Chương 1477
Trà Chanh
23/08/2022
Bọn họ chia nhau ngồi xuống, nhân viên phục vụ cũng lục tục mang đồ
ăn đã gọi sản lên bản ăn, lolita không kiêng ăn, mỗi món chuyển đến
trước mặt, cô bé đều dùng thìa múc một muỗng bỏ vào trong bát mình, ăn
ngon lành cảnh đào, hoàn toàn không cần người lớn quan tâm.
Có lẽ là vì mang thai, cho nên tình mẫu tử trời sinh trong cơ thể trôi dậy, ánh mắt Trương Tiếu Du không tự giác được bị Linh Nhi hấp dẫn, nhìn cô bé ăn từng miếng từng miếng một, hai má phồng lên như chuột, vô cùng đáng yêu!
Lúc vô thức nghiêng đầu, cô mới phát hiện Trần Phong Sinh bên cạnh vậy mà cũng đang chăm chú vào Linh Nhỉ không rời mắt, Trái tim Trương Tiếu Du thoáng loạn nhịp.
Bồng nhiên cô nhớ tới, anh từng nói mình thích con gái.
Nuốt xuống ngụm canh trong miệng, Tô Yến di chuyển ghế dựa đến bên canh cô khẽ đụng đụng cô, giọng điệu vẫn khó nén kích động như cũ: “Cá Nhỏ, thật tốt quá rồi, cô có thể không cần đi nữa!”
Dù sao hai người cộng tác đã hơn bốn năm, hơn nữa do tính tình hợp nhau cho nên hai người từ rất lâu đã không chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần như vậy nữa, hai người bọn họ dần trở thành bạn bè không có gì phải giấu diếm nhau, lúc ấy Trương Tiểu Du nói phải rời khỏi Sài Gòn, đối với cô ấy mà nói đây quả thật là một tin tức mang tính bùng nổ, tâm tình cô ấy lúc đó rất bưồn.
“Cô thì vui rồi!” Trương Tiếu Du giả bộ hơi cáu lườm cô nàng.
“Tôi đương nhiên phải vui chứ!” Tô Yến nhíu mày, tâm tình tốt viết rõ ở trên mặt, cô ấy lập tức lôi kéo tay cô, quan tâm hỏi: “Đúng rồi Cá Nhỏ này, vậy sau này cô đã có dự định gì chưa, hiện tại cô mới vừa mới mang thai thôi, nếu không đi vậy có phải là có thể trở về tòa soạn không, ngày mai tôi sẽ giúp cô nói một tiếng với tổng biên tập nhé!”
Trương Tiểu Du nghĩ rồi gật đầu đông ý: “Cũng được!”
Dựa theo thái độ kiên quyết hiện tại của Trần Phong Sinh, đứa nhỏ này anh muốn chắc rồi!
Hơn nữa buổi sáng, anh cũng đã ra tối hậu thư nói, ý định muốn rời đi của cô sẽ không bao giờ thực hiện được, thật ra trong lòng cô cũng đã từ bỏ, tỉnh huống trước mắt thì cô chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi “Được rồi, ngày mai đi làm tôi sẽ nói một tiếng với tổng biên tập!”
Trương Tiểu Du mỉm cười Lúc thu lại tầm mắt, ánh mắt trùng hợp va vào ánh mắt của Trần Phong Sinh.
Môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, trong mắt xuất hiện rất nhiều ý cười, giống như rất hài lòng với quyết định mà cô vừa nói với Tô Yến vậy.
Trương Tiểu Du nhíu mày, trong bụng có chút cảm giác không khỏe thoáng qua, cô tạm thời buông đũa xuống: “Tôi đi vệ sinh một chuyến!”
Trần Phong Sinh thấy thế, giữa hai đâu lông mày khẽ nhíu lại, cũng định đặt bãi đũa xuống đứng dậy theo cô, nhưng mới vừa có động tác, Tô Yến ngồi nghiêng đối diện bông nhiên gọi anh một tiếng: “Bác sĩ Sinh!”
“Thân hình anh bỗng khựng lại, nhếch môi nói: “Đừng gọi tôi là bác sĩ Sinh, có thể trực tiếp kêu tên của tôi cũng được, nếu chiếu theo quan hệ với anh hai của tôi bên kia, tôi còn phải gọi cô một tiếng chị dâu mới đúng!”
Trên mặt Tô Yến là vẻ ngượng ngùng, có chút xấu hổ nhìn về phía Trần Phong Niên đang nhíu mày nhìn em trai mình, dưới bàn, anh ấy khẽ dùng mũi chân đá anh.
Đôi mắt hẹp dài ấn sau mặt kính của Trần Phong Niên khẽ nheo lại, lặng yên không tiếng động hỏi lại: “Sao vậy, nó gọi sai chỗ nào sao?”
Thấy anh không có chút ý định ngăn cản nào, ngược lại còn hỏi vặn lại cô,đến mang tai Tô Yến cũng đỏ lên, cô hẳng giọng một cái, một lân nữa tìm lại giọng nói: “Khụ, được rồi, Phong Sinh!”
“Mời chị dâu nói” Trần Phong Sinh buông tay ý bảo mời cô nói.
Da mặt Tô Yến mỏng, bị anh gọi hai lân như vậy thật sự có chút hoa mắt chóng mặt, một lát sau cô mới thẹn thùng mở miệng: “Nói chút chuyện tâm tình ấy mà, tôi nên cảm ơn anh mới đúng! Cũng không phải tôi chỉ vì lòng ích kỷ không muốn rời xa cô bạn Cá Nhỏ này, mà là vì tôi lo lắng, đối với phụ nữ mà nói, mang thai là chuyện vất vả cả đời, nếu cô ấy một mình đến Canada mà nói, tôi thật sự rất không yên lòng!”
“Bịch!” Bàn tay đang cầm cốc nước của Trần Phong Sinh đột nhiên bị va phải.
Có lẽ là vì mang thai, cho nên tình mẫu tử trời sinh trong cơ thể trôi dậy, ánh mắt Trương Tiếu Du không tự giác được bị Linh Nhi hấp dẫn, nhìn cô bé ăn từng miếng từng miếng một, hai má phồng lên như chuột, vô cùng đáng yêu!
Lúc vô thức nghiêng đầu, cô mới phát hiện Trần Phong Sinh bên cạnh vậy mà cũng đang chăm chú vào Linh Nhỉ không rời mắt, Trái tim Trương Tiếu Du thoáng loạn nhịp.
Bồng nhiên cô nhớ tới, anh từng nói mình thích con gái.
Nuốt xuống ngụm canh trong miệng, Tô Yến di chuyển ghế dựa đến bên canh cô khẽ đụng đụng cô, giọng điệu vẫn khó nén kích động như cũ: “Cá Nhỏ, thật tốt quá rồi, cô có thể không cần đi nữa!”
Dù sao hai người cộng tác đã hơn bốn năm, hơn nữa do tính tình hợp nhau cho nên hai người từ rất lâu đã không chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần như vậy nữa, hai người bọn họ dần trở thành bạn bè không có gì phải giấu diếm nhau, lúc ấy Trương Tiểu Du nói phải rời khỏi Sài Gòn, đối với cô ấy mà nói đây quả thật là một tin tức mang tính bùng nổ, tâm tình cô ấy lúc đó rất bưồn.
“Cô thì vui rồi!” Trương Tiếu Du giả bộ hơi cáu lườm cô nàng.
“Tôi đương nhiên phải vui chứ!” Tô Yến nhíu mày, tâm tình tốt viết rõ ở trên mặt, cô ấy lập tức lôi kéo tay cô, quan tâm hỏi: “Đúng rồi Cá Nhỏ này, vậy sau này cô đã có dự định gì chưa, hiện tại cô mới vừa mới mang thai thôi, nếu không đi vậy có phải là có thể trở về tòa soạn không, ngày mai tôi sẽ giúp cô nói một tiếng với tổng biên tập nhé!”
Trương Tiểu Du nghĩ rồi gật đầu đông ý: “Cũng được!”
Dựa theo thái độ kiên quyết hiện tại của Trần Phong Sinh, đứa nhỏ này anh muốn chắc rồi!
Hơn nữa buổi sáng, anh cũng đã ra tối hậu thư nói, ý định muốn rời đi của cô sẽ không bao giờ thực hiện được, thật ra trong lòng cô cũng đã từ bỏ, tỉnh huống trước mắt thì cô chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi “Được rồi, ngày mai đi làm tôi sẽ nói một tiếng với tổng biên tập!”
Trương Tiểu Du mỉm cười Lúc thu lại tầm mắt, ánh mắt trùng hợp va vào ánh mắt của Trần Phong Sinh.
Môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, trong mắt xuất hiện rất nhiều ý cười, giống như rất hài lòng với quyết định mà cô vừa nói với Tô Yến vậy.
Trương Tiểu Du nhíu mày, trong bụng có chút cảm giác không khỏe thoáng qua, cô tạm thời buông đũa xuống: “Tôi đi vệ sinh một chuyến!”
Trần Phong Sinh thấy thế, giữa hai đâu lông mày khẽ nhíu lại, cũng định đặt bãi đũa xuống đứng dậy theo cô, nhưng mới vừa có động tác, Tô Yến ngồi nghiêng đối diện bông nhiên gọi anh một tiếng: “Bác sĩ Sinh!”
“Thân hình anh bỗng khựng lại, nhếch môi nói: “Đừng gọi tôi là bác sĩ Sinh, có thể trực tiếp kêu tên của tôi cũng được, nếu chiếu theo quan hệ với anh hai của tôi bên kia, tôi còn phải gọi cô một tiếng chị dâu mới đúng!”
Trên mặt Tô Yến là vẻ ngượng ngùng, có chút xấu hổ nhìn về phía Trần Phong Niên đang nhíu mày nhìn em trai mình, dưới bàn, anh ấy khẽ dùng mũi chân đá anh.
Đôi mắt hẹp dài ấn sau mặt kính của Trần Phong Niên khẽ nheo lại, lặng yên không tiếng động hỏi lại: “Sao vậy, nó gọi sai chỗ nào sao?”
Thấy anh không có chút ý định ngăn cản nào, ngược lại còn hỏi vặn lại cô,đến mang tai Tô Yến cũng đỏ lên, cô hẳng giọng một cái, một lân nữa tìm lại giọng nói: “Khụ, được rồi, Phong Sinh!”
“Mời chị dâu nói” Trần Phong Sinh buông tay ý bảo mời cô nói.
Da mặt Tô Yến mỏng, bị anh gọi hai lân như vậy thật sự có chút hoa mắt chóng mặt, một lát sau cô mới thẹn thùng mở miệng: “Nói chút chuyện tâm tình ấy mà, tôi nên cảm ơn anh mới đúng! Cũng không phải tôi chỉ vì lòng ích kỷ không muốn rời xa cô bạn Cá Nhỏ này, mà là vì tôi lo lắng, đối với phụ nữ mà nói, mang thai là chuyện vất vả cả đời, nếu cô ấy một mình đến Canada mà nói, tôi thật sự rất không yên lòng!”
“Bịch!” Bàn tay đang cầm cốc nước của Trần Phong Sinh đột nhiên bị va phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.