Chương 1400
Trà Chanh
23/08/2022
Bàn tay giơ lên của Trần Phong Sinh thoáng dừng lại Cặp mắt đào hoa
nhìn sang cô. Nắng sớm giống cái khung vàng vây quanh cô. Bỗng nhiên chỉ trong một cái nháy mắt lại có thế xa vời đến nỗi chẳng đụng vào được.
“Cầm thú, hẹn gấp lại!”
Sau khi Trương Tiểu Du bình tĩnh nói xong câu đó, cô xách túi đi ra khỏi cục dân chính.
Mãi đến khi chiếc Cayenne đen bên cạnh vụt qua như tên bắn rồi biến mất trong tầm mắt thì Trương Tiểu Du mới nhắm mắt lại rồi mỉm cười. Mặc dù cảm thấy đảng chát nhưng lại có chút cảm giác được giải thoát.
Chạng vạng tối, hoàng hôn như tranh vẽ.
“Trần Phong Sinh đi ra từ phòng giải phẫu. Anh không tháo mũ với khẩu trang chỉ dùng một lần ra mà chỉ lộ cặp mắt đào hoa ra bên ngoài. Đứng phẫu thuật chính mấy ca liền, tơ máu trong mắt hẳn ra ngày một nhiều. Anh chống hai tay lên bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch trên mặt bàn rồi nhìn qua ráng chiều ngoài cửa sổ nhưng lại chẳng biết nhìn đi đâu.
Điện thoại đột nhiên vang lên, anh đưa tay móc ra theo bản năng ‘Sau khi thấy trên màn hình hiển thị số riêng tư, khóe môi Trần Phong Sinh giễu cợt nhếch lên.
Anh đang chờ mong gì đây?
‘Sau khi đặt lên tai rồi nói chuyện điện thoại xong, anh kéo khẩu trang xuống: “Tôi biết rồi. Bây giờ tôi qua đó ngay!”
Dụng cụ đo lường bên cạnh giường được chuyển đi, thỉnh thoảng vang lên tiếng bàn công việc. Mà bên trên giường bệnh có một người phụ nữ mặc áo.
trắng sọc xanh nhằm mắt, trên miệng gắn ống thở oxi. Sắc mặt cô ta tái nhớt nhưng vẫn chẳng thể che hết gương mặt xinh đẹp trời ban thoạt trông như.
chẳng dính đến khói lửa cuộc đời.
Trần Phong Sinh ngồi trên ghế thấy lông mi cô ta hơi run. Sau khi mắt hạnh chậm rãi mở ra, anh mới nói với giọng trầm thấp: “Giai Lệ, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!”
Hôn mê suốt hai ngày hai đêm nên khi giọng của Tống Giai Lệ cũng rất khân: “Phong Sinh.”
Y tá vừa điện thoại cho anh nói cô ta có dấu hiệu sắp tỉnh lại. Sau khi làm xong một loạt kiểm tra thì thấy triệu chúng bệnh tật bình thường, y tá mới tiến tới rút ống thở oxi ra Trần Phong Sinh nhíu mày rồi nói với giọng điệu vừa nặng nề vừa nghiêm khắc: “Giai Lê, anh không muốn sau này xảy ra một chuyện ngu ngốc như vậy nữa!
Khuya hôm trước, anh lái xe về nhà và lúc đang chờ đèn đỏ ở ngã tư thì khách sạn phía sau xảy ra tai nạn giao thông. Anh quay lại thì thấy hộp bánh gato quen thuộc, trong lòng cũng nặng nề hơn.
Quả nhiên, lúc chạy tới thì thấy Tống Giai Lệ đang nằm trong vũng máu.
Tài xế trong chuyện vô cùng hoảng hốt không ngừng nói mình lái rất bình thường, là do cô ta không muốn sống nữa nên nhảy xuống giữa đường định tự tử.
Mặc dù lúc hai người nói chuyện rõ ràng, Tống Giai Lệ có khóc lóc kể lể nói rẳng không có anh thì cô ta cũng không muốn sống nữa nhưng Trần Phong Sinh cũng chỉ nghĩ cô ta nói tồi để đó nhưng anh không hề nghĩ đến chuyện cô ta sẽ làm ra chuyện quá khích như vậy.
Sau khi xe cứu thương tới, anh cũng lập tức theo sau Ngoại trừ bị gấy xương nhiều chỗ với trầy xước ngoài da thì vùng ngực là nơi tổn thương nghiêm trọng nhất. Cú va chạm làm vỡ tim và chèn ép màng, ngoài tim cộng với xuất huyết cấp nên tình huống vô cùng nguy kịch. Trần Phong Sinh ở trong phòng phẫu thuật cấp cứu ròng rã mấy tiếng liền, sau đó chuyển cô ta tới phòng chăm sóc đặc điểm để tiện theo dõi. Đó cũng là lí do tại sao đêm ấy anh không về.
Tống Giai Lệ vẫn luôn lâm vào trạng thái hôn mê. Giữa sáng hôm thứ hai đột nhiên xảy ra tình huống khẩn cấp. Y tả thấy gọi cho anh không được mới gọi qua điện thoại của Tống Giai Lệ mà anh đang giữ. Lúc ấy anh như ngựa không ngừng nghỉ chạy thẳng về bệnh viện hỗ trợ cấp cứu.
“Cầm thú, hẹn gấp lại!”
Sau khi Trương Tiểu Du bình tĩnh nói xong câu đó, cô xách túi đi ra khỏi cục dân chính.
Mãi đến khi chiếc Cayenne đen bên cạnh vụt qua như tên bắn rồi biến mất trong tầm mắt thì Trương Tiểu Du mới nhắm mắt lại rồi mỉm cười. Mặc dù cảm thấy đảng chát nhưng lại có chút cảm giác được giải thoát.
Chạng vạng tối, hoàng hôn như tranh vẽ.
“Trần Phong Sinh đi ra từ phòng giải phẫu. Anh không tháo mũ với khẩu trang chỉ dùng một lần ra mà chỉ lộ cặp mắt đào hoa ra bên ngoài. Đứng phẫu thuật chính mấy ca liền, tơ máu trong mắt hẳn ra ngày một nhiều. Anh chống hai tay lên bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch trên mặt bàn rồi nhìn qua ráng chiều ngoài cửa sổ nhưng lại chẳng biết nhìn đi đâu.
Điện thoại đột nhiên vang lên, anh đưa tay móc ra theo bản năng ‘Sau khi thấy trên màn hình hiển thị số riêng tư, khóe môi Trần Phong Sinh giễu cợt nhếch lên.
Anh đang chờ mong gì đây?
‘Sau khi đặt lên tai rồi nói chuyện điện thoại xong, anh kéo khẩu trang xuống: “Tôi biết rồi. Bây giờ tôi qua đó ngay!”
Dụng cụ đo lường bên cạnh giường được chuyển đi, thỉnh thoảng vang lên tiếng bàn công việc. Mà bên trên giường bệnh có một người phụ nữ mặc áo.
trắng sọc xanh nhằm mắt, trên miệng gắn ống thở oxi. Sắc mặt cô ta tái nhớt nhưng vẫn chẳng thể che hết gương mặt xinh đẹp trời ban thoạt trông như.
chẳng dính đến khói lửa cuộc đời.
Trần Phong Sinh ngồi trên ghế thấy lông mi cô ta hơi run. Sau khi mắt hạnh chậm rãi mở ra, anh mới nói với giọng trầm thấp: “Giai Lệ, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!”
Hôn mê suốt hai ngày hai đêm nên khi giọng của Tống Giai Lệ cũng rất khân: “Phong Sinh.”
Y tá vừa điện thoại cho anh nói cô ta có dấu hiệu sắp tỉnh lại. Sau khi làm xong một loạt kiểm tra thì thấy triệu chúng bệnh tật bình thường, y tá mới tiến tới rút ống thở oxi ra Trần Phong Sinh nhíu mày rồi nói với giọng điệu vừa nặng nề vừa nghiêm khắc: “Giai Lê, anh không muốn sau này xảy ra một chuyện ngu ngốc như vậy nữa!
Khuya hôm trước, anh lái xe về nhà và lúc đang chờ đèn đỏ ở ngã tư thì khách sạn phía sau xảy ra tai nạn giao thông. Anh quay lại thì thấy hộp bánh gato quen thuộc, trong lòng cũng nặng nề hơn.
Quả nhiên, lúc chạy tới thì thấy Tống Giai Lệ đang nằm trong vũng máu.
Tài xế trong chuyện vô cùng hoảng hốt không ngừng nói mình lái rất bình thường, là do cô ta không muốn sống nữa nên nhảy xuống giữa đường định tự tử.
Mặc dù lúc hai người nói chuyện rõ ràng, Tống Giai Lệ có khóc lóc kể lể nói rẳng không có anh thì cô ta cũng không muốn sống nữa nhưng Trần Phong Sinh cũng chỉ nghĩ cô ta nói tồi để đó nhưng anh không hề nghĩ đến chuyện cô ta sẽ làm ra chuyện quá khích như vậy.
Sau khi xe cứu thương tới, anh cũng lập tức theo sau Ngoại trừ bị gấy xương nhiều chỗ với trầy xước ngoài da thì vùng ngực là nơi tổn thương nghiêm trọng nhất. Cú va chạm làm vỡ tim và chèn ép màng, ngoài tim cộng với xuất huyết cấp nên tình huống vô cùng nguy kịch. Trần Phong Sinh ở trong phòng phẫu thuật cấp cứu ròng rã mấy tiếng liền, sau đó chuyển cô ta tới phòng chăm sóc đặc điểm để tiện theo dõi. Đó cũng là lí do tại sao đêm ấy anh không về.
Tống Giai Lệ vẫn luôn lâm vào trạng thái hôn mê. Giữa sáng hôm thứ hai đột nhiên xảy ra tình huống khẩn cấp. Y tả thấy gọi cho anh không được mới gọi qua điện thoại của Tống Giai Lệ mà anh đang giữ. Lúc ấy anh như ngựa không ngừng nghỉ chạy thẳng về bệnh viện hỗ trợ cấp cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.