Chương 1456
Trà Chanh
23/08/2022
Trương Tiểu Du tỉnh mắt phát hiện, bước nhanh đến nhặt đồ lên.
Là người từng trải đã kết hôn bốn năm, cô đương nhiên biết rất rõ đây là thứ gì Không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó, trước mắt Trương Tiểu Du lại hiện lên khuôn mặt của Trần Văn Sáng gặp tại đầu ngõ lúc đến, sau đó trong đầu tự.
động kéo hình ảnh của hai người họ đứng chung một khung hình, cô vội vã lắc đầu, làm sao có thế!
Chờ đến lúc Lý Lan Hoa phản ứng lại thì đã không còn kịp, chỉ thấy cô giơ đồ trong tay lên cố ý tỏ vẻ đoan trang, lên tiếng chế nhạo: “Ừm, đây là dân phong chất phác của nước ngoài sao?”
“Cậu làm trò vừa thôi” Lý Lan Hoa cực kỳ quản bách, tiến lên cướp đô trong tay cô về, nhét bừa vào trong túi, sau đó nhe răng phản kích nói: “Đầu tiên cậu thành thật khai báo với tớ trước, chuyện của cậu và vị bác sĩ Sinh kia là sao? Tớ thì biết rõ cái tên Ngô Huỳnh Đông mù mắt kia đã tìm được con gái nhà giàu nữ phản bội cậu, nhưng lại không biết bên cạnh cậu còn có cái người đàn ông cực phẩm như vậy đó Trương Tiểu Du mấp máy khóe miệng, hệt như lúc trước khi cô bạn thân Lam Ngọc Anh vừa mới về nước, cô cũng nói cho đối phương biết mọi chuyện, thuận tiện đơn giản khái quát lại lại chuyện trong bốn năm qua, bao gồm cả quyết định tương lai của mình.
Lý Lan Hoa nghe xong, ánh mắt kinh lớn: “rời ạ, Trương Tiểu Du, cuộc sống của cậu không khỏi quá đặc sắc đi! Trong vòng bốn năm kết hôn cũng thôi đi, lai còn ly hôn nữa, thât sư khiến ncười ta phải qhen ty đó hat”
Trương Tiểu Du quả thực dở khóc dở cười: “Hâm mộ ghen tị cái gì hả, chẳng lẽ hâm mộ tớ ly hôn, ghen tị tớ lại trở về độc thân sao!”
Hai người cứ thế vừa cười vừa hàn huyên vài câu, Lý Lan Hoa đến gần cô ngồi xuống, nhẹ nhàng giữ chặt tay cô nói: “Cá Nhỏ, cậu rời khỏi Sài Gòn là muốn bắt đầu lại một lần nữa sao?”
“Cũng coi như vậy đi, còn có một chuyện nữa chính là…” Trương Tiểu Du gật đầu, sau đó cần môi, ghé sát vào bên tai cô ấy thấp giọng nói một câu.
“Thật sao?” Phản ứng của Lý Lan Hoa còn lớn hơn so với vừa rồi.
“Ừ!” Trương Tiểu Du lại gật đầu.
Cô cho răng Lý Lan Hoa sẽ giống như Lam Ngọc Anh và Tô Yến, khuyên giải an ủi hoặc là hỏi cô sẽ làm gì bây giờ gì đó, nhưng không, cô ấy không nói gì cả.
Lý Lan Hoa dán tay lên bụng cô, im lặng một lát sau, cô nàng mới chậm rãi mở miệng: “Cá Nhỏ, tớ ủng hộ quyết định của cậu, mỗi đứa trẻ đến với thế giới này đều là duyên phận, cậu nhất định phải quý trọng, nếu không chờ đến lúc mất đi rồi, câu có hối hận cũng không kịp nữa rồi..”
Bởi vì trong giọng nói của cô ấy bao hàm quá nhiều cảm xúc, cho nên Trương Tiểu Du không khỏi ngẩng đầu.
Tóc đuôi ngựa lắc lư, lúc này đôi mắt sáng ngời của Lý Lan Hoa bỗng tản ra như mất đi tiêu cự, ánh nâng ấm áp dịu dàng chiếu vào trên gương mặt cô ấy, nhưng lại chỉ để lộ ra sự trắng xanh đến vô hạn.
Trương Tiểu Du quan tâm hỏi: “Lan Hoa à, cậu không sao chứ?”
“Không sao đâu!” Lý Lan Hoa lấy lại tinh thần mỉm cười Bốn năm thời gian, có lẽ không đủ để thay đối dáng vẻ cùng tính cách của một người, nhưng bất kể là cô, Lam Ngọc Anh, hay là Lý Lan Hoa, mỗi người bọn họ đều trải qua rất nhiều chuyện.
‘Sau khi chào tạm biệt mẹ Lý, Lý Lan Hoa tiễn cô từ tầng cao nhất đến cửa tòa nhà.
Chiếc Cayenne màu đen vẫn dừng ở đó, xuyên qua cửa kính xe mơ hồ có thế nhìn thấy dáng hình điến trai đang ngồi trên ghế lái Sau khi đến đầu xe đang đỗ, Trương Tiểu Du dừng bước, nghe thấy Lý Lan Hoa hỏi mình: “Cá Nhỏ, chừng nào thì cậu về Sài Gòn?”
“Buổi sáng ngày mai, còn cậu thì sao?” Cô lập tức hỏi lại Lý Lan Hoa nghĩ rồi trả lời: “Bệnh viện bên kia báo với tớ là thời gian đến nhậm chức vào cuối tuần, cậu cũng biết đó, bốn năm qua tớ chưa từng trở về, thậm chí ngay đến cả đêm giao thừa tớ còn ở nước ngoài, thật sự là bố mẹ tớ đã phải chịu thua thiệt rất nhiều, cho nên tớ định ở nhà hai ngày cùng bọn họ!”
Là người từng trải đã kết hôn bốn năm, cô đương nhiên biết rất rõ đây là thứ gì Không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó, trước mắt Trương Tiểu Du lại hiện lên khuôn mặt của Trần Văn Sáng gặp tại đầu ngõ lúc đến, sau đó trong đầu tự.
động kéo hình ảnh của hai người họ đứng chung một khung hình, cô vội vã lắc đầu, làm sao có thế!
Chờ đến lúc Lý Lan Hoa phản ứng lại thì đã không còn kịp, chỉ thấy cô giơ đồ trong tay lên cố ý tỏ vẻ đoan trang, lên tiếng chế nhạo: “Ừm, đây là dân phong chất phác của nước ngoài sao?”
“Cậu làm trò vừa thôi” Lý Lan Hoa cực kỳ quản bách, tiến lên cướp đô trong tay cô về, nhét bừa vào trong túi, sau đó nhe răng phản kích nói: “Đầu tiên cậu thành thật khai báo với tớ trước, chuyện của cậu và vị bác sĩ Sinh kia là sao? Tớ thì biết rõ cái tên Ngô Huỳnh Đông mù mắt kia đã tìm được con gái nhà giàu nữ phản bội cậu, nhưng lại không biết bên cạnh cậu còn có cái người đàn ông cực phẩm như vậy đó Trương Tiểu Du mấp máy khóe miệng, hệt như lúc trước khi cô bạn thân Lam Ngọc Anh vừa mới về nước, cô cũng nói cho đối phương biết mọi chuyện, thuận tiện đơn giản khái quát lại lại chuyện trong bốn năm qua, bao gồm cả quyết định tương lai của mình.
Lý Lan Hoa nghe xong, ánh mắt kinh lớn: “rời ạ, Trương Tiểu Du, cuộc sống của cậu không khỏi quá đặc sắc đi! Trong vòng bốn năm kết hôn cũng thôi đi, lai còn ly hôn nữa, thât sư khiến ncười ta phải qhen ty đó hat”
Trương Tiểu Du quả thực dở khóc dở cười: “Hâm mộ ghen tị cái gì hả, chẳng lẽ hâm mộ tớ ly hôn, ghen tị tớ lại trở về độc thân sao!”
Hai người cứ thế vừa cười vừa hàn huyên vài câu, Lý Lan Hoa đến gần cô ngồi xuống, nhẹ nhàng giữ chặt tay cô nói: “Cá Nhỏ, cậu rời khỏi Sài Gòn là muốn bắt đầu lại một lần nữa sao?”
“Cũng coi như vậy đi, còn có một chuyện nữa chính là…” Trương Tiểu Du gật đầu, sau đó cần môi, ghé sát vào bên tai cô ấy thấp giọng nói một câu.
“Thật sao?” Phản ứng của Lý Lan Hoa còn lớn hơn so với vừa rồi.
“Ừ!” Trương Tiểu Du lại gật đầu.
Cô cho răng Lý Lan Hoa sẽ giống như Lam Ngọc Anh và Tô Yến, khuyên giải an ủi hoặc là hỏi cô sẽ làm gì bây giờ gì đó, nhưng không, cô ấy không nói gì cả.
Lý Lan Hoa dán tay lên bụng cô, im lặng một lát sau, cô nàng mới chậm rãi mở miệng: “Cá Nhỏ, tớ ủng hộ quyết định của cậu, mỗi đứa trẻ đến với thế giới này đều là duyên phận, cậu nhất định phải quý trọng, nếu không chờ đến lúc mất đi rồi, câu có hối hận cũng không kịp nữa rồi..”
Bởi vì trong giọng nói của cô ấy bao hàm quá nhiều cảm xúc, cho nên Trương Tiểu Du không khỏi ngẩng đầu.
Tóc đuôi ngựa lắc lư, lúc này đôi mắt sáng ngời của Lý Lan Hoa bỗng tản ra như mất đi tiêu cự, ánh nâng ấm áp dịu dàng chiếu vào trên gương mặt cô ấy, nhưng lại chỉ để lộ ra sự trắng xanh đến vô hạn.
Trương Tiểu Du quan tâm hỏi: “Lan Hoa à, cậu không sao chứ?”
“Không sao đâu!” Lý Lan Hoa lấy lại tinh thần mỉm cười Bốn năm thời gian, có lẽ không đủ để thay đối dáng vẻ cùng tính cách của một người, nhưng bất kể là cô, Lam Ngọc Anh, hay là Lý Lan Hoa, mỗi người bọn họ đều trải qua rất nhiều chuyện.
‘Sau khi chào tạm biệt mẹ Lý, Lý Lan Hoa tiễn cô từ tầng cao nhất đến cửa tòa nhà.
Chiếc Cayenne màu đen vẫn dừng ở đó, xuyên qua cửa kính xe mơ hồ có thế nhìn thấy dáng hình điến trai đang ngồi trên ghế lái Sau khi đến đầu xe đang đỗ, Trương Tiểu Du dừng bước, nghe thấy Lý Lan Hoa hỏi mình: “Cá Nhỏ, chừng nào thì cậu về Sài Gòn?”
“Buổi sáng ngày mai, còn cậu thì sao?” Cô lập tức hỏi lại Lý Lan Hoa nghĩ rồi trả lời: “Bệnh viện bên kia báo với tớ là thời gian đến nhậm chức vào cuối tuần, cậu cũng biết đó, bốn năm qua tớ chưa từng trở về, thậm chí ngay đến cả đêm giao thừa tớ còn ở nước ngoài, thật sự là bố mẹ tớ đã phải chịu thua thiệt rất nhiều, cho nên tớ định ở nhà hai ngày cùng bọn họ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.