Chương 1582
Trà Chanh
25/08/2022
Với tiếng đập tay vang dội, Nguyễn An thực sự đã giơ tay tát anh ta 5 cái liên tiếp. Không chỉ như vậy, lực tay của anh ta vô cùng tàn nhẫn,
nhìn từ bên cạnh có thể thấy mặt anh ta nhanh chóng sưng vù lên.
Trương Tiểu Du kinh ngạc nuốt nước bọt.
Phải nói là đến tận bây giờ cô vẫn không thể tin được, bên ngoài nhìn vào, Nguyễn An có vẻ ngoài tuấn tú, lịch lãm rất hào phóng trong cử chỉ, điệu bộ, anh ấy là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn. Vậy mà lại có thể bạo hành vợ mới cưới, khiến cô không thể không nghĩ đến bộ phim “Đừng nói chuyện với người.
Sau một hồi luyện công như vậy, Nguyễn An lại giáng cho mình thêm một cái tát nữa, tiếng tát vân vô cùng vang dội, sau đó khổ sở van xin: “Vợ ơi, anh sai rồi! Em hãy tha thứ cho anh được không, anh thực sự biết mình sai rồi! Anh thề, anh sẽ không bao giờ uống nữa!”
“Anh cũng không biết sao lại thế này, mỗi lần uống say anh không thể kiểm soát được, tâm trạng hoàn toàn suy sụp. Sau khi anh tỉnh dậy anh thực sự rất ân hận, hận tới muốn chết, thực sự rất muốn chết đi, sao anh lại có thể làm như vậy với em chứi”
Lúc nói lời cuối cùng, trong tiếng nói của anh ta còn có cả tiếng nấc.
Khi đánh đập Tống Giai Lệ đôi mắt anh ta đỏ ngầu giận giữ, ngày hôm nay đôi mắt ấy lại đỏ hoe ngấn lệ, nước mắt, nước mũi giàn giụa.
Tống Giai Lệ đưa gương mặt đầy vết thương của mình quay đi, đôi tay khẽ run run Nguyễn An thấy vậy, lê gối đến gần giường bệnh, nửa người nhoài lên giường, nấm lấy tay cô áp lên mặt mình: “Giai Lệ, vợ ơi, em đánh anh đi, đánh anh đi, nhưng đừng bỏ anh, anh thực sự biết mình đã sai rồi, anh không nên làm như vậy, anh là đồ khốn nạn. Em tha thứ cho anh được không? Sau khi tỉnh rượu anh đau khổ đến đứt từng khúc ruột, chỉ cần em tha thứ cho anh, bảo anh làm gì cũng được. Anh hứa với em anh sẽ không bao giờ uống rượu hay đánh đập em nữa!”
“Anh đừng làm ồn ở đây. Mau đứng đậy đi!” Tống Giai Lệ cố gắng tút tay ra, chau mày nói.
Nguyễn An lắc đầu, kiên quyết nói: “Không, nếu em không tha thứ cho anh thì cả đời này anh sẽ không đứng dậy. Vợ ơi, anh biết anh sai rồi, đây là hinh phạt cho anh. Bây giờ anh cảm thấy tội lỗi chỉ muốn chết đi, nếu không thì bây giờ anh đập đầu chết cho xong!”
Anh ta không phải chỉ nói chơi, lời nói vừa dút liền băng băng lao vào chiếc tủ trước mặt.
Tống Giai Lệ thấy vậy vội vàng ngăn cản: “Đừng, anh đang làm cái gì thế ..”
Nguyễn An đưa hai tay nắm lấy tay cô, áp lên mặt anh, vừa khóc vừa sám hối: “Vợ ơi, em hãy tha thứ cho anh được không! Giai Lệ, anh yêu em, anh đã theo đuổi em nhiều năm như vậy, em phải tin vào tình yêu anh dành cho em, anh chỉ là trong phút chốc hồ đồ. Anh hứa sẽ không bao giờ tái phạm! Em hãy cho anh một cơ hội nữa được không? Anh đã nói rồi, anh sẽ bỏ rượu, sẽ không bao giờ đụng đến nó nữa!”
Tống Giai Lệ quay đầu về phía cửa sổ, cô nhắm mắt lại trong vài giây, sau khi quay đầu lại, từ khóe mắt một chút ánh sáng nhẹ nhẹ, có điều gì đó giữ lại ở cổ không nói ra, cô thở dài: “Được, anh đứng dậy đi .. Em sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa!”
Nguyễn An nghe thấy vậy, gương mặt vui mừng khôn xiết, kích động đến gần như quỳ lạy: “Cảm ơn em! Anh sẽ thay đổi, sẽ nghe em, không cãi nhau, không động tay chân với em nữa, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt!”
“Vâng” Tống Giai Lệ gật đầu và giục anh ta đứng dậy lần nữa.
Nguyễn An từ dưới đất loạng choạng đứng dậy, có lẽ do quỳ lâu quá nên hai chân đã bị tê cứng, nhưng anh ta không bận tâm, trái lại còn rất vui vẻ, đưa bó hoa hồng dưới đất của Tống Giai Lệ.
Tống Giai Lệ đưa tay, bảo anh để tạm nó sang bên cạnh.
Sau khi làm xong, Nguyễn An trở lại giường bệnh. Giống như chú chó nhỏ khi làm sai muốn chủ nhân chiếu cố, anh ta dùng hai tay nắm lấy tay Tống Giai Lệ: “Vợ à, em ăn sáng chưa?”
“Em ăn rồif’ Tống Giai Lệ đáp.
Nguyễn An mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt âu yếm, như thế chưa từng có chuyện gì xảy ra, giọng nói ấm áp: “Không sao, anh sẽ mua cho em một chút đồ ăn nhẹ. Không phải em thích uống sữa đậu nành ở cửa hàng ăn sáng dưới tầng nhà chúng ta sao, anh sẽ đi mua cho em ngay bây giờ. Những món ngày thường em thích ăn nữa, em chờ anh, anh sẽ đi mua về cho em. Em đợi anh nhé!”
Nhìn thấy hai người bọn họ đứng ở cửa, anh gật đầu chào rồi nhanh chóng bước đi.
Nói xong, anh quay người bước ra khỏi phòng Sau khi hình bóng của Nguyễn An đã khuất xa, Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh cũng tiến vào phong bệnh, Tống Giai Lệ ngẩng đầu chào họ: “Phong Sinh, Tiểu Du, hai người tới rồi à!”
“Giai Lệ, cô ổn chứ?” Trương Tiểu Du bước lên trước hỏi.
Trương Tiểu Du kinh ngạc nuốt nước bọt.
Phải nói là đến tận bây giờ cô vẫn không thể tin được, bên ngoài nhìn vào, Nguyễn An có vẻ ngoài tuấn tú, lịch lãm rất hào phóng trong cử chỉ, điệu bộ, anh ấy là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn. Vậy mà lại có thể bạo hành vợ mới cưới, khiến cô không thể không nghĩ đến bộ phim “Đừng nói chuyện với người.
Sau một hồi luyện công như vậy, Nguyễn An lại giáng cho mình thêm một cái tát nữa, tiếng tát vân vô cùng vang dội, sau đó khổ sở van xin: “Vợ ơi, anh sai rồi! Em hãy tha thứ cho anh được không, anh thực sự biết mình sai rồi! Anh thề, anh sẽ không bao giờ uống nữa!”
“Anh cũng không biết sao lại thế này, mỗi lần uống say anh không thể kiểm soát được, tâm trạng hoàn toàn suy sụp. Sau khi anh tỉnh dậy anh thực sự rất ân hận, hận tới muốn chết, thực sự rất muốn chết đi, sao anh lại có thể làm như vậy với em chứi”
Lúc nói lời cuối cùng, trong tiếng nói của anh ta còn có cả tiếng nấc.
Khi đánh đập Tống Giai Lệ đôi mắt anh ta đỏ ngầu giận giữ, ngày hôm nay đôi mắt ấy lại đỏ hoe ngấn lệ, nước mắt, nước mũi giàn giụa.
Tống Giai Lệ đưa gương mặt đầy vết thương của mình quay đi, đôi tay khẽ run run Nguyễn An thấy vậy, lê gối đến gần giường bệnh, nửa người nhoài lên giường, nấm lấy tay cô áp lên mặt mình: “Giai Lệ, vợ ơi, em đánh anh đi, đánh anh đi, nhưng đừng bỏ anh, anh thực sự biết mình đã sai rồi, anh không nên làm như vậy, anh là đồ khốn nạn. Em tha thứ cho anh được không? Sau khi tỉnh rượu anh đau khổ đến đứt từng khúc ruột, chỉ cần em tha thứ cho anh, bảo anh làm gì cũng được. Anh hứa với em anh sẽ không bao giờ uống rượu hay đánh đập em nữa!”
“Anh đừng làm ồn ở đây. Mau đứng đậy đi!” Tống Giai Lệ cố gắng tút tay ra, chau mày nói.
Nguyễn An lắc đầu, kiên quyết nói: “Không, nếu em không tha thứ cho anh thì cả đời này anh sẽ không đứng dậy. Vợ ơi, anh biết anh sai rồi, đây là hinh phạt cho anh. Bây giờ anh cảm thấy tội lỗi chỉ muốn chết đi, nếu không thì bây giờ anh đập đầu chết cho xong!”
Anh ta không phải chỉ nói chơi, lời nói vừa dút liền băng băng lao vào chiếc tủ trước mặt.
Tống Giai Lệ thấy vậy vội vàng ngăn cản: “Đừng, anh đang làm cái gì thế ..”
Nguyễn An đưa hai tay nắm lấy tay cô, áp lên mặt anh, vừa khóc vừa sám hối: “Vợ ơi, em hãy tha thứ cho anh được không! Giai Lệ, anh yêu em, anh đã theo đuổi em nhiều năm như vậy, em phải tin vào tình yêu anh dành cho em, anh chỉ là trong phút chốc hồ đồ. Anh hứa sẽ không bao giờ tái phạm! Em hãy cho anh một cơ hội nữa được không? Anh đã nói rồi, anh sẽ bỏ rượu, sẽ không bao giờ đụng đến nó nữa!”
Tống Giai Lệ quay đầu về phía cửa sổ, cô nhắm mắt lại trong vài giây, sau khi quay đầu lại, từ khóe mắt một chút ánh sáng nhẹ nhẹ, có điều gì đó giữ lại ở cổ không nói ra, cô thở dài: “Được, anh đứng dậy đi .. Em sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa!”
Nguyễn An nghe thấy vậy, gương mặt vui mừng khôn xiết, kích động đến gần như quỳ lạy: “Cảm ơn em! Anh sẽ thay đổi, sẽ nghe em, không cãi nhau, không động tay chân với em nữa, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt!”
“Vâng” Tống Giai Lệ gật đầu và giục anh ta đứng dậy lần nữa.
Nguyễn An từ dưới đất loạng choạng đứng dậy, có lẽ do quỳ lâu quá nên hai chân đã bị tê cứng, nhưng anh ta không bận tâm, trái lại còn rất vui vẻ, đưa bó hoa hồng dưới đất của Tống Giai Lệ.
Tống Giai Lệ đưa tay, bảo anh để tạm nó sang bên cạnh.
Sau khi làm xong, Nguyễn An trở lại giường bệnh. Giống như chú chó nhỏ khi làm sai muốn chủ nhân chiếu cố, anh ta dùng hai tay nắm lấy tay Tống Giai Lệ: “Vợ à, em ăn sáng chưa?”
“Em ăn rồif’ Tống Giai Lệ đáp.
Nguyễn An mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt âu yếm, như thế chưa từng có chuyện gì xảy ra, giọng nói ấm áp: “Không sao, anh sẽ mua cho em một chút đồ ăn nhẹ. Không phải em thích uống sữa đậu nành ở cửa hàng ăn sáng dưới tầng nhà chúng ta sao, anh sẽ đi mua cho em ngay bây giờ. Những món ngày thường em thích ăn nữa, em chờ anh, anh sẽ đi mua về cho em. Em đợi anh nhé!”
Nhìn thấy hai người bọn họ đứng ở cửa, anh gật đầu chào rồi nhanh chóng bước đi.
Nói xong, anh quay người bước ra khỏi phòng Sau khi hình bóng của Nguyễn An đã khuất xa, Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh cũng tiến vào phong bệnh, Tống Giai Lệ ngẩng đầu chào họ: “Phong Sinh, Tiểu Du, hai người tới rồi à!”
“Giai Lệ, cô ổn chứ?” Trương Tiểu Du bước lên trước hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.