Chương 1612
Trà Chanh
25/08/2022
“Đúng, đúng, anh đúng là tên khốn nạn, anh tắt máy nên không nhận
được cuộc gọi của em! Tòa án yêu cầu phải tắt máy để đảm bảo trật tự!”
Trần Phong Sinh cố gắng giải thích, anh cũng không dám lười biếng, giêu cợt như những ngày thường, anh dương đôi mắt nhìn cô, lông mày và ánh mắt tràn đầy h : “Cá Vàng nhỏ, ngoan, nói cho anh biết, em có thực sự ổn không? Chủ nhiệm Diệp đã nói gì, anh muốn chúng ta đến bệnh viện kiểm tra lần nữa xem sao? Được chứ!”
Trương Tiểu Du nhìn Trần Phong Sinh đang đứng trước mặt mình, lúc này anh như dần quỳ xuống. Nét mặt góc cạnh của anh tỏ rõ vẻ khó chịu, đôi mắt đào hoa ấy của anh khiến cô thực sự không thoải mái nhưng sự căng thẳng trong đôi mất của anh lại không hề giả tạo, bộ mặt anh lúc này giống hệt như khi anh ấy vội vã trở về sau chuyến công tác. Trái tim của Trương Tiểu Du dần đần thả lỏng ra.
Nhưng cảm giác hụt hãng của cô không vì thế mà biến mất một cách dễ dàng, nhất là khi cô ấy nghĩ rằng lúc cô ấy cần anh ấy nhất thì tìm mãi lại không thấy anh ấy đâu. Anh ta đừng tiến lại gần đây nữa, nếu không cô rất muốn lấy một cái gì đó và tiếp tục ném nó vào mặt anh lần nữa để cho nguôi đi cơn giận dữ.
Có một âm thanh khác vang lên, lần này cô không thể chịu được nữa mà cô kiếm bất cứ thứ gì đó và ném đi. Bởi vì cô quay mặt về phía sau, cô không thể nhìn thấy vật mình đã ném đi có trúng Trần Phong Sinh hay không, dường như lúc này Trần Phong Sinh đang quỳ gối, đang dơ tay lên che đôi mắt đào hoa của mình.
Nghe thấy giọng kêu lên có vẻ đau đớn, Trương Tiểu Du trong lòng không thể không cảm thấy thương xót.
Thứ cô vừa ném ra là chiếc đồng hồ báo thức điện tử trên bàn trang điểm cạnh giường, nó bằng gỗ và nặng, cô có thể tưởng tượng được nó sẽ đau đến mức nào nếu cô chẳng may va vào nó, không biết nó có làm mù mắt anh ấy không. Gương mặt của Trần Phong Sinh đẹp trai và hấp dẫn, nhưng điều nổi bật nhất chính là đôi mắt màu hồng đào của anh ta, có vẻ đẹp mê hồn, nếu anh ta bị mù Trương Tiểu Du nghiến răng, không nhịn được hỏi: “Này! Anh có sao không?”
Trần Phong Sinh sau vài giây mới chậm rãi đáp: “Đau quá, hình như chảy máu rồi!” Có một tiếng hít thở yếu ớt trong giọng nói “Thật hay giả vậy?” Trương Tiểu Du nghe thấy thế liền ngồi bật dậy.
“Thật mà!” Trần Phong Sinh nhấn mạnh.
Vì liên tục đưa tay lên che mắt để cô không nhìn thấy gì nên Trương Tiểu Du có chút hoảng hốt, cô cũng ảo tưởng rằng mình đang giết chồng mình, cô không thể không ngồi dậy và tiến gần về phía anh, với biểu cảm và giọng nói cũng như nét “Anh buông ra, để em xem trên khuôn mặt của cô. Tất cả đều lộ ra vẻ lo lắng “Anh không sao” Trần Phong Sinh lắc đầu.
Trương Tiểu Du thấy vậy càng thêm lo lắng, lần này vẻ mặt lo lắng hoàn toàn biểu hiện ra ngoài, cô lo lắng giơ tay lên xem vết thương của Trần Phong Sinh, cố gắng nhìn không chớp mắt để xem đã xảy ra chuyện gì “Cầm thú, anh mau buông tay ra, để em xem thế nào! Đúng là em đã lỡ ra tay một cách mù quáng…. “
Trần Phong Sinh khẽ hạ bàn tay xuống dần dần, đồng nghĩa với việc anh đang ngoan ngoãn nghe theo lời Trương Tiểu Du và cảm thấy rất hối hận.
Không bị chảy máu như cô nghĩ, thậm chí ngay cả sưng đỏ cũng không có, chẳng qua là bên cạnh đuôi mắt bị đụng phải một chút xíu, có dấu về đỏ hồng nho nhỏ nhưng không bị rách. Ngủ một giấc ngay mai sẽ không có chuyện gì.
‘Sau khi thấy rõ ràng, Trương Tiếu Du lúc này mới biết mình bị anhlừa!
Cô càng phẫn nộ, tức giận không thôi, đưa tay muốn đẩy anhra.
Chỉ có điều vào lúc này cô làm sao có thế còn đấy ra được. Trước khi cô kịp làm gì, Trần Phong Sinh liền ôm lấy cô, ôm rất chặt, nói cái gì cũng không buông ra.
Gương mặt tuấn tú vùi ở trong hõm vai cô, giống như là con chó to xác vậy: “Không có chảy máu, nhưng đau thật”
Trương Tiểu Du cắn răng.
Cánh tay của Trần Phong Sinh quấn ở ngang hông cô, thấp giọng hỏi: “Cá vàng nhỏ, đứa bé thật sự không có chuyện gì sao?”
Nghe được anh quả thực rất lo lắng, Trương Tiểu Du mím chặt khóe miệng, nhưng rồi vẫn đáp lại một tiếng: “Ừ?
Trần Phong Sinh đột nhiên thở phảo nhẹ nhõm, mặc dù cô nói như vậy, nhưng anh lại nghĩ một chút nữa cũng phải gọi điện thoại cho bác sĩ Diệp, tự mình nghe được chắc chắn, anh mới có thể yên tâm Lòng bàn tay dán vào trên lưng cô, di chuyển lên khẽ xoa ở trên đầu cô, yếu hầu của Trần Phong Sinh khẽ nhúc nhích: “Có phải sợ lắm hay không?”
“Ừ…” Trương Tiểu Du gật đầu.
Trần Phong Sinh cố gắng giải thích, anh cũng không dám lười biếng, giêu cợt như những ngày thường, anh dương đôi mắt nhìn cô, lông mày và ánh mắt tràn đầy h : “Cá Vàng nhỏ, ngoan, nói cho anh biết, em có thực sự ổn không? Chủ nhiệm Diệp đã nói gì, anh muốn chúng ta đến bệnh viện kiểm tra lần nữa xem sao? Được chứ!”
Trương Tiểu Du nhìn Trần Phong Sinh đang đứng trước mặt mình, lúc này anh như dần quỳ xuống. Nét mặt góc cạnh của anh tỏ rõ vẻ khó chịu, đôi mắt đào hoa ấy của anh khiến cô thực sự không thoải mái nhưng sự căng thẳng trong đôi mất của anh lại không hề giả tạo, bộ mặt anh lúc này giống hệt như khi anh ấy vội vã trở về sau chuyến công tác. Trái tim của Trương Tiểu Du dần đần thả lỏng ra.
Nhưng cảm giác hụt hãng của cô không vì thế mà biến mất một cách dễ dàng, nhất là khi cô ấy nghĩ rằng lúc cô ấy cần anh ấy nhất thì tìm mãi lại không thấy anh ấy đâu. Anh ta đừng tiến lại gần đây nữa, nếu không cô rất muốn lấy một cái gì đó và tiếp tục ném nó vào mặt anh lần nữa để cho nguôi đi cơn giận dữ.
Có một âm thanh khác vang lên, lần này cô không thể chịu được nữa mà cô kiếm bất cứ thứ gì đó và ném đi. Bởi vì cô quay mặt về phía sau, cô không thể nhìn thấy vật mình đã ném đi có trúng Trần Phong Sinh hay không, dường như lúc này Trần Phong Sinh đang quỳ gối, đang dơ tay lên che đôi mắt đào hoa của mình.
Nghe thấy giọng kêu lên có vẻ đau đớn, Trương Tiểu Du trong lòng không thể không cảm thấy thương xót.
Thứ cô vừa ném ra là chiếc đồng hồ báo thức điện tử trên bàn trang điểm cạnh giường, nó bằng gỗ và nặng, cô có thể tưởng tượng được nó sẽ đau đến mức nào nếu cô chẳng may va vào nó, không biết nó có làm mù mắt anh ấy không. Gương mặt của Trần Phong Sinh đẹp trai và hấp dẫn, nhưng điều nổi bật nhất chính là đôi mắt màu hồng đào của anh ta, có vẻ đẹp mê hồn, nếu anh ta bị mù Trương Tiểu Du nghiến răng, không nhịn được hỏi: “Này! Anh có sao không?”
Trần Phong Sinh sau vài giây mới chậm rãi đáp: “Đau quá, hình như chảy máu rồi!” Có một tiếng hít thở yếu ớt trong giọng nói “Thật hay giả vậy?” Trương Tiểu Du nghe thấy thế liền ngồi bật dậy.
“Thật mà!” Trần Phong Sinh nhấn mạnh.
Vì liên tục đưa tay lên che mắt để cô không nhìn thấy gì nên Trương Tiểu Du có chút hoảng hốt, cô cũng ảo tưởng rằng mình đang giết chồng mình, cô không thể không ngồi dậy và tiến gần về phía anh, với biểu cảm và giọng nói cũng như nét “Anh buông ra, để em xem trên khuôn mặt của cô. Tất cả đều lộ ra vẻ lo lắng “Anh không sao” Trần Phong Sinh lắc đầu.
Trương Tiểu Du thấy vậy càng thêm lo lắng, lần này vẻ mặt lo lắng hoàn toàn biểu hiện ra ngoài, cô lo lắng giơ tay lên xem vết thương của Trần Phong Sinh, cố gắng nhìn không chớp mắt để xem đã xảy ra chuyện gì “Cầm thú, anh mau buông tay ra, để em xem thế nào! Đúng là em đã lỡ ra tay một cách mù quáng…. “
Trần Phong Sinh khẽ hạ bàn tay xuống dần dần, đồng nghĩa với việc anh đang ngoan ngoãn nghe theo lời Trương Tiểu Du và cảm thấy rất hối hận.
Không bị chảy máu như cô nghĩ, thậm chí ngay cả sưng đỏ cũng không có, chẳng qua là bên cạnh đuôi mắt bị đụng phải một chút xíu, có dấu về đỏ hồng nho nhỏ nhưng không bị rách. Ngủ một giấc ngay mai sẽ không có chuyện gì.
‘Sau khi thấy rõ ràng, Trương Tiếu Du lúc này mới biết mình bị anhlừa!
Cô càng phẫn nộ, tức giận không thôi, đưa tay muốn đẩy anhra.
Chỉ có điều vào lúc này cô làm sao có thế còn đấy ra được. Trước khi cô kịp làm gì, Trần Phong Sinh liền ôm lấy cô, ôm rất chặt, nói cái gì cũng không buông ra.
Gương mặt tuấn tú vùi ở trong hõm vai cô, giống như là con chó to xác vậy: “Không có chảy máu, nhưng đau thật”
Trương Tiểu Du cắn răng.
Cánh tay của Trần Phong Sinh quấn ở ngang hông cô, thấp giọng hỏi: “Cá vàng nhỏ, đứa bé thật sự không có chuyện gì sao?”
Nghe được anh quả thực rất lo lắng, Trương Tiểu Du mím chặt khóe miệng, nhưng rồi vẫn đáp lại một tiếng: “Ừ?
Trần Phong Sinh đột nhiên thở phảo nhẹ nhõm, mặc dù cô nói như vậy, nhưng anh lại nghĩ một chút nữa cũng phải gọi điện thoại cho bác sĩ Diệp, tự mình nghe được chắc chắn, anh mới có thể yên tâm Lòng bàn tay dán vào trên lưng cô, di chuyển lên khẽ xoa ở trên đầu cô, yếu hầu của Trần Phong Sinh khẽ nhúc nhích: “Có phải sợ lắm hay không?”
“Ừ…” Trương Tiểu Du gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.