười đưa thìa cho cô: “Cô truyền máu cho Đậu Đậu làm phẫu thuật nên phải bồi bổ mới được.”
Lam Ngọc Anh gật đầu, không ngờ anh còn cố ý chạy đi mua thứ này. Mở từng hộp đồ ăn ra, Lam Ngọc Anh không khỏi há hốc mồm. Gan lợn hầm, gan lợn xào giá, gan lợn kho thịt
Mặc dù cô truyền máu cho Đậu Đậu, nhưng đâu cần thiết phải bồi bổ đến mức này? Chỉ cần nhìn đống đồ ăn này, cô đã cảm thấy máu mũi sắp tuôn trào
Hoàng Trường Minh đi ném rác rồi liếc nhìn ngoài cửa sổ: “Đã khuya rồi, cô đi ngủ sớm một chút.” “Vâng. Lam Ngọc Anh gật đầu. Cô rửa mặt bằng đồ dùng mà anh mua trong toilet một lát, sau đó đi về phía giường gấp. Mặc dù không cởi quần áo, nhưng Lam Ngọc Anh vẫn đắp chăn che lên tận cổ, chỉ để lộ mỗi cái đầu, cứ như đang đề phòng dê xồm.
Cô không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn ở lại chăm sóc cho cậu bé, chờ cậu bé bình an tỉnh lại. Nhưng đến giờ đi ngủ, trong lòng cô không khỏi cảnh giác, đôi mắt xoay tròn, khỏe mắt vẫn luôn chú ý động tĩnh của Hoàng Trường Minh.
Chẳng qua Hoàng Trường Minh chỉ kéo ghế ngồi trước giường bệnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con trai, tay cầm ống truyền dịch để thuốc được truyền vào cơ thể không bị lạnh.
Lam Ngọc Anh không khỏi xấu hổ vì suy nghĩ của mình. Sau khi thả lỏng cảnh giác, cô khẽ nghiêng người. “Không ngủ được hả?” Hoàng Trường Minh như mọc mắt ở bên cạnh.
Lam Ngọc Anh xấu hổ dời mắt: “Không phải.
Nhưng rồi cô lại không nhịn được quay sang nhìn anh, chần chờ hỏi: “Hoàng Trường Minh, nếu cứ ngồi như thế suốt đêm thì sẽ mệt lắm. Anh có muốn nằm xuống một lát không?"
Thực ra ý cô là anh có thể nói với y tá một tiếng để họ mang thêm một chiếc giường vào phòng. Chẳng qua Hoàng Trường Minh có vẻ đã hiểu nhầm, ngước mắt cười như không cười nhìn cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm: “Cô muốn mời tôi ngủ chung với cô hả?” "Không phải.” Lam Ngọc Anh cuống quýt phủ nhận.
Cô đỏ bừng mặt, không dám nói gì nữa mà quay lưng về phía anh, nhanh chóng nhắm mắt lại: “Tôi ngủ đây”
Có lẽ là sợ bị anh đùa giỡn, lại thêm chuyện của Đậu Đậu nên cô đã ngủ rất nhanh.
Cô không biết rằng suốt buổi tối, Hoàng Trường Minh vẫn luôn nằm tay con trai, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại chăm chú nhìn cô.
Rèm che cửa phòng bệnh không phải là loại vải che ánh sáng như trong nhà, ánh nắng ban mai chiếu vào phòng mà không bị ngăn cản. Khi những tia sáng ấy lọt vào khỏe mắt, Lam Ngọc Anh mới chậm rãi tỉnh dậy.
Đến khi mở to mắt, cô không khỏi hoảng sợ vì thấy một bàn tay và gương mặt kề sát về phía mình.
Lam Ngọc Anh lập tức tỉnh ngủ, vừa khẩn trương vừa hoảng sợ ôm ngực: “Hoàng Trường Minh, anh... “Tôi chỉ muốn đắp chăn cho cô thôi.” Hoàng Trường Minh liếc nhìn động tác của cô, chậm rãi nhếch môi cười.
Nghe vậy, Lam Ngọc Anh cũng nhìn thấy góc chăn trong tay anh, hơn nữa động tác cúi người của anh đúng là đang đắp chăn cho mình. Chắc là lúc xoay người, mình lỡ đẩy chăn ra... Thế là cô ngại ngùng rũ mi mắt, xấu hổ nói: “Cảm ơn... Tôi tự làm được...
Hoàng Trường Minh lại không buông tay mà tiếp tục đắp chăn lên cho cô. Sau đó không đứng dậy ngay mà quỳ một chân trên giường, khuôn mặt áp sát về phía cô.
Trong ánh mắt ban mai, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng tràn ngập trong mắt cô, còn có cả những cọng râu mới mọc sau một đêm.
Bỗng nhiên cô thấy yết hầu anh nhúc nhích: “Mỗi cô khô quá.
Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng. “Tróc da rồi.” Hoàng Trường Minh bỗng đặt tay lên môi
Lam Ngọc Anh ngừng thở.
Cô vừa tỉnh ngủ nên đầu óc còn mơ hồ, thứ duy nhất có thể cảm nhận được là ngón tay thô ráp của anh vuốt ve trên môi mình, khiến tim cô đập thình thịch.
Ngón tay anh dừng lại trên môi, khuôn mặt dần dần hạ xuống. Đôi môi mỏng cũng càng ngày càng đến gần. 5 cm... 3 cm...
Chỉ còn 1 cm nữa là dần lên, Hoàng Trường Minh bỗng nhíu mi dừng lại, quay sang nhìn về phía cửa phòng bệnh. Lam Ngọc Anh cũng thuận thể nhìn theo, không biết cửa phòng đã mở toang từ khi nào. Một bóng dáng thướt tha tựa lưng bên cửa, Hoàng Thanh Thảo khoanh tay ung dung nhìn họ, mỉm cười như đang xem trò hay: “Ái chà, hai đứa tiếp tục đi chứ, hay là để cô né tránh một chút?”
Lam Ngọc Anh lập tức đỏ mặt. Ý thức được vừa rồi mình ngẩn người, hầu như cam chịu cho anh hôn, cô lại cảm thấy xấu hổ, nhất là khi Hoàng Thanh Thảo nhìn mình bằng ánh mắt mờ ám.
Lam Ngọc Anh vội đẩy Hoàng Trường Minh ra, nhanh chóng ngồi dậy mang giày. May mà tối qua ngủ không cởi quần áo, bây giờ quần áo vẫn còn nguyên, chỉ hơi nhăn nhúm một chút thôi, không thì cô có miệng cũng không giải thích được.
Bởi vì cô nhận thấy bốn chữ “Cấu kết với nhau” trong mắt Hoàng Thanh Thảo.
Chương 328: Cấu kết với nhau
Lam Ngọc Anh mỉm cười nhìn một cặp trời sinh kia. Bốn năm trước cô đã có cảm giác như Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh sẽ thu hút lẫn nhau, hai người ở bên nhau trông rất xứng đôi. Mặc dù hiện giờ đã ly hôn, nhưng nếu cô chế tạo cơ hội cho hai người thì cũng coi như là làm việc công đức đấy chứ!
Sau khi hai người kia đã rời đi, y tá cũng đã mang thêm một chiếc giường vào phòng. Đó là giường xếp chuyên dụng, mặc dù không thoải mái bằng giường ngủ ở nhà, nhưng cô không ngại, chỉ muốn chờ Đậu Đậu tỉnh lại mà thôi.
Khi Lam Ngọc Anh đã trải giường xong thì Hoàng Trường Minh cũng vào phòng bệnh. Anh đi làm thủ tục nhập viện, nhưng khi vào phòng, cô lại thấy anh xách một túi đồ ăn.
Hoàng Trường Minh đặt túi giấy lên bàn, lấy từng hộp ra, nói với cô: “Loay hoay từ chiều tới giờ, ăn một chút nhé?"
Lam Ngọc Anh sờ bụng mình. Cô còn chưa kịp ăn bữa tối, thậm chí chưa kịp rót dầu vào chảo thì anh đã gõ cửa. Sau đó lại xảy ra chuyện Đậu Đậu mất tích, rồi lại tới bệnh viện, đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật, uống miếng trà sữa mà không biết nó có vị gì, còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến chuyện ăn uống. Bây giờ nghe anh nói, cô mới nhận thấy dạ dày mình đã đói đến nỗi xẹp lép mất rồi.
Thực ra Hoàng Trường Minh cũng thế. Anh lái xe một mạch từ Hoàng Oanh đến nhà cô, tới giờ vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng.
Thấy anh đưa cho mình một cái bát, Lam Ngọc Anh kinh ngạc: "Canh tiết lợn ư?” “Ừ” Hoàng Trường Minh mỉm cười đưa thìa cho cô: “Cô truyền máu cho Đậu Đậu làm phẫu thuật nên phải bồi bổ mới được.”
Lam Ngọc Anh gật đầu, không ngờ anh còn cố ý chạy đi mua thứ này. Mở từng hộp đồ ăn ra, Lam Ngọc Anh không khỏi há hốc mồm. Gan lợn hầm, gan lợn xào giá, gan lợn kho thịt
Mặc dù cô truyền máu cho Đậu Đậu, nhưng đâu cần thiết phải bồi bổ đến mức này? Chỉ cần nhìn đống đồ ăn này, cô đã cảm thấy máu mũi sắp tuôn trào
Hoàng Trường Minh đi ném rác rồi liếc nhìn ngoài cửa sổ: “Đã khuya rồi, cô đi ngủ sớm một chút.” “Vâng. Lam Ngọc Anh gật đầu. Cô rửa mặt bằng đồ dùng mà anh mua trong toilet một lát, sau đó đi về phía giường gấp. Mặc dù không cởi quần áo, nhưng Lam Ngọc Anh vẫn đắp chăn che lên tận cổ, chỉ để lộ mỗi cái đầu, cứ như đang đề phòng dê xồm.
Cô không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn ở lại chăm sóc cho cậu bé, chờ cậu bé bình an tỉnh lại. Nhưng đến giờ đi ngủ, trong lòng cô không khỏi cảnh giác, đôi mắt xoay tròn, khỏe mắt vẫn luôn chú ý động tĩnh của Hoàng Trường Minh.
Chẳng qua Hoàng Trường Minh chỉ kéo ghế ngồi trước giường bệnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con trai, tay cầm ống truyền dịch để thuốc được truyền vào cơ thể không bị lạnh.
Lam Ngọc Anh không khỏi xấu hổ vì suy nghĩ của mình. Sau khi thả lỏng cảnh giác, cô khẽ nghiêng người. “Không ngủ được hả?” Hoàng Trường Minh như mọc mắt ở bên cạnh.
Lam Ngọc Anh xấu hổ dời mắt: “Không phải.
Nhưng rồi cô lại không nhịn được quay sang nhìn anh, chần chờ hỏi: “Hoàng Trường Minh, nếu cứ ngồi như thế suốt đêm thì sẽ mệt lắm. Anh có muốn nằm xuống một lát không?"
Thực ra ý cô là anh có thể nói với y tá một tiếng để họ mang thêm một chiếc giường vào phòng. Chẳng qua Hoàng Trường Minh có vẻ đã hiểu nhầm, ngước mắt cười như không cười nhìn cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm: “Cô muốn mời tôi ngủ chung với cô hả?” "Không phải.” Lam Ngọc Anh cuống quýt phủ nhận.
Cô đỏ bừng mặt, không dám nói gì nữa mà quay lưng về phía anh, nhanh chóng nhắm mắt lại: “Tôi ngủ đây”
Có lẽ là sợ bị anh đùa giỡn, lại thêm chuyện của Đậu Đậu nên cô đã ngủ rất nhanh.
Cô không biết rằng suốt buổi tối, Hoàng Trường Minh vẫn luôn nằm tay con trai, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại chăm chú nhìn cô.
Rèm che cửa phòng bệnh không phải là loại vải che ánh sáng như trong nhà, ánh nắng ban mai chiếu vào phòng mà không bị ngăn cản. Khi những tia sáng ấy lọt vào khỏe mắt, Lam Ngọc Anh mới chậm rãi tỉnh dậy.
Đến khi mở to mắt, cô không khỏi hoảng sợ vì thấy một bàn tay và gương mặt kề sát về phía mình.
Lam Ngọc Anh lập tức tỉnh ngủ, vừa khẩn trương vừa hoảng sợ ôm ngực: “Hoàng Trường Minh, anh... “Tôi chỉ muốn đắp chăn cho cô thôi.” Hoàng Trường Minh liếc nhìn động tác của cô, chậm rãi nhếch môi cười.
Nghe vậy, Lam Ngọc Anh cũng nhìn thấy góc chăn trong tay anh, hơn nữa động tác cúi người của anh đúng là đang đắp chăn cho mình. Chắc là lúc xoay người, mình lỡ đẩy chăn ra... Thế là cô ngại ngùng rũ mi mắt, xấu hổ nói: “Cảm ơn... Tôi tự làm được...
Hoàng Trường Minh lại không buông tay mà tiếp tục đắp chăn lên cho cô. Sau đó không đứng dậy ngay mà quỳ một chân trên giường, khuôn mặt áp sát về phía cô.
Trong ánh mắt ban mai, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng tràn ngập trong mắt cô, còn có cả những cọng râu mới mọc sau một đêm.
Bỗng nhiên cô thấy yết hầu anh nhúc nhích: “Mỗi cô khô quá.
Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng. “Tróc da rồi.” Hoàng Trường Minh bỗng đặt tay lên môi
Lam Ngọc Anh ngừng thở.
Cô vừa tỉnh ngủ nên đầu óc còn mơ hồ, thứ duy nhất có thể cảm nhận được là ngón tay thô ráp của anh vuốt ve trên môi mình, khiến tim cô đập thình thịch.
Ngón tay anh dừng lại trên môi, khuôn mặt dần dần hạ xuống. Đôi môi mỏng cũng càng ngày càng đến gần. 5 cm... 3 cm...
Chỉ còn 1 cm nữa là dần lên, Hoàng Trường Minh bỗng nhíu mi dừng lại, quay sang nhìn về phía cửa phòng bệnh. Lam Ngọc Anh cũng thuận thể nhìn theo, không biết cửa phòng đã mở toang từ khi nào. Một bóng dáng thướt tha tựa lưng bên cửa, Hoàng Thanh Thảo khoanh tay ung dung nhìn họ, mỉm cười như đang xem trò hay: “Ái chà, hai đứa tiếp tục đi chứ, hay là để cô né tránh một chút?”
Lam Ngọc Anh lập tức đỏ mặt. Ý thức được vừa rồi mình ngẩn người, hầu như cam chịu cho anh hôn, cô lại cảm thấy xấu hổ, nhất là khi Hoàng Thanh Thảo nhìn mình bằng ánh mắt mờ ám.
Lam Ngọc Anh vội đẩy Hoàng Trường Minh ra, nhanh chóng ngồi dậy mang giày. May mà tối qua ngủ không cởi quần áo, bây giờ quần áo vẫn còn nguyên, chỉ hơi nhăn nhúm một chút thôi, không thì cô có miệng cũng không giải thích được.
Bởi vì cô nhận thấy bốn chữ “Cấu kết với nhau” trong mắt Hoàng Thanh Thảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.