Chương 1509
Trà Chanh
23/08/2022
Trương Tiểu Du liếm môi, vẻ mặt ngẩn ngơ ở đó.
Khó trách ngày đó sau khi Trần Phong Sinh nhìn thấy phản ứng của anh lại bình tĩnh lạ thường, thì ra chủ nhân của chiếc xe chính là anh cả của anh, Trần ‘Văn Sáng, lúc ấy cô một lòng chỉ chú ý tới Lý Lan Hoa bị người ta bắt đi, trái lại không có chú ý nhiều như vậy, phải chờ sau khi anh nhắc nhở cô mới phản ứng kịp nhìn thấy biển số xe quân.
Cô bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, trước đó ở trong thị trấn lúc cô đến nhà Lan Hoa thì có nhìn thấy Trần Văn Sáng lái xe jeep đi ra khỏi ngõ nhỏ…
Phía trước cửa, Lý Lan Hoa đã nhảy xuống từ trên xe, cô nàng cúi mặt, tóc.
không được buộc đuôi ngựa, theo gió bay lên, hai tay khoanh trước ngực, khác.
với quân trang chỉnh tề trên người Trần Văn Sáng, quần áo trên người cô ấy có nhiều nếp nhăn, không khỏi khiến người ta tưởng tượng lan man…
Sau khi Lý Lan Hoa rời đi, chiếc xe jeep mang biển số quân kia cũng nhanh chóng biến mất.
Trương Tiểu Du nhìn theo cô bạn thân chạy vào trong tòa nhà, cô bỏ lại một câu: “Cầm Thú, anh chờ em chứt!”
“Lan Hoại”
Cô đuổi theo gọi đối phương.
Lý Lan Hoa đang cắm đầu chạy vào trong, nghe tiếng gọi thì dừng bước.
Lúc cô nàng xoay người lại, Trương Tiểu Du cũng híp mắt, bỗng nhiên giơ tay vây vây, sau đó cố ý hô nhỏ: “Hây, có hai cái túi bạc rơi ra từ trong túi cậu!”
Quả nhiên, vẻ mặt Lý Lan Hoa trở nên bối rối, cô nàng vội vàng cúi đầu tìm kiếm.
Đợi đến khi cô ấy nghe được tiếng cười mới nhận ra mình bị lừa, Lý Lan Hoa vừa thẹn vừa cáu: “Cá Nhỏ!”
Trương Tiểu Du không nghĩ tới cố ý lừa cô nàng mà cô nàng lại dễ dàng khinh địch mắc mưu như vậy, trong lòng đang vui sướng nhưng bỗng cô hô nhỏ một tiếng.
Lý Lan Hoa cho rằng cô lại cố ý giở trò trêu mình, cô ấy không nói gì, nhưng lúc theo ánh mắt của cô cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy lúc này cổ áo của mình hơi mở rộng, chắc là do vừa rồi sốt r n nhặt đồ, biên độ động tác có hơi lớn khiến xương quai xanh bị lộ ra, trên đến tất cả đều là những dấu hôn xanh xanh tím tím cùng với dấu tay, nhìn thấy mà ghê người, trên mặt bỗng dưng đỏ rực.
Đây cũng là nguyên nhân lúc vừa xuống xe, vì sao cả quá trình cô đều ôm cổ áo, vốn ý định ban đầu chính là về phòng làm việc thay một chiếc áo cao cổ.
Trương Tiểu Du nuốt nước miếng, chấn động không thôi: “Lan Hoa, cậu…cũng quá kịch liệt đi!”
Tuy nói bình thường ở trên giường Trần Phong Sinh cũng giày vò cô tới chết, ngày hôm sau tỉnh lại toàn thân thường xuyên có cảm giác như bị xe tải cán qua, trên người không có nơi nào là ốn, tất cả đều là dấu vết anh lưu lại, nhưng có vẻ so với Lý Lan Hoa thì cô hạnh phúc hơn rồi…
Quả nhiên, quân nhân không có gì hay ho cả!
Trương Tiểu Du nghĩ đến dáng người to lớn của Trần Phong Niên, lại nhìn dáng người nhỏ gầy của bạn thân, cô liếm môi, có chút nghỉ ngờ không biết đối phương có thể làm mấy hiệp?
Nhận ra đầu óc mình lại đen tối, cô vội vàng hẳng giọng một cái, trở về chủ đề chính: “Lan Hoa, cậu có biết người kia là anh trai Cầm Thú, Trần Văn Sáng không?”
“Ừ” Lý Lan Hoa gật đầu, từ lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Trần Phong Sinh thì đã biết, nếu không cũng sẽ không thất thần, vẻ mặt kiềm chế, cảm xúc không khó đoán nói: “Đàn ông nhà họ Trần không thể so với người bình thường được…”
Trương Tiểu Du nghe ra chút cảm xúc hỗn loạn trong lời nói này, nhưng đương lúc cô muốn cẩn thận nghiên cứu thì Lý Lan Hoa lại che giấu mất, cô nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được mà hóng chuyện: “Lan Hoa, tối hôm qua lúc gửi tin nhắn cho cậu, cậu còn nói mình độc thân, hiện tại vả mặt bôm bốp rồi đó! Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, một năm một mười nói rồ cho tớ, chuyện của cậu và anh cả là sao?”
Khó trách ngày đó sau khi Trần Phong Sinh nhìn thấy phản ứng của anh lại bình tĩnh lạ thường, thì ra chủ nhân của chiếc xe chính là anh cả của anh, Trần ‘Văn Sáng, lúc ấy cô một lòng chỉ chú ý tới Lý Lan Hoa bị người ta bắt đi, trái lại không có chú ý nhiều như vậy, phải chờ sau khi anh nhắc nhở cô mới phản ứng kịp nhìn thấy biển số xe quân.
Cô bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, trước đó ở trong thị trấn lúc cô đến nhà Lan Hoa thì có nhìn thấy Trần Văn Sáng lái xe jeep đi ra khỏi ngõ nhỏ…
Phía trước cửa, Lý Lan Hoa đã nhảy xuống từ trên xe, cô nàng cúi mặt, tóc.
không được buộc đuôi ngựa, theo gió bay lên, hai tay khoanh trước ngực, khác.
với quân trang chỉnh tề trên người Trần Văn Sáng, quần áo trên người cô ấy có nhiều nếp nhăn, không khỏi khiến người ta tưởng tượng lan man…
Sau khi Lý Lan Hoa rời đi, chiếc xe jeep mang biển số quân kia cũng nhanh chóng biến mất.
Trương Tiểu Du nhìn theo cô bạn thân chạy vào trong tòa nhà, cô bỏ lại một câu: “Cầm Thú, anh chờ em chứt!”
“Lan Hoại”
Cô đuổi theo gọi đối phương.
Lý Lan Hoa đang cắm đầu chạy vào trong, nghe tiếng gọi thì dừng bước.
Lúc cô nàng xoay người lại, Trương Tiểu Du cũng híp mắt, bỗng nhiên giơ tay vây vây, sau đó cố ý hô nhỏ: “Hây, có hai cái túi bạc rơi ra từ trong túi cậu!”
Quả nhiên, vẻ mặt Lý Lan Hoa trở nên bối rối, cô nàng vội vàng cúi đầu tìm kiếm.
Đợi đến khi cô ấy nghe được tiếng cười mới nhận ra mình bị lừa, Lý Lan Hoa vừa thẹn vừa cáu: “Cá Nhỏ!”
Trương Tiểu Du không nghĩ tới cố ý lừa cô nàng mà cô nàng lại dễ dàng khinh địch mắc mưu như vậy, trong lòng đang vui sướng nhưng bỗng cô hô nhỏ một tiếng.
Lý Lan Hoa cho rằng cô lại cố ý giở trò trêu mình, cô ấy không nói gì, nhưng lúc theo ánh mắt của cô cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy lúc này cổ áo của mình hơi mở rộng, chắc là do vừa rồi sốt r n nhặt đồ, biên độ động tác có hơi lớn khiến xương quai xanh bị lộ ra, trên đến tất cả đều là những dấu hôn xanh xanh tím tím cùng với dấu tay, nhìn thấy mà ghê người, trên mặt bỗng dưng đỏ rực.
Đây cũng là nguyên nhân lúc vừa xuống xe, vì sao cả quá trình cô đều ôm cổ áo, vốn ý định ban đầu chính là về phòng làm việc thay một chiếc áo cao cổ.
Trương Tiểu Du nuốt nước miếng, chấn động không thôi: “Lan Hoa, cậu…cũng quá kịch liệt đi!”
Tuy nói bình thường ở trên giường Trần Phong Sinh cũng giày vò cô tới chết, ngày hôm sau tỉnh lại toàn thân thường xuyên có cảm giác như bị xe tải cán qua, trên người không có nơi nào là ốn, tất cả đều là dấu vết anh lưu lại, nhưng có vẻ so với Lý Lan Hoa thì cô hạnh phúc hơn rồi…
Quả nhiên, quân nhân không có gì hay ho cả!
Trương Tiểu Du nghĩ đến dáng người to lớn của Trần Phong Niên, lại nhìn dáng người nhỏ gầy của bạn thân, cô liếm môi, có chút nghỉ ngờ không biết đối phương có thể làm mấy hiệp?
Nhận ra đầu óc mình lại đen tối, cô vội vàng hẳng giọng một cái, trở về chủ đề chính: “Lan Hoa, cậu có biết người kia là anh trai Cầm Thú, Trần Văn Sáng không?”
“Ừ” Lý Lan Hoa gật đầu, từ lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Trần Phong Sinh thì đã biết, nếu không cũng sẽ không thất thần, vẻ mặt kiềm chế, cảm xúc không khó đoán nói: “Đàn ông nhà họ Trần không thể so với người bình thường được…”
Trương Tiểu Du nghe ra chút cảm xúc hỗn loạn trong lời nói này, nhưng đương lúc cô muốn cẩn thận nghiên cứu thì Lý Lan Hoa lại che giấu mất, cô nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được mà hóng chuyện: “Lan Hoa, tối hôm qua lúc gửi tin nhắn cho cậu, cậu còn nói mình độc thân, hiện tại vả mặt bôm bốp rồi đó! Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, một năm một mười nói rồ cho tớ, chuyện của cậu và anh cả là sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.