Chương 1547
Trà Chanh
23/08/2022
Trong buổi tiệc không chỉ có các y bác sĩ của Khang Hoa trong chuyến
công tác này mà còn có người của các bệnh viện tỉnh khác đến tham gia
buổi hội thảo lần này, nên lúc này hội trường buổi tiệc đông kín người.
Trương Tiểu Du sợ anh không tìm được mình, lại ngặt nỗi có quá nhiều người nên không thể nào vẫy tay ra hiệu được, nên lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho anh, bảo anh cứ làm việc đi còn cô tự đi kiếm chút đồ ăn bỏ bụng.
Khi tin nhắn gửi đi thành công, cô thấy đôi mắt đào hoa kia xuyên qua đám đông và dán chặt vào mình.
Ánh mắt chạm nhau, khóe miệng hai người cong cong, Trương Tiểu Du lắc điện thoại với anh, sau đó đi đến chiếc bàn ăn dài bên cạnh.
Tiệc chiêu đãi theo hình thức tự phục vụ, nhiều món ăn Việt và Âu được bày trên một chiếc bàn dài phủ khăn trải màu sâm panh. Cô chưa ăn tối nên bụng trống rỗng, cô lấy một chiếc đĩa trắng từ người phục vụ, chọn những món ăn ưa thích trên lối đi.
Khi Trương Tiểu Du cúi người vừa cầm chiếc kẹp lên thì đã nghe thấy tiếng ai đó tán gẫu ở góc bàn.
“Mọi người đã nghe nói Chu Lan Vy với Bác sĩ Sinh thành đôi chưa?”
“Thật hay giả đấy?”
“Chuyện này mà giả được à? Chiều hôm qua trên đường về, hai người bọn họ người trước kẻ sau chạy tới phòng họp, bảo là đi bàn công chuyện, nhưng mà trai đơn gái chiếc thì bàn bạc được chuyện gì, lửa gần rơm lại chẳng bén mới lạ. Mà hôm qua Chu Lan Vy không mặc gì bên trong áo măng tô hết”
“Trời ơi, thế thì ấy quá đi mất! Nhưng mà nói đi phải nói lại, Chu Lan Vy cũng ghê gớm thật, chính phục được cả Bác sĩ Sinh cơ đấy..”
Trương Tiểu Du ôm trán, lúc này rốt cuộc cô đã hiểu được tại sao vừa rồi y tá Ngô Mai nói những lời khó hiểu đó.
Điện thoại bất chợt rung lên.
Cô nhìn xuống, trên đó chỉ có mấy chữ ngắn ngủi: Không được ăn đồ sống, đồ lạnh!
Chiếc kẹp trong tay Trương Tiểu Du run lên, con tôm he rơi xuống, không khỏi ngước nhìn Trần Phong Sinh ở phía xa, anh vẫn đứng ở vị trí ban đầu, micro đã cầm trên tay, có vẻ như sẵn sàng lên sân phấu bất cứ lúc nào.
Lúc này, cánh môi mỏng cong lên thành hình vòng cung, anh vừa đặt điện thoại xuống.
Tất nhiên ở khoảng cách này, anh không thể thấy rõ được, nhưng anh có thể đoán ra…
Trương Tiểu Du dẩu môi, không còn cách nào khác, đành phải quay sang khu bày các món Việt ở phía đối diện, vừa di chuyển thì chợt nhìn thấy một bóng người cao cao đang xách váy dài đi về phía mình.
Đôi mắt của Trương Tiểu Du chợt nheo lại.
Rõ ràng là trang phục của Chu Lan Vy được trau chuốt quá, cô ta lại còn đặc biệt nhờ một người bạn thời đại học tìm giúp một cửa hiệu quần áo tương đối nổi tiếng, chọn một kiểu có thể tôn được hết dáng vẻ, lại còn nhờ người trong cửa hàng trang điểm kĩ lưỡng cho mình.
Nhìn chính mình trong gương khi đó, cô ta biết đêm nay cô ta nhất định là người nổi bật nhất tứ phương.
Chiếc tà váy dài như đuôi cá như phô hết ra cơ thể mảnh mai của cô ta một cách tỉnh tế. Mặc dù nói răng trong tiệc rượu thì các mỹ nữ đều đẹp tựa mây, nhưng cô ta vẫn rất tự tin là có thể trở thành một điểm sáng nhất trong đấy. Bởi vì khi vừa vào bàn, đã có rất nhiều ánh mắt của những người đàn ông không kiềm chế được mà nhìn theo, thậm chí còn có những người đã từng bước chuẩn bị tiếp cận.
Chỉ có điều, Chu Lan Vy không có hứng thú với những ánh mắt nịnh hót này, giống như Trương Tiểu Du, sau khi cô ta vào và liếc mắt nhìn xung quanh thì dừng lại ở một dáng người cao ngất ngưởng.
Rất nhiều người đàn ông đến bắt chuyện, dù là đồng nghiệp cùng bệnh viện hay ở bệnh viện khác, Chu Lan Vy đều từ chối, chỉ đợi người đó xuất hiện. Vừa rồi, cô ta cố tình theo dõi anh, thấy anh chỉ đến có một mình, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết.
Tuy rằng hôm qua không phát sinh chuyện gì cả, nhưng cũng không sao, chí ít thì khoảng cách của cô ta với mục tiêu của mình đã trở nên gần hơn một chút, thành công trong việc gây hiểu lầm giữa bọn họ, đến nỗi cô ta còn tưởng, nếu như người vợ cũ của người kia tự nhận thức được mình thì bây giờ đáng lẽ đã quay trở lại Sài Gòn từ lâu rồi.
Trương Tiểu Du sợ anh không tìm được mình, lại ngặt nỗi có quá nhiều người nên không thể nào vẫy tay ra hiệu được, nên lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho anh, bảo anh cứ làm việc đi còn cô tự đi kiếm chút đồ ăn bỏ bụng.
Khi tin nhắn gửi đi thành công, cô thấy đôi mắt đào hoa kia xuyên qua đám đông và dán chặt vào mình.
Ánh mắt chạm nhau, khóe miệng hai người cong cong, Trương Tiểu Du lắc điện thoại với anh, sau đó đi đến chiếc bàn ăn dài bên cạnh.
Tiệc chiêu đãi theo hình thức tự phục vụ, nhiều món ăn Việt và Âu được bày trên một chiếc bàn dài phủ khăn trải màu sâm panh. Cô chưa ăn tối nên bụng trống rỗng, cô lấy một chiếc đĩa trắng từ người phục vụ, chọn những món ăn ưa thích trên lối đi.
Khi Trương Tiểu Du cúi người vừa cầm chiếc kẹp lên thì đã nghe thấy tiếng ai đó tán gẫu ở góc bàn.
“Mọi người đã nghe nói Chu Lan Vy với Bác sĩ Sinh thành đôi chưa?”
“Thật hay giả đấy?”
“Chuyện này mà giả được à? Chiều hôm qua trên đường về, hai người bọn họ người trước kẻ sau chạy tới phòng họp, bảo là đi bàn công chuyện, nhưng mà trai đơn gái chiếc thì bàn bạc được chuyện gì, lửa gần rơm lại chẳng bén mới lạ. Mà hôm qua Chu Lan Vy không mặc gì bên trong áo măng tô hết”
“Trời ơi, thế thì ấy quá đi mất! Nhưng mà nói đi phải nói lại, Chu Lan Vy cũng ghê gớm thật, chính phục được cả Bác sĩ Sinh cơ đấy..”
Trương Tiểu Du ôm trán, lúc này rốt cuộc cô đã hiểu được tại sao vừa rồi y tá Ngô Mai nói những lời khó hiểu đó.
Điện thoại bất chợt rung lên.
Cô nhìn xuống, trên đó chỉ có mấy chữ ngắn ngủi: Không được ăn đồ sống, đồ lạnh!
Chiếc kẹp trong tay Trương Tiểu Du run lên, con tôm he rơi xuống, không khỏi ngước nhìn Trần Phong Sinh ở phía xa, anh vẫn đứng ở vị trí ban đầu, micro đã cầm trên tay, có vẻ như sẵn sàng lên sân phấu bất cứ lúc nào.
Lúc này, cánh môi mỏng cong lên thành hình vòng cung, anh vừa đặt điện thoại xuống.
Tất nhiên ở khoảng cách này, anh không thể thấy rõ được, nhưng anh có thể đoán ra…
Trương Tiểu Du dẩu môi, không còn cách nào khác, đành phải quay sang khu bày các món Việt ở phía đối diện, vừa di chuyển thì chợt nhìn thấy một bóng người cao cao đang xách váy dài đi về phía mình.
Đôi mắt của Trương Tiểu Du chợt nheo lại.
Rõ ràng là trang phục của Chu Lan Vy được trau chuốt quá, cô ta lại còn đặc biệt nhờ một người bạn thời đại học tìm giúp một cửa hiệu quần áo tương đối nổi tiếng, chọn một kiểu có thể tôn được hết dáng vẻ, lại còn nhờ người trong cửa hàng trang điểm kĩ lưỡng cho mình.
Nhìn chính mình trong gương khi đó, cô ta biết đêm nay cô ta nhất định là người nổi bật nhất tứ phương.
Chiếc tà váy dài như đuôi cá như phô hết ra cơ thể mảnh mai của cô ta một cách tỉnh tế. Mặc dù nói răng trong tiệc rượu thì các mỹ nữ đều đẹp tựa mây, nhưng cô ta vẫn rất tự tin là có thể trở thành một điểm sáng nhất trong đấy. Bởi vì khi vừa vào bàn, đã có rất nhiều ánh mắt của những người đàn ông không kiềm chế được mà nhìn theo, thậm chí còn có những người đã từng bước chuẩn bị tiếp cận.
Chỉ có điều, Chu Lan Vy không có hứng thú với những ánh mắt nịnh hót này, giống như Trương Tiểu Du, sau khi cô ta vào và liếc mắt nhìn xung quanh thì dừng lại ở một dáng người cao ngất ngưởng.
Rất nhiều người đàn ông đến bắt chuyện, dù là đồng nghiệp cùng bệnh viện hay ở bệnh viện khác, Chu Lan Vy đều từ chối, chỉ đợi người đó xuất hiện. Vừa rồi, cô ta cố tình theo dõi anh, thấy anh chỉ đến có một mình, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết.
Tuy rằng hôm qua không phát sinh chuyện gì cả, nhưng cũng không sao, chí ít thì khoảng cách của cô ta với mục tiêu của mình đã trở nên gần hơn một chút, thành công trong việc gây hiểu lầm giữa bọn họ, đến nỗi cô ta còn tưởng, nếu như người vợ cũ của người kia tự nhận thức được mình thì bây giờ đáng lẽ đã quay trở lại Sài Gòn từ lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.