Chương 1403
Trà Chanh
23/08/2022
Nhìn bàn tay cỡ lớn trong màn hình, Trần Phong Sinh tựa vào trên ghế, gương mặt điển trai góc cạnh rõ ràng, đặc biệt là trên ống kính, anh
gần như là 360 độ không góc chết, anh vừa có thể tiến hành trả lời câu
hỏi bọn họ đưa ra, nhưng lại không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, thậm chí
còn không thua kém gì những minh tinh thường xuyên xuất hiện trên màn
ảnh.
Trương Tiểu Du dám cược, nếu lúc trước anh không chọn làm bác sĩ mà chọn tiến quân vào làng giải trí thì người đàn ông này nhất định sẽ mê hoặc không ít phụ nữ.
Lúc này Trần Phong Sinh đang nghiêm tức trả lời câu hỏi về việc khám.
chữa bệnh mà Tô Yến đưa ra, mặt mày không có chứt lười biếng nào, chỉ có sự nghiêm túc chuyên chú, cho nên trông anh càng có sức hút hơn bình thường.
Trương Tiểu Du biết, từ xưa đến giờ, cứ hễ khi anh bắt tay vào làm việc là lại như thay đối thành một người khác.
Đương nhiên, ngoài những lúc ở một mình bên cạnh cô.
Trương Tiểu Du yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, một lần nữa nhìn về phía anh trên máy quay, có lẽ là do đã ly hôn cho nên chỉ sau hai ngày không gặp, cô lại có cảm giác như đã cách cả một thế hệ.
Lúc này, Trần Phong Sinh thay đổi dáng ngồi, cái tay chống cảm cũng đặt ở trên bàn làm việc, theo môi mỏng khẽ mở ra khép lại, ngón tay có tiết tấu gõ trên mặt bản, phát ra những tiếng “cốc cốc”.
Đuôi mắt như có ánh sáng lóe lên, Trương Tiểu Du nín thở.
Đôi mất chăm chú nhìn tay trái thon dài như ngọc trong màn hình, chiếc nhẫn kim cương rực rỡ tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời trên ngón áp út, ánh hào quang kia đập vào trong mắt, ghim vào trong lòng cô.
Nhân bạc.
Anh thế mà vẫn đeo nhẫn!
Trương Tiểu Du khép hờ mắt, thừa dịp ba người khác trong văn phòng đều không chú ý tới, cô lặng lẽ tháo chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út tay phải xuống, vì đã mang rất lâu, cho nên trên ngón tay đã hẳn lại một vòng tròn là vết tích còn sót lại của việc đeo nhẵn.
Cô rất sợ dấu vết kia còn hắn lại, mà trên màn ảnh, Tô Yến đã buông micro trong tay xuống: “Được rồi, chỉ đến đây thôi, bác sĩ Tần, cám ơn sự phối hợp của anh!”
“Đừng khách khí, có thể giúp mọi người, là vinh hạnh của tôi!” Trần Phong Sinh nhếch môi.
Nam đồng nghiệp xoay người lại đi về phía cô, anh ta nhíu mày vỗ bả vai cô nói: “Cá Nhỏ, thất thần làm gì đó, Tô Yến bên kia đã phỏng vấn xong rồi, có thể kết thúc công việc rồi!”
“Ồ, tôi biết rồi!” Trương Tiểu Du vội vàng gật đầu.
Nửa tiếng phỏng vấn, chỉ trong giây lát là kết thúc, Trần Phong Sinh đứng dậy từ trên ghế, tiên bọn họ ra khỏi văn phòng, Tô Yến đột nhiên giật mấy thiết bị trong tay cô: “Cá Nhỏ, tôi với anh Trương đi chụp mấy bức ảnh từ xa của bệnh viện!”
‘Vừa dứt lời, cô nàng liền kéo đồng nghiệp nam chạy mất, dưới chân như được bôi mỡ, Lúc này trong hành lang chỉ còn lại có hai bọn họ, Trương Tiểu Du thầm nắm chặt tay sau lưng, đương lúc cô không biết nên làm thế nào để phá tan sự im lãng, chỉ thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai.
“Bà Trần, sao lại gầy như vậy?”
Trương Tiểu Du ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đang nhíu mày mình, cô há miệng thở dốc: “Anh…”
“Thế nào?” Khóe môi Trần Phong Sinh khẽ cong lên.
Trương Tiểu Du cần môi: “Tôi đã không còn là bà Trần nữa rồi..”
Trương Tiểu Du dám cược, nếu lúc trước anh không chọn làm bác sĩ mà chọn tiến quân vào làng giải trí thì người đàn ông này nhất định sẽ mê hoặc không ít phụ nữ.
Lúc này Trần Phong Sinh đang nghiêm tức trả lời câu hỏi về việc khám.
chữa bệnh mà Tô Yến đưa ra, mặt mày không có chứt lười biếng nào, chỉ có sự nghiêm túc chuyên chú, cho nên trông anh càng có sức hút hơn bình thường.
Trương Tiểu Du biết, từ xưa đến giờ, cứ hễ khi anh bắt tay vào làm việc là lại như thay đối thành một người khác.
Đương nhiên, ngoài những lúc ở một mình bên cạnh cô.
Trương Tiểu Du yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, một lần nữa nhìn về phía anh trên máy quay, có lẽ là do đã ly hôn cho nên chỉ sau hai ngày không gặp, cô lại có cảm giác như đã cách cả một thế hệ.
Lúc này, Trần Phong Sinh thay đổi dáng ngồi, cái tay chống cảm cũng đặt ở trên bàn làm việc, theo môi mỏng khẽ mở ra khép lại, ngón tay có tiết tấu gõ trên mặt bản, phát ra những tiếng “cốc cốc”.
Đuôi mắt như có ánh sáng lóe lên, Trương Tiểu Du nín thở.
Đôi mất chăm chú nhìn tay trái thon dài như ngọc trong màn hình, chiếc nhẫn kim cương rực rỡ tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời trên ngón áp út, ánh hào quang kia đập vào trong mắt, ghim vào trong lòng cô.
Nhân bạc.
Anh thế mà vẫn đeo nhẫn!
Trương Tiểu Du khép hờ mắt, thừa dịp ba người khác trong văn phòng đều không chú ý tới, cô lặng lẽ tháo chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út tay phải xuống, vì đã mang rất lâu, cho nên trên ngón tay đã hẳn lại một vòng tròn là vết tích còn sót lại của việc đeo nhẵn.
Cô rất sợ dấu vết kia còn hắn lại, mà trên màn ảnh, Tô Yến đã buông micro trong tay xuống: “Được rồi, chỉ đến đây thôi, bác sĩ Tần, cám ơn sự phối hợp của anh!”
“Đừng khách khí, có thể giúp mọi người, là vinh hạnh của tôi!” Trần Phong Sinh nhếch môi.
Nam đồng nghiệp xoay người lại đi về phía cô, anh ta nhíu mày vỗ bả vai cô nói: “Cá Nhỏ, thất thần làm gì đó, Tô Yến bên kia đã phỏng vấn xong rồi, có thể kết thúc công việc rồi!”
“Ồ, tôi biết rồi!” Trương Tiểu Du vội vàng gật đầu.
Nửa tiếng phỏng vấn, chỉ trong giây lát là kết thúc, Trần Phong Sinh đứng dậy từ trên ghế, tiên bọn họ ra khỏi văn phòng, Tô Yến đột nhiên giật mấy thiết bị trong tay cô: “Cá Nhỏ, tôi với anh Trương đi chụp mấy bức ảnh từ xa của bệnh viện!”
‘Vừa dứt lời, cô nàng liền kéo đồng nghiệp nam chạy mất, dưới chân như được bôi mỡ, Lúc này trong hành lang chỉ còn lại có hai bọn họ, Trương Tiểu Du thầm nắm chặt tay sau lưng, đương lúc cô không biết nên làm thế nào để phá tan sự im lãng, chỉ thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai.
“Bà Trần, sao lại gầy như vậy?”
Trương Tiểu Du ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đang nhíu mày mình, cô há miệng thở dốc: “Anh…”
“Thế nào?” Khóe môi Trần Phong Sinh khẽ cong lên.
Trương Tiểu Du cần môi: “Tôi đã không còn là bà Trần nữa rồi..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.