Chương 1525
Trà Chanh
23/08/2022
Trương Tiểu Du nghe được bên lỗ tai đều vang ong ong, không biết bình thường anh ấy có dặn dò bệnh nhân thế này không nữa.
Lúc anh ấy mở miệng lần nữa, cô ấy không khỏi có chút oán niệm: “Em biết rồi! Cầm thú, anh có muốn đổi nghề thành thầy giáo không hả?”
Chính là trước kia thời đại học thầy tổng giám thị cùng tổng biên thường xuyên mở cuộc họp kéo dài mấy phút, chứ không có dặn dò nhiều như anh ấy.
Sắc mặt của Trần Phong Sinh nhăn lại.
Trong bệnh viện phái anh ấy cùng một nhóm đồng nghiệp trong các phòng đi Bắc Kinh đi công tác, máy bay cất cánh lúc tám giờ ba mươi, anh ấy biết sau khi cô ấy mang thai tương đối thích ngủ, nhưng mà thật sự là không yên lòng, chỉ có thể lặp lại từng lần một khiến cô ấy nhớ kĩ.
Cúi đầu đưa mắt nhìn đồng hồ, Trần Phong Sinh nhíu mày nói: “Thời gian không chênh lệch bao nhiêu nữa, anh đi ra sân bay đây!”
“Đi đi đi!” Trương Tiểu Du như nhặt được đại xá phất tay.
Sau đó cánh tay giữa không trung của cô ấy lại bị người bắt được, giương mắt lên, một nụ hôn phô thiên cái địa rơi xuống, công thành đoạt đất càng quét trong miệng cô ấy, hung hăng gặm nuốt môi lưỡi cô ấy, dường như muốn đem cô ấy nuốt vào bụng……
Lúc buông ra, ánh mắt cô ấy đã mê ly.
Trần Phong Sinh đưa lòng bàn tay lau đi óng ánh còn lưu trên khoé miệng của cô ấy, hài lòng nện đôi chân dài bước đi.
Mãi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng cửa chống trộm được đóng lại, Trương Tiểu Du mới hồi phục tinh thần, sờ bờ môi còn sưng đỏ cuả mình, lại nhìn về phía áo ngủ bị giật ra, oán niệm trừng mắt nhìn trần nhà, bị một nụ hôn tràn đến làm cho toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Cái cảm giác này còn ngủ làm sao được nữa chứ!
Chạng vạng tối sau khi tan tầm về nhà, chuyện Trần Phong Sinh đi công tác cô ấy mới có chút khái niệm.
Kéo tủ lạnh ra, bên trong tràn đầy hộp giữ đồ tươi, đặt không ít nguyên liệu nấu ăn ngon, chỉ cần đặt ở trong nồi hâm lại đơn giản thì liền có thể ăn, sau khi ăn xong rửa chén đũa rồi, Trương Tiểu Du liền ôm điều khiển từ xa ngồi trước tỉ vi xem phim.
Lúc chuông điện thoại vang lên, cô ấy còn đang trầm mê trong bộ phim bỗng giật mình.
Ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ một chút, lại nhìn về đồng hồ treo trên vách tường, kim đồng hồ đã chỉ đến số mười, Trương Tiểu Du cuống quít tắt tí vi đi, lập tức dùng bước chân nhỏ bé chưồn về phòng ngủ Đợi đến lúc cô ấy đã cầm được điện thoại di động đưa đến trước mặt, khóe miệng co giật.
“Cái người này, lại gọi facetime rồi!”
“Còn chưa ngủ sao?”
Trên màn hình điện thoại di động xuất hiện gương mặt anh tuấn kia của Trần Phong Sinh.
Chắc là đang trong khách sạn, bối cảnh là một cái giường lớn màu trằng, dáng vẻ vừa mới tắm rửa xong, tóc ngắn còn dính lấy nước, mặc dù trên thân mặc áo choàng tắm của khách sạn, nhưng dây lưng bên hông chỉ buộc hờ, để lộ lồng ngực rắn chắc hoàn toàn giữa không khí.
Xa như vậy, cô ấy cũng có thể cảm nhận được hơi thở nam tính từ trên người anh ấy.
Trương Tiểu Du nuốt nước miếng một cái, cố gắng chỉ dừng ánh mắt trên gương mặt xuất chúng kia của anh ấy, giống như ngáp một cái: “Đang muốn ngủ!”
Một bên khác, Trần Phong Sinh bỗng nhiên nói một câu: “Cá vàng nhỏ, cởi áo ngủ ra đi!”
“Này!” Trương Tiểu Du đỏ mặt.
‘Vậy mà trong điện thoại cũng không ngăn được sự đùa nghịch lưu manh của anh ấy!
Cách màn hình điện thoại di động, cặp mắt đào hoa phong lưu phóng khoáng của Trần Phong Sinh híp lại, đều là ý cười ranh mãnh, chậm rãi nói “Kích động như vậy làm cái gì, anh chỉ muốn nhìn con một chút thôi mà!”
Trương Tiểu Du cắn răng, xem như anh lợi hại!
Lúc anh ấy mở miệng lần nữa, cô ấy không khỏi có chút oán niệm: “Em biết rồi! Cầm thú, anh có muốn đổi nghề thành thầy giáo không hả?”
Chính là trước kia thời đại học thầy tổng giám thị cùng tổng biên thường xuyên mở cuộc họp kéo dài mấy phút, chứ không có dặn dò nhiều như anh ấy.
Sắc mặt của Trần Phong Sinh nhăn lại.
Trong bệnh viện phái anh ấy cùng một nhóm đồng nghiệp trong các phòng đi Bắc Kinh đi công tác, máy bay cất cánh lúc tám giờ ba mươi, anh ấy biết sau khi cô ấy mang thai tương đối thích ngủ, nhưng mà thật sự là không yên lòng, chỉ có thể lặp lại từng lần một khiến cô ấy nhớ kĩ.
Cúi đầu đưa mắt nhìn đồng hồ, Trần Phong Sinh nhíu mày nói: “Thời gian không chênh lệch bao nhiêu nữa, anh đi ra sân bay đây!”
“Đi đi đi!” Trương Tiểu Du như nhặt được đại xá phất tay.
Sau đó cánh tay giữa không trung của cô ấy lại bị người bắt được, giương mắt lên, một nụ hôn phô thiên cái địa rơi xuống, công thành đoạt đất càng quét trong miệng cô ấy, hung hăng gặm nuốt môi lưỡi cô ấy, dường như muốn đem cô ấy nuốt vào bụng……
Lúc buông ra, ánh mắt cô ấy đã mê ly.
Trần Phong Sinh đưa lòng bàn tay lau đi óng ánh còn lưu trên khoé miệng của cô ấy, hài lòng nện đôi chân dài bước đi.
Mãi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng cửa chống trộm được đóng lại, Trương Tiểu Du mới hồi phục tinh thần, sờ bờ môi còn sưng đỏ cuả mình, lại nhìn về phía áo ngủ bị giật ra, oán niệm trừng mắt nhìn trần nhà, bị một nụ hôn tràn đến làm cho toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Cái cảm giác này còn ngủ làm sao được nữa chứ!
Chạng vạng tối sau khi tan tầm về nhà, chuyện Trần Phong Sinh đi công tác cô ấy mới có chút khái niệm.
Kéo tủ lạnh ra, bên trong tràn đầy hộp giữ đồ tươi, đặt không ít nguyên liệu nấu ăn ngon, chỉ cần đặt ở trong nồi hâm lại đơn giản thì liền có thể ăn, sau khi ăn xong rửa chén đũa rồi, Trương Tiểu Du liền ôm điều khiển từ xa ngồi trước tỉ vi xem phim.
Lúc chuông điện thoại vang lên, cô ấy còn đang trầm mê trong bộ phim bỗng giật mình.
Ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ một chút, lại nhìn về đồng hồ treo trên vách tường, kim đồng hồ đã chỉ đến số mười, Trương Tiểu Du cuống quít tắt tí vi đi, lập tức dùng bước chân nhỏ bé chưồn về phòng ngủ Đợi đến lúc cô ấy đã cầm được điện thoại di động đưa đến trước mặt, khóe miệng co giật.
“Cái người này, lại gọi facetime rồi!”
“Còn chưa ngủ sao?”
Trên màn hình điện thoại di động xuất hiện gương mặt anh tuấn kia của Trần Phong Sinh.
Chắc là đang trong khách sạn, bối cảnh là một cái giường lớn màu trằng, dáng vẻ vừa mới tắm rửa xong, tóc ngắn còn dính lấy nước, mặc dù trên thân mặc áo choàng tắm của khách sạn, nhưng dây lưng bên hông chỉ buộc hờ, để lộ lồng ngực rắn chắc hoàn toàn giữa không khí.
Xa như vậy, cô ấy cũng có thể cảm nhận được hơi thở nam tính từ trên người anh ấy.
Trương Tiểu Du nuốt nước miếng một cái, cố gắng chỉ dừng ánh mắt trên gương mặt xuất chúng kia của anh ấy, giống như ngáp một cái: “Đang muốn ngủ!”
Một bên khác, Trần Phong Sinh bỗng nhiên nói một câu: “Cá vàng nhỏ, cởi áo ngủ ra đi!”
“Này!” Trương Tiểu Du đỏ mặt.
‘Vậy mà trong điện thoại cũng không ngăn được sự đùa nghịch lưu manh của anh ấy!
Cách màn hình điện thoại di động, cặp mắt đào hoa phong lưu phóng khoáng của Trần Phong Sinh híp lại, đều là ý cười ranh mãnh, chậm rãi nói “Kích động như vậy làm cái gì, anh chỉ muốn nhìn con một chút thôi mà!”
Trương Tiểu Du cắn răng, xem như anh lợi hại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.