Chương 1479
Trà Chanh
23/08/2022
Cô vừa định há miệng chất vấn thì Trần Phong Sinh bồng nhiên xoay
người lại Anh vẫn duy trì tư thế tay nằm điện thoại đặt bên tai, tâm mắt ngó nhìn cô, đồng thời cũng nói với microphone: “Được, cám ơn, tạm
biệt”
Dưới bóng đêm, đôi mắt đào hoa kia chuyên chú nhìn cô, đáy mát không ngừng xuất hiện những cảm xúc không rõ.
Trương Tiểu Du bị anh nhìn chấm chẵm đến mức sợ hãi.
Thậm chí còn quên cả chất vấn, cô nuốt nước miếng hỏi: “Anh đang gọi điện thoại cho ai?”
Trần Phong Sinh phun ra một cái tên: “Ngô Huỳnh Đông”
Trương Tiểu Du khẽ run lên.
Cô liếm môi, nhịp tìm có chút hỗn loạn, cô bối rối hỏi: “Anh… anh nói gì với anh ấy hả?”
Trần Phong Sinh bỏ điện thoại di động vào trong túi xách, sau đó kéo khóa kéo rồi đưa cho cô: “Đã không còn quan trọng nữa!”
“Anh có ý gì?” Trương Tiểu Du nhíu mày.
Trần Phong Sinh thì không có ý trả lời cô, khóe môi ôm lấy ý cười Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy trong đôi mắt hoa đào của anh nhìn về phía cô lóe lên tia sáng, giống như một con hồ ly trong rừng rậm đang nhìn con mồi của mình.
Không hiểu sao, cô bỗng cảm thấy lông tơ dựng đứng hết lên.
Trương Tiểu Du lại nuốt nước miếng, mục đích là giảm bớt cái loại cảm.
giác kinh sợ này, anh kéo cửa ghế lái phụ ra, nhét cô vào bên trong: “Lên xe, phụ nữ có thai không thể ngủ quá muộn!”
Cô bị nhét vào bên trong.
Chỉ hai phút sau chiếc Cayenne màu đen cũng rời khỏi nhà hàng.
“Đinh!”
Sau khi cửa thang máy lên đến tầng cao nhất thì ‘đinh” một tiếng rồi mở ra.
Trương Tiểu Du yên lặng đi sau lưng anh, nhìn anh lấy chìa khóa mở cửa chống trộm, sau đó đối dép lê đi vào, anh mở TV trong phòng khách lên trước, sau đó bóng dáng cao ngất đi về phía nhà ăn, có tiếng nước vang lên, chắc anh đi rót nước rồi Cô cởi áo khoác, ngồi ở trên ghế sofa Cả quá trình này, nội tâm Trương Tiểu Du cứ bất ổn bởi vì cuộc gọi kia “rên kênh truyền hình lại bắt đầu chiếu bộ phim kia, nữ chính uống hết nước.
vong tình thì gặp lại nam chính, còn nhiều hơn một cục bánh bao nhỏ, mỗi lần nam nữ chính gặp nhau là y như rắng trong không khí đều tràn ngập màu hồng của cánh hoa đào.
Ánh mắt Trương Tiểu Du lơ đăng, không tài nào chuyên tâm vào xem phim được.
Cô hé miệng lấy di động trong túi ra, xoắn xuýt mãi lâu, cuối cùng cô vẫn không kiềm chế được mà gọi điện thoại cho Ngô Huỳnh Đông đang ở Australia xa xôi, cô muốn hỏi rõ rằng xem rốt cuộc hai người bọn họ đã nói những gÌ!
Liếc mắt nhìn về phía nhà ăn, Trương Tiểu Du đứng lên, nhẹ chân nhẹ tay bước đến trước cửa sổ, định gọi điện thoại Nhưng lúc cô vào danh bạ tìm số điện thoại của Ngô Huỳnh Đông, tìm từ.
trên xuống dưới vài lần, đều không tìm thấy bóng dáng hai chữ “Ngô Huỳnh Đông” đâu Trương Tiểu Du nuốt nước miếng, quả thực cảm thấy rất lại Rõ ràng cô đã lưu lại trong điện thoại, nhưng hiện tại lại không tìm thấy, mà cụ thể dãy số là gị, cô lại đâu có nhớ rõ ràng, hiện giờ trừ khi Ngô Huỳnh Đông chủ động liên lạc với cô, nếu không cô có muốn liên lạc với đối phương cũng không có khả năng, Bồng dưng, điện thoại bị người ta lấy mất Trương Tiểu Du bị dọa cho nhảy dựng, Trần Phong Sinh uống nước ở trong phòng ăn chẳng biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt cô, cô nhét ly nước vào trong tay cô, nước có độ ấm thích hợp, áp ở trong lòng bàn tay rất ấm.
“Uống nước đi” Trần Phong Sinh rãi mở miệng.
Dưới bóng đêm, đôi mắt đào hoa kia chuyên chú nhìn cô, đáy mát không ngừng xuất hiện những cảm xúc không rõ.
Trương Tiểu Du bị anh nhìn chấm chẵm đến mức sợ hãi.
Thậm chí còn quên cả chất vấn, cô nuốt nước miếng hỏi: “Anh đang gọi điện thoại cho ai?”
Trần Phong Sinh phun ra một cái tên: “Ngô Huỳnh Đông”
Trương Tiểu Du khẽ run lên.
Cô liếm môi, nhịp tìm có chút hỗn loạn, cô bối rối hỏi: “Anh… anh nói gì với anh ấy hả?”
Trần Phong Sinh bỏ điện thoại di động vào trong túi xách, sau đó kéo khóa kéo rồi đưa cho cô: “Đã không còn quan trọng nữa!”
“Anh có ý gì?” Trương Tiểu Du nhíu mày.
Trần Phong Sinh thì không có ý trả lời cô, khóe môi ôm lấy ý cười Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy trong đôi mắt hoa đào của anh nhìn về phía cô lóe lên tia sáng, giống như một con hồ ly trong rừng rậm đang nhìn con mồi của mình.
Không hiểu sao, cô bỗng cảm thấy lông tơ dựng đứng hết lên.
Trương Tiểu Du lại nuốt nước miếng, mục đích là giảm bớt cái loại cảm.
giác kinh sợ này, anh kéo cửa ghế lái phụ ra, nhét cô vào bên trong: “Lên xe, phụ nữ có thai không thể ngủ quá muộn!”
Cô bị nhét vào bên trong.
Chỉ hai phút sau chiếc Cayenne màu đen cũng rời khỏi nhà hàng.
“Đinh!”
Sau khi cửa thang máy lên đến tầng cao nhất thì ‘đinh” một tiếng rồi mở ra.
Trương Tiểu Du yên lặng đi sau lưng anh, nhìn anh lấy chìa khóa mở cửa chống trộm, sau đó đối dép lê đi vào, anh mở TV trong phòng khách lên trước, sau đó bóng dáng cao ngất đi về phía nhà ăn, có tiếng nước vang lên, chắc anh đi rót nước rồi Cô cởi áo khoác, ngồi ở trên ghế sofa Cả quá trình này, nội tâm Trương Tiểu Du cứ bất ổn bởi vì cuộc gọi kia “rên kênh truyền hình lại bắt đầu chiếu bộ phim kia, nữ chính uống hết nước.
vong tình thì gặp lại nam chính, còn nhiều hơn một cục bánh bao nhỏ, mỗi lần nam nữ chính gặp nhau là y như rắng trong không khí đều tràn ngập màu hồng của cánh hoa đào.
Ánh mắt Trương Tiểu Du lơ đăng, không tài nào chuyên tâm vào xem phim được.
Cô hé miệng lấy di động trong túi ra, xoắn xuýt mãi lâu, cuối cùng cô vẫn không kiềm chế được mà gọi điện thoại cho Ngô Huỳnh Đông đang ở Australia xa xôi, cô muốn hỏi rõ rằng xem rốt cuộc hai người bọn họ đã nói những gÌ!
Liếc mắt nhìn về phía nhà ăn, Trương Tiểu Du đứng lên, nhẹ chân nhẹ tay bước đến trước cửa sổ, định gọi điện thoại Nhưng lúc cô vào danh bạ tìm số điện thoại của Ngô Huỳnh Đông, tìm từ.
trên xuống dưới vài lần, đều không tìm thấy bóng dáng hai chữ “Ngô Huỳnh Đông” đâu Trương Tiểu Du nuốt nước miếng, quả thực cảm thấy rất lại Rõ ràng cô đã lưu lại trong điện thoại, nhưng hiện tại lại không tìm thấy, mà cụ thể dãy số là gị, cô lại đâu có nhớ rõ ràng, hiện giờ trừ khi Ngô Huỳnh Đông chủ động liên lạc với cô, nếu không cô có muốn liên lạc với đối phương cũng không có khả năng, Bồng dưng, điện thoại bị người ta lấy mất Trương Tiểu Du bị dọa cho nhảy dựng, Trần Phong Sinh uống nước ở trong phòng ăn chẳng biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt cô, cô nhét ly nước vào trong tay cô, nước có độ ấm thích hợp, áp ở trong lòng bàn tay rất ấm.
“Uống nước đi” Trần Phong Sinh rãi mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.