Chương 1541
Trà Chanh
23/08/2022
Chu Lan Vy không trả lời ngay, mà đi dọc theo bức tường, đưa tay nhẹ
nhàng đóng cửa lại, đi từng bước về phía anh trên đôi giày cao gót.
‘Vẻ mặt Trần Phong Sinh đã mờ trở nên lạnh nhạt, ánh mắt cũng không hề thay đổi, cứ nhìn đối phương một cách lạnh lùng.
Ngay khi cửa phòng họp đóng lại, trong không gian khép kín chỉ còn lại hai người, Chu Lan Vy thấy hơi kích động, mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng thẹn thùng hơn khi nấy rất nhiều, nhẹ giọng nói, “Bác sĩ Sinh, thật ra tôi đã thích anh từ ngày đầu tiên được chuyển đến bệnh viện này!”
“Thích dáng vẻ của anh trong chiếc áo blouse trắng, và cả vẻ quyến rũ khi anh đứng trước bàn mổ với con dao phẫu thuật trong tay. Cả bệnh viện, không có người đàn ông nào sánh được với anh! Bác sĩ Sinh ạ, tôi biết anh vừa kết thúc một cuộc hôn nhân thất bại, nhưng tôi không bận tâm, tôi không bận tâm chút nào, đàn ông từng ly hôn từng trải và hấp dẫn hơn, chưa kể anh vẫn còn quá trẻ”
Sau khi nói về điều này, Chu Lan Vy dừng lại.
Hai tay nắm lấy nhau ở phía trước cởi bỏ thắt lưng buộc quanh eo, nhẹ nhàng kéo một cái, dải nơ tuột xuống, chiếc áo gió mở ra, cô ta không mặc gì bên trong, chỉ có hai mảnh nhỏ nhần trên dưới Thảo nào, hai chân bên dưới để trần, hóa ra là không hề mặc quần, bên trong chỉ có chiếc quần lót ren màu đen.
Chu Lan Vy kéo áo gió xuống, che lấy nửa người, lộ ra bờ vai tròn trịa cùng cả một miền cảnh xuân vô cùng mát mắt, giọng nói cũng mờ ám, “Bác sĩ Sinh, tôi không kiềm chế được tình cảm của mình, tôi thích anh, thực sự rất thích anh. Tôi không muốn chỉ là đồng nghiệp với anh nữa. Tôi hy vọng có thể tiến xa hơn, hiểu sâu hơn về anh…”
Lời gợi ý trong những từ cuối cùng, dù là kẻ ngốc cũng hiểu được.
Sau khi kết hôn với Trương Tiểu Du bốn năm trước, anh đã ít đến những chốn xa hoa trụy lạc hơn, sau này hầu như không đi nữa, Trần Phong Sinh đã quá quen.với việc phụ nữ chủ động nhào vào lòng, thậm chí còn nhiều mánh khóe hơn cô ta.
Mặt anh vẫn lạnh nhạt, chỉ nheo nheo đôi mắt hoa đào, trâm giọng hỏi: “Nói xong chưa?”
Có vẻ như Chu Lan Vy hết sức tự tin với hình thể của mình, cộng thêm gương mặt xinh đẹp, cô ta không tin là sẽ không cám dỗ được anh.
Sau khi y tá Ngô Mai cho biết rằng vợ cũ của anh đang mang thai, dĩ nhiên cô ta cho rằng đối phương đang cố gắng trói buộc anh ấy bằng đứa con, vậy nên cô ta càng tự tin vào bản thân hơn, dù sao thì cả hai đều làm trong cùng một bệnh viện, lửa gần rơm lâu ngày cũing bén, bất cứ việc gì chỉ cần đấu tranh là còn hy vọng.
Chu Lan Vy cố tình mượn danh Phó chủ nhiệm Lưu gọi anh đến đây, dĩ nhiên là dám bất chấp tất cả, đàn ông đều là giống loài suy nghĩ bằng nửa thân dưới, mà cho dù vợ cũ ngủ chung phòng với anh thì đã sao? Chẳng thể làm ăn gì trong thời gian mang thai, vừa hay cô ta có thể nảm bắt cơ hội này!
Càng nghĩ trong lòng càng kích động, nhất là khi nhìn Trần Phong Sinh đang ở ngay trước mắt, bình thường trong công việc còn phải giữ khoảng cách, nhưng hiện giờ trong phòng họp này chỉ có hai người họ.
Bộ vest đen được cất may chỉn chu làm tôn lên dáng người hình tam giác.
ngược thắng tắp của anh, đặc biệt là bờ vai rộng và vòng eo rắn chắc, qua lớp.
áo sơ mi trắng, anh có thể cảm nhận được cơ bắp cưồn cuộn bên trong, hơi thở đầy nam tính toát ra từ cơ thể anh càng khiến Chu Lan Vy thêm rung động, thậm chí đã tưởng tượng đến lúc mây mưa cùng anh trong hoàn cảnh này sẽ thú vị như thế nào.
Giọng nói Chu Lan Vy run run phấn khích, cô ta vẫn muốn nói lại thôi, “Bác sĩ Sinh, chúng ta..”
Khi cô ta nhào tới, Trần Phong Sinh vẫn giữ nguyên tư thế đứng, không liếc mắt, chỉ nhìn chäm chảm vào khuôn mặt cô ta, thời điểm cô ta chuẩn bị chạm vào người anh, đôi chân dài của anh dịch sang cạnh nửa bước, nhẹ nhàng tránh né.
Dù sao cũng không phải gái làng chơi, mà là đồng nghiệp cùng một khoa của bệnh viện.
Tuy Trần Phong Sinh thấy ghét, nhưng vẫn chừa cho đối phương một lối đi, anh lạnh lùng nói: “Bác sĩ Vy, cảm phiền cô nhặt liêm sỉ lên!”
Ngay lập tức, anh quay lưng bỏ đi không thương tiếc, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi sự quyến rũ này.
‘Vẻ mặt Trần Phong Sinh đã mờ trở nên lạnh nhạt, ánh mắt cũng không hề thay đổi, cứ nhìn đối phương một cách lạnh lùng.
Ngay khi cửa phòng họp đóng lại, trong không gian khép kín chỉ còn lại hai người, Chu Lan Vy thấy hơi kích động, mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng thẹn thùng hơn khi nấy rất nhiều, nhẹ giọng nói, “Bác sĩ Sinh, thật ra tôi đã thích anh từ ngày đầu tiên được chuyển đến bệnh viện này!”
“Thích dáng vẻ của anh trong chiếc áo blouse trắng, và cả vẻ quyến rũ khi anh đứng trước bàn mổ với con dao phẫu thuật trong tay. Cả bệnh viện, không có người đàn ông nào sánh được với anh! Bác sĩ Sinh ạ, tôi biết anh vừa kết thúc một cuộc hôn nhân thất bại, nhưng tôi không bận tâm, tôi không bận tâm chút nào, đàn ông từng ly hôn từng trải và hấp dẫn hơn, chưa kể anh vẫn còn quá trẻ”
Sau khi nói về điều này, Chu Lan Vy dừng lại.
Hai tay nắm lấy nhau ở phía trước cởi bỏ thắt lưng buộc quanh eo, nhẹ nhàng kéo một cái, dải nơ tuột xuống, chiếc áo gió mở ra, cô ta không mặc gì bên trong, chỉ có hai mảnh nhỏ nhần trên dưới Thảo nào, hai chân bên dưới để trần, hóa ra là không hề mặc quần, bên trong chỉ có chiếc quần lót ren màu đen.
Chu Lan Vy kéo áo gió xuống, che lấy nửa người, lộ ra bờ vai tròn trịa cùng cả một miền cảnh xuân vô cùng mát mắt, giọng nói cũng mờ ám, “Bác sĩ Sinh, tôi không kiềm chế được tình cảm của mình, tôi thích anh, thực sự rất thích anh. Tôi không muốn chỉ là đồng nghiệp với anh nữa. Tôi hy vọng có thể tiến xa hơn, hiểu sâu hơn về anh…”
Lời gợi ý trong những từ cuối cùng, dù là kẻ ngốc cũng hiểu được.
Sau khi kết hôn với Trương Tiểu Du bốn năm trước, anh đã ít đến những chốn xa hoa trụy lạc hơn, sau này hầu như không đi nữa, Trần Phong Sinh đã quá quen.với việc phụ nữ chủ động nhào vào lòng, thậm chí còn nhiều mánh khóe hơn cô ta.
Mặt anh vẫn lạnh nhạt, chỉ nheo nheo đôi mắt hoa đào, trâm giọng hỏi: “Nói xong chưa?”
Có vẻ như Chu Lan Vy hết sức tự tin với hình thể của mình, cộng thêm gương mặt xinh đẹp, cô ta không tin là sẽ không cám dỗ được anh.
Sau khi y tá Ngô Mai cho biết rằng vợ cũ của anh đang mang thai, dĩ nhiên cô ta cho rằng đối phương đang cố gắng trói buộc anh ấy bằng đứa con, vậy nên cô ta càng tự tin vào bản thân hơn, dù sao thì cả hai đều làm trong cùng một bệnh viện, lửa gần rơm lâu ngày cũing bén, bất cứ việc gì chỉ cần đấu tranh là còn hy vọng.
Chu Lan Vy cố tình mượn danh Phó chủ nhiệm Lưu gọi anh đến đây, dĩ nhiên là dám bất chấp tất cả, đàn ông đều là giống loài suy nghĩ bằng nửa thân dưới, mà cho dù vợ cũ ngủ chung phòng với anh thì đã sao? Chẳng thể làm ăn gì trong thời gian mang thai, vừa hay cô ta có thể nảm bắt cơ hội này!
Càng nghĩ trong lòng càng kích động, nhất là khi nhìn Trần Phong Sinh đang ở ngay trước mắt, bình thường trong công việc còn phải giữ khoảng cách, nhưng hiện giờ trong phòng họp này chỉ có hai người họ.
Bộ vest đen được cất may chỉn chu làm tôn lên dáng người hình tam giác.
ngược thắng tắp của anh, đặc biệt là bờ vai rộng và vòng eo rắn chắc, qua lớp.
áo sơ mi trắng, anh có thể cảm nhận được cơ bắp cưồn cuộn bên trong, hơi thở đầy nam tính toát ra từ cơ thể anh càng khiến Chu Lan Vy thêm rung động, thậm chí đã tưởng tượng đến lúc mây mưa cùng anh trong hoàn cảnh này sẽ thú vị như thế nào.
Giọng nói Chu Lan Vy run run phấn khích, cô ta vẫn muốn nói lại thôi, “Bác sĩ Sinh, chúng ta..”
Khi cô ta nhào tới, Trần Phong Sinh vẫn giữ nguyên tư thế đứng, không liếc mắt, chỉ nhìn chäm chảm vào khuôn mặt cô ta, thời điểm cô ta chuẩn bị chạm vào người anh, đôi chân dài của anh dịch sang cạnh nửa bước, nhẹ nhàng tránh né.
Dù sao cũng không phải gái làng chơi, mà là đồng nghiệp cùng một khoa của bệnh viện.
Tuy Trần Phong Sinh thấy ghét, nhưng vẫn chừa cho đối phương một lối đi, anh lạnh lùng nói: “Bác sĩ Vy, cảm phiền cô nhặt liêm sỉ lên!”
Ngay lập tức, anh quay lưng bỏ đi không thương tiếc, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi sự quyến rũ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.