Chương 1052
Trà Chanh
05/02/2022
Chương 1052
Hơi thở của Lam Ngọc Anh cũng đã sớm hỗn loạn, cô nhúc nhích đầu, dán vào bên tai anh, nói một câu với chất giọng vừa nhẹ vừa xấu hổ: “Đã ba tháng rồi, hôm nay em có hỏi, bác sĩ nói bây giờ có thể..”
Khi nói đến vài chữ cuối cùng, giọng nói của cô cũng run lên một cách xấu hổ, Nghĩ đến hôm nay, sau khi khám xong, lúc gần rời đi, cô lại ngại ngùng quay trở lại hỏi bác sĩ chuyện này, lúc ấy còn cảm giác được vành tai và cần cố phía sau giống như bị lửa đốt Hoàng Trường Minh nghe vậy, lông mày và đuôi lông mày lập tức nhướng lên cao một cách đầy kích động.
Tính ngày, không phải đã ba tháng rồi sao, anh làm hòa thượng đã lâu như vậy rồi sao!
Bàn tay to của anh đặt sau gáy cô, cố ý khiến hơi thở phả lên mắt và mũi cô trêu ghẹo: “Hôm nay cố ý chạy đến bệnh viện để hỏi phải không?”
“Không phải!” Lam Ngọc Anh đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa lúng túng biện bạch cho mình: “Em tới khám thai, sau đó thuận tiện hỏi mà thôi…”
Hoàng Trường Minh cười nhẹ thành tiếng, sau đó xoay người một cái, cẩn thận đặt một chiếc gối dưới đầu cô, cánh tay chống hai bên, không để mình đè lên bụng của cô. Đôi mắt bình tĩnh và sâu thắm của anh gần như đỏ rực trong nháy mất, lúc này, giọng nói khàn khàn nghe qua thật ý loạn tình mê: “Ngọc Anh, anh muốn em!”
Đây là một suy nghĩ không hề đơn chỉ điều gì Đó là chuyện gần gũi nhất giữa những người yêu nhau. Cô cũng đã “cô đơn trống trải” lâu như vậy rồi, làm sao không nghĩ đến anh được cơ chứ?
Lam Ngọc Anh biết anh đang ám Cô khẽ cắn môi, run giọng thẹn thùng: “Em cũng vậi “Chắc chắn có thể sao?” Hoàng Trường Minh vẫn còn khá nghiêm túc, nhíu chặt mày hỏi lại để chứng thực.
“Ừm…” Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng gật đầu.
Có thể cảm giác được sự khẩn trương của cô, anh lại cúi người hôn lên môi cô, đồng thời dùng ngón tay chạm nhẹ lên lông mi cô: “Đừng lo lắng, anh sẽ làm rất nhẹ thôi!”
Nhiệt độ trong phòng ngủ lập tức tăng lên, cùng với cánh tay cơ bắp và khỏe khoản vung lên, chiếc khăn tâm rơi xuống sàn nhà.
‘Thứ bảy, tại nhà cũ của nhà họ Lê.
Nghe thấy người làm gọi “cô Ngọc Anh” và đưa đôi dép lẻ cho mình, Lam Ngọc Anh cảm ơn một tiếng rồi đi vào bên trong Ngày đó, sau khi Lê Hoài Lâm được đưa tới bệnh viện cấp cứu xong, còn năm lại bệnh viện thêm hai ngày nữa. Nhưng lại không cho cô tiếp tục vào thăm, sợ cô đang mang thai sẽ lại lo lẳng cho mình.
Sau đó lại thêm công việc, nên cô vẫn chưa tới thăm được, mà chỉ liên lạc qua điện thoại Bây giờ nhìn lại, tuy sắc mặt đã hồi phục lại bình thường, nhưng cả người đã không còn vẻ phong độ, nhanh nhẹn và có tỉnh thần như lần đầu tiên gặp được nữa.
Ông dường như đã già đi rất nhiều, vừa tiều tụy lại vừa rất cô đơn, Chỉ có điều, không ngờ ở trong phòng khách, ngoài Lê Hoài Lâm đang ngồi ra, thì bên cạnh còn có Lê Tuyết Trinh với vẻ mặt đau bưồn nữa.
“Bố, bố thật sự không cần mẹ, cũng không căn con nữa sao?”
Lê Hoài Lâm thở dài, ông nhíu mày, vỗ vỗ bàn tay của con gái đang đặt trên vai mình: “Tuyết Trình, con là con gái của bố, sao bố có thể không cần con được chứt”
Ông chưa bao giờ nghĩ đến việc không cần con gái, chỉ không cần vợ mà thôi uy sau khi biết được sự thật, ông vừa tức giận lại vừa căm hận người vợ Nguyễn Hồng Mai này, nhưng ông vẫn là một người ân oán rõ ràng, sẽ không đẩy sự oán giận và hận thù này lên người con gái mình. Dù sao đây cũng là máu mủ của mình, từ nhỏ đã được mình thương yêu, hiến nhiên đâu thể không cần nữa!
Lê Tuyết Trình dựa đầu lên người ông, nghẹn ngào nói: “Nhưng từ sau khi bố ra viện đến nay vẫn không hề về nhà! Mỗi ngày mẹ đều ở trong nhà, cả đêm không ngủ được, con còn thấy mẹ trộm lau nước mắt, bố về nhà với con có được không?”
“Nơi đó đã không còn là nhà của bố nữa rồi” Lê Hoài Lâm lắc đầu.
“Bố, bố nhất định phải ly hôn với mẹ sao?” Lê Tuyết Trinh nghe vậy, nước mất lập tức trào ra: “Con biết mẹ đã làm sai, bố hãy tha thứ cho mẹ có được không? Mẹ cũng đã vô cùng hối hận về những việc mà mình đã làm khi còn trẻ!
Hai người cũng đã là vợ chồng nhiều năm như vậy rồi, đến tuối này mà còn ly hôn thì thực sự không được thích hợp cho lầm. Mẹ càng không muốn ly hôn với bổ đâu, mẹ rất yêu bố, một lòng muốn cầu xin sự tha thứ tử bố, bố hãy cho mẹ một cơ hội sửa đối đi mài Bố, con gái từ nhỏ đến lớn rất ít khi cầu xin bố chuyện gì, con chỉ xin bố đừng ly hôn với mẹ thôi, đừng để con trở thành đứa trẻ không có bố mẹ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.