Chương 1378
Trà Chanh
22/08/2022
Lần nào cô cũng không thể cưỡng lại anh, cả người cứ như có dòng điện chay qua, tóc cô rối tung xõa xuống gối, phần đuôi tóc cong lên cọ qua
vai và ngực anh.
Ánh hoàng hôn bên ngoài không biết đã biến mất từ lúc nào, bầu trời sập tối, Trương Tiểu Du năm trên giường lớn, quần áo bị ném bừa bãi trên sản, phủ lên người một chiếc chăn mỏng, lộ ra bờ vai bên trên đều là dấu hôn, trong tầm nhìn mệt mỏi, cô thấy Trần Phong Sinh đang cài cúc áo sơ mi.
Sau đó, nhìn anh đã chỉnh lại xong quân áo bước đến bên giường nghiêng người, đôi môi mỏng rơi trên bờ vai cô.
Không khí sau khi thân mật tràn ngập mùi hương quen thuộc, Trương Tiểu Du không khỏi rựt lại, ngước mắt lên liền rơi vào trong đôi mắt đào hoa của anh, kèm theo tiếng cười trầm thấp: “ Bà Tân, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh!”
Trương Tiểu Du nuốt nước bọt.
“Thất thần nhìn vào giữa hai hàng lông mày anh tuấn tràn đây thỏa mãn của anh, lại đột nhiên cảm thấy không hiểu nổi anh.
Mặt trời lên cao, ánh chiều buông xuống. Một ngày lại một ngày.
Thời gian trôi qua chậm như sên nhưng dường như cũng nhanh như cắt, giấy lịch rơi xuống từng tờ, Trần Phong Sinh đang đi công tác rốt cuộc cũng trở về, cũng đồng nghĩa với việc hợp đồng hôn nhân bốn năm của bọn họ cũng sẽ đến nhanh thôi Có lẽ do nhiều đêm một mình mất ngủ nên Trương Tiểu Du không tránh khỏi chuyện mất tập trung.
Sau đó thì bị em họ nhắc nhở. Đêm đó, trên đường từ quán ấn trở về bệnh viện, cô ấy đã từng hỏi thử, nhưng một người thông minh như Trần Phong Sinh sao có thể không hiểu được ý trong lời nói của cô được.
Lại nhớ khi đó anh ấy cong môi cười nhẹ trả lời rồi nhìn cúi đầu nhìn xuống chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út.
Anh ấy dùng lòng bàn tay vuốt qua khiến nhắn hơi chuyển động khiến hai chữ S cạnh bên nhau lộ ra ngoài. Anh ấy còn nói anh cố tình kêu ông chủ cố ý lấy chữ giống nhau trong tên bọn họ khắc phía trên. Trước mặt lại xuất hiện cảnh tưởng khi Trần Phong Sinh đeo chiếc nhãn vào ngón giữa của cô ấy ở Nha Trang.
Trương Tiểu Du bình tĩnh lại Chẳng biết Tô Yến đứng trước mặt cô từ lúc nào. Cô ấy buông thống tay trái đang cầm micro không dậy xuống rồi dùng tay phải quơ quơ trước mắt cô: “Cá nhỏ, cô mơ đi đâu đấy? Kết thúc phỏng vấn rồi, tụi mình dọn dẹp máy móc thôi!”
“Ok ok!” Lúc này Trương Tiểu Du mới phản ứng lại.
Cô và Tô Yến công với hai đồng nghiệp trong đài chạy tới công trường mới mở đối diện bờ sông từ hồi sáng sớm. Vì để nâng cấp đô thị nên ZF (chính phủ) sắp xếp xây thêm hai công viên lớn. Hôm nay chính là ngày đi vào làm việc nên chỉ có duy nhất bên đài bọn họ được mời tới để đưa tin và tuyên truyền.
Trương Tiểu Du vác máy lên vai rồi tắt nguồn, sau đó cô chuyển sang xách bằng tay.
Tô Yến đang thu dọn micro và dây điện do dự đụng mấy cái vào cánh tay cô: “Cá nhỏ, hình như tôi vừa thấy Ngô Huỳnh Đông!”
“Ngô Huỳnh Đông? Ở đâu?” Trương Tiểu Du sững sờ.
Tô Yến chỉ tay về phía sau lưng cô: “Bên cạnh cái cần cẩu màu vàng sau lưng cô! Hồi nãy vừa bắt đầu báo cáo là tôi đã thấy ngay!”
Vi Trương Tiểu Du đứng quay lưng lại với cần cẩu nên không hề chú ý tới Mà chỉ có Tô Yến đứng đưa tin trước ống kính mới có thể thấy được một cách rõ ràng. Từ lúc bắt đầu phỏng vấn cho đến khi kết thúc, Ngô Huỳnh Đông vẫn luôn đứng tại nơi ấy, Nhưng thật ra cô ấy vẫn luôn do dự có nên nói cho bạn mình biết không.
Trương Tiểu Du vừa nghe vậy đã xoay người lại nhìn qua.
Có lẽ do cô quay lại quá nhanh nên Ngô Huỳnh Đông không kịp trốn. Dường như anh ta vẫn còn kiêng dè chuyện ngày trước mình đã từng bảo đảm sẽ: không làm phiền cô nên sau khi hai người nhìn nhau, Ngô Huỳnh Đông hơi chật vật lấn ra đăng sau cần cấu.
Ánh hoàng hôn bên ngoài không biết đã biến mất từ lúc nào, bầu trời sập tối, Trương Tiểu Du năm trên giường lớn, quần áo bị ném bừa bãi trên sản, phủ lên người một chiếc chăn mỏng, lộ ra bờ vai bên trên đều là dấu hôn, trong tầm nhìn mệt mỏi, cô thấy Trần Phong Sinh đang cài cúc áo sơ mi.
Sau đó, nhìn anh đã chỉnh lại xong quân áo bước đến bên giường nghiêng người, đôi môi mỏng rơi trên bờ vai cô.
Không khí sau khi thân mật tràn ngập mùi hương quen thuộc, Trương Tiểu Du không khỏi rựt lại, ngước mắt lên liền rơi vào trong đôi mắt đào hoa của anh, kèm theo tiếng cười trầm thấp: “ Bà Tân, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh!”
Trương Tiểu Du nuốt nước bọt.
“Thất thần nhìn vào giữa hai hàng lông mày anh tuấn tràn đây thỏa mãn của anh, lại đột nhiên cảm thấy không hiểu nổi anh.
Mặt trời lên cao, ánh chiều buông xuống. Một ngày lại một ngày.
Thời gian trôi qua chậm như sên nhưng dường như cũng nhanh như cắt, giấy lịch rơi xuống từng tờ, Trần Phong Sinh đang đi công tác rốt cuộc cũng trở về, cũng đồng nghĩa với việc hợp đồng hôn nhân bốn năm của bọn họ cũng sẽ đến nhanh thôi Có lẽ do nhiều đêm một mình mất ngủ nên Trương Tiểu Du không tránh khỏi chuyện mất tập trung.
Sau đó thì bị em họ nhắc nhở. Đêm đó, trên đường từ quán ấn trở về bệnh viện, cô ấy đã từng hỏi thử, nhưng một người thông minh như Trần Phong Sinh sao có thể không hiểu được ý trong lời nói của cô được.
Lại nhớ khi đó anh ấy cong môi cười nhẹ trả lời rồi nhìn cúi đầu nhìn xuống chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út.
Anh ấy dùng lòng bàn tay vuốt qua khiến nhắn hơi chuyển động khiến hai chữ S cạnh bên nhau lộ ra ngoài. Anh ấy còn nói anh cố tình kêu ông chủ cố ý lấy chữ giống nhau trong tên bọn họ khắc phía trên. Trước mặt lại xuất hiện cảnh tưởng khi Trần Phong Sinh đeo chiếc nhãn vào ngón giữa của cô ấy ở Nha Trang.
Trương Tiểu Du bình tĩnh lại Chẳng biết Tô Yến đứng trước mặt cô từ lúc nào. Cô ấy buông thống tay trái đang cầm micro không dậy xuống rồi dùng tay phải quơ quơ trước mắt cô: “Cá nhỏ, cô mơ đi đâu đấy? Kết thúc phỏng vấn rồi, tụi mình dọn dẹp máy móc thôi!”
“Ok ok!” Lúc này Trương Tiểu Du mới phản ứng lại.
Cô và Tô Yến công với hai đồng nghiệp trong đài chạy tới công trường mới mở đối diện bờ sông từ hồi sáng sớm. Vì để nâng cấp đô thị nên ZF (chính phủ) sắp xếp xây thêm hai công viên lớn. Hôm nay chính là ngày đi vào làm việc nên chỉ có duy nhất bên đài bọn họ được mời tới để đưa tin và tuyên truyền.
Trương Tiểu Du vác máy lên vai rồi tắt nguồn, sau đó cô chuyển sang xách bằng tay.
Tô Yến đang thu dọn micro và dây điện do dự đụng mấy cái vào cánh tay cô: “Cá nhỏ, hình như tôi vừa thấy Ngô Huỳnh Đông!”
“Ngô Huỳnh Đông? Ở đâu?” Trương Tiểu Du sững sờ.
Tô Yến chỉ tay về phía sau lưng cô: “Bên cạnh cái cần cẩu màu vàng sau lưng cô! Hồi nãy vừa bắt đầu báo cáo là tôi đã thấy ngay!”
Vi Trương Tiểu Du đứng quay lưng lại với cần cẩu nên không hề chú ý tới Mà chỉ có Tô Yến đứng đưa tin trước ống kính mới có thể thấy được một cách rõ ràng. Từ lúc bắt đầu phỏng vấn cho đến khi kết thúc, Ngô Huỳnh Đông vẫn luôn đứng tại nơi ấy, Nhưng thật ra cô ấy vẫn luôn do dự có nên nói cho bạn mình biết không.
Trương Tiểu Du vừa nghe vậy đã xoay người lại nhìn qua.
Có lẽ do cô quay lại quá nhanh nên Ngô Huỳnh Đông không kịp trốn. Dường như anh ta vẫn còn kiêng dè chuyện ngày trước mình đã từng bảo đảm sẽ: không làm phiền cô nên sau khi hai người nhìn nhau, Ngô Huỳnh Đông hơi chật vật lấn ra đăng sau cần cấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.