Chương 1373
Trà Chanh
22/08/2022
Đợi đến khi y tá đưa người bước vào, anh cũng không nhìn lên, vừa
tiếp tục viết vừa hỏi như thường xuyên: “Không thoải mái ở đâu?”
‘Sau khi giọng nói rơi xuống, một lúc lâu sau cũng không có ai đáp lại Trần Phong Sinh nhíu mày, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Giai Lệ đang cười với mình ngồi ở đối diện.
“Phong Sinh!”
‘Trần Phong Sinh sửng sốt, dừng bút trong tay: “Giai Lệ, sao cô lại ở đây?”
Tống Giai Lệ đặt chiếc túi trên tay lên bàn làm việc cười nói: “Em cảm thấy hơi khó chịu. Muốn nhờ bác sĩ Sinh xem cho em một chút!”
“Đừng náo!” Trần Phong sinh cũng cong môi cười.
Đặt bút trên tay vào trong túi áo trước ngực, sau đó di chuyển chuột để tắt hàng cuối cùng, đóng hồ sơ bệnh án trên tay, cất tất cả vào ngăn kéo.
“Phong Sinh, em là số cuối cùng. Đã sớm không còn ai ở phía sau. Anh yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác!” Tống Giai Lệ vội vàng bày tỏ.
“Ừm” Trần Phong Sinh gật đầu.
Đôi mắt hạnh của Tống Giai Lệ cách bàn làm việc nhìn anh ấy cất tiếng nói “Phong Sinh, đêm đó..”
“Tôi biết, cô uống say rồi!” Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh hơi híp lại, ngắt lười cô ta “Em không phải chỉ muốn nói chuyện đó!” Tống Giai Lệ nắm chặt nắm đấm.
đặt trên đầu gối, đôi môi đỏ mọng đần dần dương lên, trong giọng nói không giấu được sự kích động: “Phong Sinh, điều em muốn nói chính là, chúng ta…
“Cốc cốc cốc”
Cửa phòng làm việc lúc này đột nhiên bị đấy ra.
Sức lực có chút lớn, ván cửa bị chấn động khẽ rung lên, người bên ngoài cửa cũng tiến vào trong, Trương Tiếu Du đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, nhìn thấy hai người đang ngồi đối diện bên trong, cô ấy trong nhất thời cảm thấy hơi bối rối: “Em…”
Trần Phong Sinh ngồi dựa vào ghế, lười biếng nhìn cô ấy: ‘Bà Trần, em muốn phá hoại của công sao?”
Trần Phong Sinh xấu hổ, nhanh chóng đỡ lấy ván cửa bị chấn động đang rung rung, nuốt nước bọt, nói quanh co: “Buổi sáng em có cuộc phỏng vấn ở gần đây, kết thúc vừa đúng là giờ nghỉ trưa, vì vậy mới đi qua tìm anh cùng đi ăn.”
Tiếp nhận việc viết bản tin theo dõi hội nghị thành ủy, ở gần bệnh viện tư nhân, sau khi kết thúc cuộc họp, cô ấy không cùng đồng nghiệp trở lại đài ăn trưa mà trực tiếp bắt một chiếc taxi, muốn đi qua tìm Trần Phong Sinh cùng nhau dùng bữa trưa.
‘Vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy các phòng chấn bệnh đều đã đóng cửa, cô ấy hỏi bàn hướng dẫn thì biết được anh vẫn đang ở trong văn phòng, nên định cố tình đập cửa dọa anh một chút, nhưng lại không ngờ đến Tống Giai Lệ vậy mà cũng ở đó.
“Vậy càng tốt, tôi cũng định rủ Phong Sinh đi ăn, chúng ta cùng nhau đi nhé!’ Tống Giai Lệ từ trên ghế ngồi dậy, lại cầm túi xách lên, mỉm cười nói xong sau đó mắt hạnh nhìn Trần Phong Sinh: “Phong Sinh, ban nãy em lái xe tới đây, thấy đối diện bệnh viện anh có một quán cá hấp, em nhớ anh rất thích ăn cay, hay là chúng ta đến đó? °
Trần Phong Sinh nhìn Trương Tiểu Du nhàn nhạt nói: “được!”
“Tôi thế nào cũng “Cô Trương, còn cô thì sao?” Tống Giai Lệ lại quay sang hỏi cô ấy, Trương Tiểu Du mím khóe môi, ngập ngừng nói: “Tôi cũng đều được!”
Cuối cùng lại trở thành bữa trưa của ba người. Nhà hàng nắm chéo đối diện bệnh viện, không cần lái xe, đi qua vạch kẻ đường liền tới, Trần Phong Sinh đã cởi áo blouse trắng, đi giữa hai người bọn họ.
Khi đi đến bên kia đường, anh ấy cố ý dừng bước chân, liền biến thành anh ấy cùng với Trương Tiểu Du cùng đi ở phía sau.
‘Sau khi giọng nói rơi xuống, một lúc lâu sau cũng không có ai đáp lại Trần Phong Sinh nhíu mày, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Giai Lệ đang cười với mình ngồi ở đối diện.
“Phong Sinh!”
‘Trần Phong Sinh sửng sốt, dừng bút trong tay: “Giai Lệ, sao cô lại ở đây?”
Tống Giai Lệ đặt chiếc túi trên tay lên bàn làm việc cười nói: “Em cảm thấy hơi khó chịu. Muốn nhờ bác sĩ Sinh xem cho em một chút!”
“Đừng náo!” Trần Phong sinh cũng cong môi cười.
Đặt bút trên tay vào trong túi áo trước ngực, sau đó di chuyển chuột để tắt hàng cuối cùng, đóng hồ sơ bệnh án trên tay, cất tất cả vào ngăn kéo.
“Phong Sinh, em là số cuối cùng. Đã sớm không còn ai ở phía sau. Anh yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác!” Tống Giai Lệ vội vàng bày tỏ.
“Ừm” Trần Phong Sinh gật đầu.
Đôi mắt hạnh của Tống Giai Lệ cách bàn làm việc nhìn anh ấy cất tiếng nói “Phong Sinh, đêm đó..”
“Tôi biết, cô uống say rồi!” Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh hơi híp lại, ngắt lười cô ta “Em không phải chỉ muốn nói chuyện đó!” Tống Giai Lệ nắm chặt nắm đấm.
đặt trên đầu gối, đôi môi đỏ mọng đần dần dương lên, trong giọng nói không giấu được sự kích động: “Phong Sinh, điều em muốn nói chính là, chúng ta…
“Cốc cốc cốc”
Cửa phòng làm việc lúc này đột nhiên bị đấy ra.
Sức lực có chút lớn, ván cửa bị chấn động khẽ rung lên, người bên ngoài cửa cũng tiến vào trong, Trương Tiếu Du đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, nhìn thấy hai người đang ngồi đối diện bên trong, cô ấy trong nhất thời cảm thấy hơi bối rối: “Em…”
Trần Phong Sinh ngồi dựa vào ghế, lười biếng nhìn cô ấy: ‘Bà Trần, em muốn phá hoại của công sao?”
Trần Phong Sinh xấu hổ, nhanh chóng đỡ lấy ván cửa bị chấn động đang rung rung, nuốt nước bọt, nói quanh co: “Buổi sáng em có cuộc phỏng vấn ở gần đây, kết thúc vừa đúng là giờ nghỉ trưa, vì vậy mới đi qua tìm anh cùng đi ăn.”
Tiếp nhận việc viết bản tin theo dõi hội nghị thành ủy, ở gần bệnh viện tư nhân, sau khi kết thúc cuộc họp, cô ấy không cùng đồng nghiệp trở lại đài ăn trưa mà trực tiếp bắt một chiếc taxi, muốn đi qua tìm Trần Phong Sinh cùng nhau dùng bữa trưa.
‘Vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy các phòng chấn bệnh đều đã đóng cửa, cô ấy hỏi bàn hướng dẫn thì biết được anh vẫn đang ở trong văn phòng, nên định cố tình đập cửa dọa anh một chút, nhưng lại không ngờ đến Tống Giai Lệ vậy mà cũng ở đó.
“Vậy càng tốt, tôi cũng định rủ Phong Sinh đi ăn, chúng ta cùng nhau đi nhé!’ Tống Giai Lệ từ trên ghế ngồi dậy, lại cầm túi xách lên, mỉm cười nói xong sau đó mắt hạnh nhìn Trần Phong Sinh: “Phong Sinh, ban nãy em lái xe tới đây, thấy đối diện bệnh viện anh có một quán cá hấp, em nhớ anh rất thích ăn cay, hay là chúng ta đến đó? °
Trần Phong Sinh nhìn Trương Tiểu Du nhàn nhạt nói: “được!”
“Tôi thế nào cũng “Cô Trương, còn cô thì sao?” Tống Giai Lệ lại quay sang hỏi cô ấy, Trương Tiểu Du mím khóe môi, ngập ngừng nói: “Tôi cũng đều được!”
Cuối cùng lại trở thành bữa trưa của ba người. Nhà hàng nắm chéo đối diện bệnh viện, không cần lái xe, đi qua vạch kẻ đường liền tới, Trần Phong Sinh đã cởi áo blouse trắng, đi giữa hai người bọn họ.
Khi đi đến bên kia đường, anh ấy cố ý dừng bước chân, liền biến thành anh ấy cùng với Trương Tiểu Du cùng đi ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.