Chương 1593
Trà Chanh
25/08/2022
Chiếc Cayenne màu đen chầm chậm chạy từ bên ngoài vào, dừng lại dưới một trong những tòa nhà cao tầng.
Trần Phong Sinh còn chưa dừng xe xong, điện thoại đã lại rung lên, màn hình hiện lên ba chữ “Cá vàng nhở”, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt đã giảm đi ít nhiều, đôi môi mỏng cong lên, “Bà Trần?”
“Cầm thú, anh đến đâu rồi?”
Đầu dây bên kia vô tình truyền đến câu hỏi.
Trần Phong Sinh bắt đầu tháo đai an toàn, giọng điệu lười biếng cười, “Nhớ anh đến thế à? Từ sau khi anh phẫu thuật xong nửa tiếng đồng hồ, em đã gọi tổng cộng ba cuộc điện thoại chỉ để xác nhận là anh đã đến đâu!”
“Ừm, vậy rốt cuộc là anh đến đâu rồi!’ Trương Tiểu Du có vẻ hơi xấu hổ.
“Đã ở dưới lầu rồi, đang chuẩn bị xuống xe!” Trần Phong Sinh nói xong đẩy cửa xe ra, đôi chân dài chuẩn bị bước vào bên trong tòa nhà “Chờ một chứt” Đầu dây bên kia đột nhiên gấp giọng nói, “Cầm thú, anh khoan hãy lên lầu!”
Trần Phong Sinh nhíu mày khó hiểu, đóng cửa xe lại, anh đứng tại chỗ không hề di chuyển, dáng người cao lớn đứng dưới đèn đường, cau mày cầm điện thoại, ‘Hửm?”
“Anh có nhìn thấy bảo vệ Phạm Ân không?”
Nghe vậy, đôi mất đào hoa của Trần Phong Sinh khẽ nhúc nhích, anh nhìn thấy bóng dáng một nhân viên bảo vệ ở phía công viên đang dần tiến lại gần, anh nhếch môi nói: “Nhìn thấy rồi!”
Trương Tiểu Du nói câu, ‘Vậy được rồi, bảo anh ta đưa anh đến đây tìm em!”
Cô cúp điện thoại, bảo vệ Phạm Ân cũng đã đến trước mặt anh.
Trần Phong Sinh cất điện thoại vào trong túi quần, nhướng mày đi cùng Phạm Ân đến công viên, vừa bước vào đã thấy Trương Tiểu Du mặc chiếc áo khoác jean dày đứng giữa quảng trường ‘Vừa thấy anh cô lập tức chạy đến.
Trần Phong Sinh thấy thế vội sải bước đi tới, “Cá vàng nhỏ, sao em lại ở đây?”
“Đang đợi anh đó!” Trương Tiểu Du chớp chớp mắt Trần Phong Sinh chau mày, đôi mắt hoa đào hiện lên vẻ quan tâm “Sao lại không ở trong nhà? Em xuống đây từ lúc nào!”
Trương Tiểu Du lắc đầu không trả lời, lộ ra vẻ thần bí, vươn tay kéo lấy cánh tay anh, vừa đi vừa nói, “Đừng nói cái này, anh cứ đi theo em đãt”
Lúc này trời đã tối hẳn, trong sân khu chung cư cũng chẳng còn ai, đèn đường làm bóng hai người trải dài trên mặt đất.
“Hửm?” Trần Phong Sinh nhướng mày.
Trương Tiểu Du cũng không nói lời nào, kéo anh đến ngay trung tâm quảng trường mà lúc nãy mình cũng vừa mới đến.
Trần Phong Sinh lại di chuyển đôi chân dài, bị cô kéo đi, gương mặt tuấn tú của anh có chút mờ mịt, đi đến ngay giữa cô đột ngột dừng bước.
“Cầm thú, anh nhắm mắt lại trước đi đất”
Trương Tiểu Du xoay người, hai tay chắp sau lưng, khế nâng cảm ý bảo anh nhắm đôi mất đào hoa lại.
Trần Phong Sinh nhìn thấy cô chớp chớp mắt trong bóng tối, càng nhướng mày, tuy không biết cô tỏ vẻ thần bí là muốn làm gì nhưng vẫn rất phối hợp mà nhầm mắt lại Trương Tiểu Du thấy thế, vươn tay huơ huơ trước mắt anh, cố gắng xác nhận rồi lại nói, “Không được mở mắt, không được nhìn lén nghe chưa? Khi nào em bảo anh mở thì anh hẳng mở mắt!”
“Ừ: Trần Phong Sinh cong môi, Trương Tiểu Du bước nhanh đến chỗ xa hơn phía trước,giữa chừng còn cố ý quay đầu lại kiểm tra, xác nhận anh vẫn luôn nhắm mắt mới an tâm tiếp tục đi về phía trước.
Phong Sinh đứng tại chỗ hai tay nhét vào túi quần, mơ hồ nghe thấy tiếng cô hô lên “Mở mắt đi”, đồng thời bên tai cũng truyền đến âm thanh của đồ vật nào đó bay thẳng lên trời.
‘Vừa mở mắt, trên đỉnh đầu là pháo hoa rực rỡ ngang trời Liên tục như vậy hết đợt này đến đợt khác, từng đợt pháo hoa bay lên không trung đua nhau bùng nổ làm sáng bừng cả sân Trong khung cảnh tuyệt đẹp thế này, Trương Tiểu Du vẫn chắp tay sau lưng như lúc nãy bước đến tươi cười hỏi, “Thế nào, cầm thú, anh thấy có đẹp không?”
Trần Phong Sinh còn chưa dừng xe xong, điện thoại đã lại rung lên, màn hình hiện lên ba chữ “Cá vàng nhở”, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt đã giảm đi ít nhiều, đôi môi mỏng cong lên, “Bà Trần?”
“Cầm thú, anh đến đâu rồi?”
Đầu dây bên kia vô tình truyền đến câu hỏi.
Trần Phong Sinh bắt đầu tháo đai an toàn, giọng điệu lười biếng cười, “Nhớ anh đến thế à? Từ sau khi anh phẫu thuật xong nửa tiếng đồng hồ, em đã gọi tổng cộng ba cuộc điện thoại chỉ để xác nhận là anh đã đến đâu!”
“Ừm, vậy rốt cuộc là anh đến đâu rồi!’ Trương Tiểu Du có vẻ hơi xấu hổ.
“Đã ở dưới lầu rồi, đang chuẩn bị xuống xe!” Trần Phong Sinh nói xong đẩy cửa xe ra, đôi chân dài chuẩn bị bước vào bên trong tòa nhà “Chờ một chứt” Đầu dây bên kia đột nhiên gấp giọng nói, “Cầm thú, anh khoan hãy lên lầu!”
Trần Phong Sinh nhíu mày khó hiểu, đóng cửa xe lại, anh đứng tại chỗ không hề di chuyển, dáng người cao lớn đứng dưới đèn đường, cau mày cầm điện thoại, ‘Hửm?”
“Anh có nhìn thấy bảo vệ Phạm Ân không?”
Nghe vậy, đôi mất đào hoa của Trần Phong Sinh khẽ nhúc nhích, anh nhìn thấy bóng dáng một nhân viên bảo vệ ở phía công viên đang dần tiến lại gần, anh nhếch môi nói: “Nhìn thấy rồi!”
Trương Tiểu Du nói câu, ‘Vậy được rồi, bảo anh ta đưa anh đến đây tìm em!”
Cô cúp điện thoại, bảo vệ Phạm Ân cũng đã đến trước mặt anh.
Trần Phong Sinh cất điện thoại vào trong túi quần, nhướng mày đi cùng Phạm Ân đến công viên, vừa bước vào đã thấy Trương Tiểu Du mặc chiếc áo khoác jean dày đứng giữa quảng trường ‘Vừa thấy anh cô lập tức chạy đến.
Trần Phong Sinh thấy thế vội sải bước đi tới, “Cá vàng nhỏ, sao em lại ở đây?”
“Đang đợi anh đó!” Trương Tiểu Du chớp chớp mắt Trần Phong Sinh chau mày, đôi mắt hoa đào hiện lên vẻ quan tâm “Sao lại không ở trong nhà? Em xuống đây từ lúc nào!”
Trương Tiểu Du lắc đầu không trả lời, lộ ra vẻ thần bí, vươn tay kéo lấy cánh tay anh, vừa đi vừa nói, “Đừng nói cái này, anh cứ đi theo em đãt”
Lúc này trời đã tối hẳn, trong sân khu chung cư cũng chẳng còn ai, đèn đường làm bóng hai người trải dài trên mặt đất.
“Hửm?” Trần Phong Sinh nhướng mày.
Trương Tiểu Du cũng không nói lời nào, kéo anh đến ngay trung tâm quảng trường mà lúc nãy mình cũng vừa mới đến.
Trần Phong Sinh lại di chuyển đôi chân dài, bị cô kéo đi, gương mặt tuấn tú của anh có chút mờ mịt, đi đến ngay giữa cô đột ngột dừng bước.
“Cầm thú, anh nhắm mắt lại trước đi đất”
Trương Tiểu Du xoay người, hai tay chắp sau lưng, khế nâng cảm ý bảo anh nhắm đôi mất đào hoa lại.
Trần Phong Sinh nhìn thấy cô chớp chớp mắt trong bóng tối, càng nhướng mày, tuy không biết cô tỏ vẻ thần bí là muốn làm gì nhưng vẫn rất phối hợp mà nhầm mắt lại Trương Tiểu Du thấy thế, vươn tay huơ huơ trước mắt anh, cố gắng xác nhận rồi lại nói, “Không được mở mắt, không được nhìn lén nghe chưa? Khi nào em bảo anh mở thì anh hẳng mở mắt!”
“Ừ: Trần Phong Sinh cong môi, Trương Tiểu Du bước nhanh đến chỗ xa hơn phía trước,giữa chừng còn cố ý quay đầu lại kiểm tra, xác nhận anh vẫn luôn nhắm mắt mới an tâm tiếp tục đi về phía trước.
Phong Sinh đứng tại chỗ hai tay nhét vào túi quần, mơ hồ nghe thấy tiếng cô hô lên “Mở mắt đi”, đồng thời bên tai cũng truyền đến âm thanh của đồ vật nào đó bay thẳng lên trời.
‘Vừa mở mắt, trên đỉnh đầu là pháo hoa rực rỡ ngang trời Liên tục như vậy hết đợt này đến đợt khác, từng đợt pháo hoa bay lên không trung đua nhau bùng nổ làm sáng bừng cả sân Trong khung cảnh tuyệt đẹp thế này, Trương Tiểu Du vẫn chắp tay sau lưng như lúc nãy bước đến tươi cười hỏi, “Thế nào, cầm thú, anh thấy có đẹp không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.