Chương 64: Chỉ cần hầu hạ tôi vui vẻ
Trà Chanh
06/05/2021
Thế nhưng không kịp, Hoàng Trường Minh và Trần Phong Sinh đã đứng song song ở hai bên giường bệnh.
Trần Phong Sinh mặc áo khoác trắng đứng ở phía trước, đang hơi củi người, hỏi những câu có liên quan đến bệnh tình và chuyện giải phẫu, thỉnh thoảng cầm bút ghi chép xuống vở.
Lam Ngọc Anh dừng bước, rón ra rón rén đứng ở bên kia, bị xem nhẹ từ đầu tới cuối.
Nắm được một cơ số thông tin rồi, Trần Phong Sinh đi đến bên cửa số nhận điện thoại, ánh mắt bà ngoại bèn thuận thể dừng trên người Hoàng Trường Minh đang đứng phía sau.
Như là sợ nhận sai, bà còn đeo kính lão lên: “Đây không phải là bạn trai của Ngọc Anh sao?"
Lam Ngọc Anh không dám nhìn tới, cũng có thể cảm giác được ánh mắt Hoàng Trường Minh rơi ở trên người mình. “À ư! Cái kia cái kia, tôi...
Cô lo lắng nuốt nước bọt, bắt đầu nói quanh co.
Cảm giác còn khó hơn so với đề lớn cuối cùng của kỳ thi Đại Học, đang lúc không biết giải quyết cục diện như này như thế nào, đột nhiên
Hoàng Trường Minhbỗng tiến lên một bước. "Bà ngoại, chào bà!” "Xin chào!" Bà ngoại cười gật đầu, ánh mắt sau kính lão không rời khỏi anh từ đầu tới cuối: “Cuối cùng hôm nay cũng gặp người thật rồi! Thật ra trong lòng của tôi vẫn muốn gặp cậu một lần đấy, nhưng lại sợ quá tùy tiện sẽ mạo phạm. “Không, là cháu đã muốn đến thăm bà từ sớm.
Hoàng Trường Minh lườm liếc Lam Ngọc Anh đối diện, thản nhiên cong môi: “Chỉ có điều Ngọc Anh vẫn luôn chưa cho cháu cơ hội này."
Giọng nói rất trầm tĩnh, ôn hòa và có giãn có mức độ, kèm theo sự tôn kính, không giống không có độ ẩm như thường ngày.
Bà làm sao sẽ không hài lòng, bà ngoại vội vàng cười nhìn về phía cháu gái và tỏ ý: "Ngọc Anh, còn không mau chuyển cái ghế dựa cho Trường Minh ngồi!” “Vâng... "Ngọc Anh, hoa quả đâu rồi, nhanh gọt táo cho Trường Minh nào!” "Con biết rồi...
Lam Ngọc Anh chuyển cái ghế, lại đi lấy quả táo, cô dùng ánh mắt len lén liếc nhìn vẻ mặt Hoàng Trường Minh trong quá trình làm hai việc đó.
Anh tỏ ra vô cùng tự nhiên, nhưng điều đó trái lại đã khiến tinh thần cô hoảng hốt rồi.
Thậm chíLam Ngọc Anh còn nghĩ theo phương hưởng tốt, rằng có lẽ vừa nãy anh không nghe rõ lời bà ngoại nói, mà chỉ đơn thuần sẵn lòng thân cận bà mà thôi, giống như lúc trên du thuyền, anh đối đãi với trưởng bối có tuổi đều rất có kiến nhẫn.
Chỉ là ánh mắt cô trong phút chốc không thể rời đi, chung quy cứ luôn như có như không nhìn sang nhất là vẻ mặt khi anh chăm chú nói chuyện cùng bà ngoại, chính là gia giáo tốt và đầy sự kiên nhẫn như vậy: "Bà ngoại, bà an tâm chữa bệnh, bác sĩ Trần là bạn của cháu, tay nghề của cậu ấy rất tốt, bà có thể yên tâm." “Đứa nhỏ ngoan, bà ngoại cảm ơn cháu!” Bà gật đầu liên tục.
Trần Phong Sinh bên cửa sổ nói chuyện điện thoại xong, đã đi về tới: “Bệnh tình của bà cụ tôi đã hiểu rõ, chờ sau khi tôi trở về tiến thêm một bước trong kế hoạch. “Tôi tiễn anh.” Hoàng Trường
Minh gật đầu. "Tôi cũng tiến!” Lam Ngọc Anh vội vàng cuống quít vứt bỏ quá táo.
Cửa phòng bệnh đóng lại, đồng thời cũng ngăn cách ảnh mặt của bà. “Cậu Trần..."
Lam Ngọc Anh ý thức được không hợp, nên vội vàng đổi giọng: “Bác sĩ Trần, tôi nghe nói hình như chi phí của anh rất cao. “Tôi là giá tình bạn. Hơn nữa có một ông chủ nhưTrường Minh, cô sợ cái gì!” Hai tay Trần Phong Sinh đút vào trong túi áo khoác trắng, cười và nhíu mày.
Lam Ngọc Anh bị hai chữ “ông chủ" đâm vào.
Đúng vậy, ở trong mắt người khác đúng là như vậy. "Bà ngoại của cô không cần lo lắng, tôi rất am hiểu về phẫu thuật nối mạch máu trái tim. “Ừ.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Nói khó nghe một chút, có lẽ ba vị bác sĩ Hứa đều không bằng một mình Trần Phong Sinh.
Trần Phong Sinh mắt nhìn đồng hồ, sau đó nói với bọn cô: “Trong bệnh viện không giống trong câu lạc bộ, tôi phải chịu trách nhiệm với chiếc áo khoác trắng này, không trò chuyện với mọi người nữa, tôi phải trở về làm công tác chuẩn bị, buổi tối bảy giờ còn có một ca được sắp xếp giải phẫu!” “Bác sĩ Trần, cám ơn!” Lam
Ngọc Anh biết ơn từ tận đáy lòng.
Trần Phong Sinh khoát tay nói không cần, quay người rời đi, áo khoác trắng được anh khoác trên người bay theo gió.
Ánh mắt Lam Ngọc Anh không thể không nhìn theo.
Hiện giờ cô còn cảm thấy có chút ngạc nhiên, cậu Trần chơi bời trăng hoa trong câu lạc bộ, vậy mà lắc mình một cái đã thành bác sĩ Trần, và lúc này còn được y tá đi ngang qua gật đầu, oai phong thế này đâu còn vẻ nào là lưu luyến bụi hoa?
Nhìn người thật sự không nên nhìn vẻ ngoài...
Bồng nhiên bên tại chợt vang lên một giọng nam âm trầm: “Em thử tiếp tục liếc mắt nhìn thử xem?”
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, chỉ thấy Hoàng Trường Minh chẳng biết lúc nào đã đứng trước người mình, trong đôi mắt trầm tĩnh và sâu lắng giống như có thêm ngọn lửa mờ nhạt.
Cô cảm thấy vô cùng khó hiểu, mắt lại hướng về phía Trần Phong Sinh nhìn lần nữa. “Còn dám nhìn?”
Lần này Lam Ngọc Anh đã ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt.
Trần Phong Sinh là bạn anh mà, tên đàn ông này đáng lý ra phải không nên bá đạo như vậy mới đúng chứ
Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đến tận sau khi chút tối tăm phiền muộn giữa lông mày của anh biến mất, Lam Ngọc Anh mới dám mở miệng: "Anh Hoàng, tôi biết rằng nhờ có anh nên bác sĩ Trần mới có thể chịu hạ mình phẫu thuật cho bà ngoại của tôi, tôi thật lòng rất cảm ơn anh.” “Tôi nói rồi, chỉ cần hầu hạ tôi vui vẻ, thì tôi cũng sẽ thỏa mãn em Trong mắt Hoàng Trường Minh hiện lên tia trêu ghẹo. “Oh... Lam Ngọc Anh cúi đầu xuống.
Nếu nói như vậy, cô hầu hạ anh đã được xem là thoả mãn, vì vậy đây coi như là phần thưởng ngoài định mức?
Dường như nghĩ như vậy có thể cân bằng thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là trong lòng lại không hiểu sao có chút buồn bã.
Giống như là lúc vừa mới đây, Trần Phong Sinh thuận miệng nói anh là ông chủ của cô.
Lam Ngọc Anh lén thở gấp hai cái, phát hiện đôi mắt trầm tĩnh và sâu lắng của anh nhìn chăm chăm vào mình không chớp mắt, sau đó híp lại, bỗng nhiên lập tức mở miệng hỏi một câu: “Vụ bạn trai là xảy ra chuyện gì?” “Hả!" Lam Ngọc Anh lúng túng, không né tránh: “Có phải khiến cho anh không thoải mái rồi hay không...
Nhưng trái lại Hoàng Trường Minh không trả lời, mà là mặt mày dần dần chim xuống.
Theo đó, trong đôi mắt cũng dẫn nhuốm một loại thâm ý mà dù có nhìn kỹ cũng khó nhận ra, giọng điệu rất chậm: “Lam Ngọc Anh, em mới theo tôi chưa được bao lâu, mà bây giờ bắt đầu nghĩ đến muốn danh phận rồi hả?" “Tôi không có!”
Lam Ngọc Anh hoảng sợ phủ nhận.
Anh lại xem cô trở thành cái loại phụ nữ có tâm cơ.
Căn răng, cuối cùng cũng đề xuống được sự khó chịu dâng lên từ đáy lòng.
Lam Ngọc Anh nhìn thắng đôi mặt màu đen của anh, ánh mắt cô trong trẻo, gần như là nói từng chữ từng câu: “Chỉ là bởi vì toàn bộ tiền thuốc men và phí giải phẫu đã được đóng, anh còn cho bà ngoại của tôi chuyển đến phòng bệnh cao cấp, bà lo lắng tôi học xấu, vì vậy tôi mới nói dối mà bảo rằng anh là bạn trai của tôi... Anh Hoàng, tôi vẫn luôn tự biết rõ, cũng hiểu rõ thân phận của mình, sẽ không mơ mộng hão huyền chuyện gì!” “Anh yên tâm, dù đầu tôi có bị ngấm nước cũng sẽ không thích anh!"
Dường như để thể hiện tấm lòng của mình, Lam Ngọc Anh còn bổ sung thêm một câu cam đoan.
Cơ hàm đang căn chặt của Hoàng Trường Minhdần dần căng ra còn có chiều hướng sắp nổ tung.
Lúc ban đầu anh thật sự đã nghĩ lầm cô thành những phụ nữ có tâm cơ kia, vì vậy trong lòng mới có tức giận, nhưng bây giờ cô vừa bình tĩnh vừa kiên định nói mình không có, cơn giận của anh không giảm bớt trái lại còn càng tăng thêm.
Nhất là câu cam đoạn cuối cùng của cô!
Lam Ngọc Anh thấy nét mặt của anh rất đen, vẫn là vẻ vô cùng không vui.
Vì để cho anh loại bỏ loại suy nghĩ có khả năng này, đành phải kiên trì mở miệng lần nữa: “Với lại là... “Nói!” Hoàng Trường Minh nặng në. "Lời bà ngoại của tôi khen anh cũng đừng cho là thật... “Vì cái gì! "Bà đã tuổi lớn nên ánh mắt không tốt, Lương Triều Vĩ và Lưu Thanh Vân bà cũng không phân biệt rõ được, vì vậy..
Hoàng Trường Minh giống như bị chọc tức: "
Lam Ngọc Anh há to miệng, còn định nói gì đó thì anh đã phẩy tay áo bỏ đi.
Trần Phong Sinh mặc áo khoác trắng đứng ở phía trước, đang hơi củi người, hỏi những câu có liên quan đến bệnh tình và chuyện giải phẫu, thỉnh thoảng cầm bút ghi chép xuống vở.
Lam Ngọc Anh dừng bước, rón ra rón rén đứng ở bên kia, bị xem nhẹ từ đầu tới cuối.
Nắm được một cơ số thông tin rồi, Trần Phong Sinh đi đến bên cửa số nhận điện thoại, ánh mắt bà ngoại bèn thuận thể dừng trên người Hoàng Trường Minh đang đứng phía sau.
Như là sợ nhận sai, bà còn đeo kính lão lên: “Đây không phải là bạn trai của Ngọc Anh sao?"
Lam Ngọc Anh không dám nhìn tới, cũng có thể cảm giác được ánh mắt Hoàng Trường Minh rơi ở trên người mình. “À ư! Cái kia cái kia, tôi...
Cô lo lắng nuốt nước bọt, bắt đầu nói quanh co.
Cảm giác còn khó hơn so với đề lớn cuối cùng của kỳ thi Đại Học, đang lúc không biết giải quyết cục diện như này như thế nào, đột nhiên
Hoàng Trường Minhbỗng tiến lên một bước. "Bà ngoại, chào bà!” "Xin chào!" Bà ngoại cười gật đầu, ánh mắt sau kính lão không rời khỏi anh từ đầu tới cuối: “Cuối cùng hôm nay cũng gặp người thật rồi! Thật ra trong lòng của tôi vẫn muốn gặp cậu một lần đấy, nhưng lại sợ quá tùy tiện sẽ mạo phạm. “Không, là cháu đã muốn đến thăm bà từ sớm.
Hoàng Trường Minh lườm liếc Lam Ngọc Anh đối diện, thản nhiên cong môi: “Chỉ có điều Ngọc Anh vẫn luôn chưa cho cháu cơ hội này."
Giọng nói rất trầm tĩnh, ôn hòa và có giãn có mức độ, kèm theo sự tôn kính, không giống không có độ ẩm như thường ngày.
Bà làm sao sẽ không hài lòng, bà ngoại vội vàng cười nhìn về phía cháu gái và tỏ ý: "Ngọc Anh, còn không mau chuyển cái ghế dựa cho Trường Minh ngồi!” “Vâng... "Ngọc Anh, hoa quả đâu rồi, nhanh gọt táo cho Trường Minh nào!” "Con biết rồi...
Lam Ngọc Anh chuyển cái ghế, lại đi lấy quả táo, cô dùng ánh mắt len lén liếc nhìn vẻ mặt Hoàng Trường Minh trong quá trình làm hai việc đó.
Anh tỏ ra vô cùng tự nhiên, nhưng điều đó trái lại đã khiến tinh thần cô hoảng hốt rồi.
Thậm chíLam Ngọc Anh còn nghĩ theo phương hưởng tốt, rằng có lẽ vừa nãy anh không nghe rõ lời bà ngoại nói, mà chỉ đơn thuần sẵn lòng thân cận bà mà thôi, giống như lúc trên du thuyền, anh đối đãi với trưởng bối có tuổi đều rất có kiến nhẫn.
Chỉ là ánh mắt cô trong phút chốc không thể rời đi, chung quy cứ luôn như có như không nhìn sang nhất là vẻ mặt khi anh chăm chú nói chuyện cùng bà ngoại, chính là gia giáo tốt và đầy sự kiên nhẫn như vậy: "Bà ngoại, bà an tâm chữa bệnh, bác sĩ Trần là bạn của cháu, tay nghề của cậu ấy rất tốt, bà có thể yên tâm." “Đứa nhỏ ngoan, bà ngoại cảm ơn cháu!” Bà gật đầu liên tục.
Trần Phong Sinh bên cửa sổ nói chuyện điện thoại xong, đã đi về tới: “Bệnh tình của bà cụ tôi đã hiểu rõ, chờ sau khi tôi trở về tiến thêm một bước trong kế hoạch. “Tôi tiễn anh.” Hoàng Trường
Minh gật đầu. "Tôi cũng tiến!” Lam Ngọc Anh vội vàng cuống quít vứt bỏ quá táo.
Cửa phòng bệnh đóng lại, đồng thời cũng ngăn cách ảnh mặt của bà. “Cậu Trần..."
Lam Ngọc Anh ý thức được không hợp, nên vội vàng đổi giọng: “Bác sĩ Trần, tôi nghe nói hình như chi phí của anh rất cao. “Tôi là giá tình bạn. Hơn nữa có một ông chủ nhưTrường Minh, cô sợ cái gì!” Hai tay Trần Phong Sinh đút vào trong túi áo khoác trắng, cười và nhíu mày.
Lam Ngọc Anh bị hai chữ “ông chủ" đâm vào.
Đúng vậy, ở trong mắt người khác đúng là như vậy. "Bà ngoại của cô không cần lo lắng, tôi rất am hiểu về phẫu thuật nối mạch máu trái tim. “Ừ.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Nói khó nghe một chút, có lẽ ba vị bác sĩ Hứa đều không bằng một mình Trần Phong Sinh.
Trần Phong Sinh mắt nhìn đồng hồ, sau đó nói với bọn cô: “Trong bệnh viện không giống trong câu lạc bộ, tôi phải chịu trách nhiệm với chiếc áo khoác trắng này, không trò chuyện với mọi người nữa, tôi phải trở về làm công tác chuẩn bị, buổi tối bảy giờ còn có một ca được sắp xếp giải phẫu!” “Bác sĩ Trần, cám ơn!” Lam
Ngọc Anh biết ơn từ tận đáy lòng.
Trần Phong Sinh khoát tay nói không cần, quay người rời đi, áo khoác trắng được anh khoác trên người bay theo gió.
Ánh mắt Lam Ngọc Anh không thể không nhìn theo.
Hiện giờ cô còn cảm thấy có chút ngạc nhiên, cậu Trần chơi bời trăng hoa trong câu lạc bộ, vậy mà lắc mình một cái đã thành bác sĩ Trần, và lúc này còn được y tá đi ngang qua gật đầu, oai phong thế này đâu còn vẻ nào là lưu luyến bụi hoa?
Nhìn người thật sự không nên nhìn vẻ ngoài...
Bồng nhiên bên tại chợt vang lên một giọng nam âm trầm: “Em thử tiếp tục liếc mắt nhìn thử xem?”
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, chỉ thấy Hoàng Trường Minh chẳng biết lúc nào đã đứng trước người mình, trong đôi mắt trầm tĩnh và sâu lắng giống như có thêm ngọn lửa mờ nhạt.
Cô cảm thấy vô cùng khó hiểu, mắt lại hướng về phía Trần Phong Sinh nhìn lần nữa. “Còn dám nhìn?”
Lần này Lam Ngọc Anh đã ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt.
Trần Phong Sinh là bạn anh mà, tên đàn ông này đáng lý ra phải không nên bá đạo như vậy mới đúng chứ
Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đến tận sau khi chút tối tăm phiền muộn giữa lông mày của anh biến mất, Lam Ngọc Anh mới dám mở miệng: "Anh Hoàng, tôi biết rằng nhờ có anh nên bác sĩ Trần mới có thể chịu hạ mình phẫu thuật cho bà ngoại của tôi, tôi thật lòng rất cảm ơn anh.” “Tôi nói rồi, chỉ cần hầu hạ tôi vui vẻ, thì tôi cũng sẽ thỏa mãn em Trong mắt Hoàng Trường Minh hiện lên tia trêu ghẹo. “Oh... Lam Ngọc Anh cúi đầu xuống.
Nếu nói như vậy, cô hầu hạ anh đã được xem là thoả mãn, vì vậy đây coi như là phần thưởng ngoài định mức?
Dường như nghĩ như vậy có thể cân bằng thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là trong lòng lại không hiểu sao có chút buồn bã.
Giống như là lúc vừa mới đây, Trần Phong Sinh thuận miệng nói anh là ông chủ của cô.
Lam Ngọc Anh lén thở gấp hai cái, phát hiện đôi mắt trầm tĩnh và sâu lắng của anh nhìn chăm chăm vào mình không chớp mắt, sau đó híp lại, bỗng nhiên lập tức mở miệng hỏi một câu: “Vụ bạn trai là xảy ra chuyện gì?” “Hả!" Lam Ngọc Anh lúng túng, không né tránh: “Có phải khiến cho anh không thoải mái rồi hay không...
Nhưng trái lại Hoàng Trường Minh không trả lời, mà là mặt mày dần dần chim xuống.
Theo đó, trong đôi mắt cũng dẫn nhuốm một loại thâm ý mà dù có nhìn kỹ cũng khó nhận ra, giọng điệu rất chậm: “Lam Ngọc Anh, em mới theo tôi chưa được bao lâu, mà bây giờ bắt đầu nghĩ đến muốn danh phận rồi hả?" “Tôi không có!”
Lam Ngọc Anh hoảng sợ phủ nhận.
Anh lại xem cô trở thành cái loại phụ nữ có tâm cơ.
Căn răng, cuối cùng cũng đề xuống được sự khó chịu dâng lên từ đáy lòng.
Lam Ngọc Anh nhìn thắng đôi mặt màu đen của anh, ánh mắt cô trong trẻo, gần như là nói từng chữ từng câu: “Chỉ là bởi vì toàn bộ tiền thuốc men và phí giải phẫu đã được đóng, anh còn cho bà ngoại của tôi chuyển đến phòng bệnh cao cấp, bà lo lắng tôi học xấu, vì vậy tôi mới nói dối mà bảo rằng anh là bạn trai của tôi... Anh Hoàng, tôi vẫn luôn tự biết rõ, cũng hiểu rõ thân phận của mình, sẽ không mơ mộng hão huyền chuyện gì!” “Anh yên tâm, dù đầu tôi có bị ngấm nước cũng sẽ không thích anh!"
Dường như để thể hiện tấm lòng của mình, Lam Ngọc Anh còn bổ sung thêm một câu cam đoan.
Cơ hàm đang căn chặt của Hoàng Trường Minhdần dần căng ra còn có chiều hướng sắp nổ tung.
Lúc ban đầu anh thật sự đã nghĩ lầm cô thành những phụ nữ có tâm cơ kia, vì vậy trong lòng mới có tức giận, nhưng bây giờ cô vừa bình tĩnh vừa kiên định nói mình không có, cơn giận của anh không giảm bớt trái lại còn càng tăng thêm.
Nhất là câu cam đoạn cuối cùng của cô!
Lam Ngọc Anh thấy nét mặt của anh rất đen, vẫn là vẻ vô cùng không vui.
Vì để cho anh loại bỏ loại suy nghĩ có khả năng này, đành phải kiên trì mở miệng lần nữa: “Với lại là... “Nói!” Hoàng Trường Minh nặng në. "Lời bà ngoại của tôi khen anh cũng đừng cho là thật... “Vì cái gì! "Bà đã tuổi lớn nên ánh mắt không tốt, Lương Triều Vĩ và Lưu Thanh Vân bà cũng không phân biệt rõ được, vì vậy..
Hoàng Trường Minh giống như bị chọc tức: "
Lam Ngọc Anh há to miệng, còn định nói gì đó thì anh đã phẩy tay áo bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.