Chương 1777
Trà Chanh
26/08/2022
Khi đó lúc vừa ly hôn, sau đó cô cũng nói “Cầm thú, chúng ta bắt đầu
một lần nữa được không?”, có trời mới biết cho đến bây giờ anh cũng
không dám cầu mong như vậy. Thế nhưng hôm nay cô lại nhắc lại lần nữa!
Thế nhưng…
Nén chặt sự run rẩy và kích động trong trái tim mình, giọng Trần Phong Sinh khản khàn: “Anh bị AIDS”
Trương Tiểu Du trả lời không do dự: “Em biết, vậy thì sao?”
“Vậy thì sao?” Lồng ngực Trần Phong Sinh nháy mắt phập phồng, anh đột ngột chống tay đứng dậy, gắt gỏng một cách thô bạo: “Cá vàng nhỏ, điều này có nghĩa là anh đã không còn là một người bình thường! Em có biết đây là bệnh gì không? AIDS là một trong “Năm bệnh hiếm nghèo” được Tổ chức Y tế Thế giới liệt kê, hơn nữa nó là bệnh truyền nhiễm!”
Từ góc độ của Trương Tiểu Du, có thể nhìn thấy những đường gân xanh nổi lên trên cổ của anh, lớn như chiếc đũa, các đường nét đều vô cùng rõ ràng.
Cô ngẩng đầu, không sợ hãi chống lại ánh mắt của anh: “Em không sợ!”
Trần Phong Sinh xiết thật chặt hai nắm tay, vẻ mặt vô cùng đè nén: “Em ở bên cạnh anh, lúc nào cũng có thể bị anh lây bệnh!”
“Cầm thú, anh cho rằng em là trẻ lên ba à?” Trương Tiểu Du tức giận trợn mắt, quát mắng: “Uống cho anh là một bác sĩ, chút chuyện này mà anh cũng không hiểu. Mặc dù AIDS là bệnh truyền nhiễm, nhưng nó không phải lây nhiễm qua đường không khí, cũng không thể lây nhiễm nếu em tiếp xúc với anh. Chỉ có lây qua ba đường là tiếp xúc với máu, quan hệ tình dục, mang thai và sinh con. Anh hiện tại cũng không khác gì người bình thường cả!”
‘Sau khi mắng anh xong, Trương Tiểu Du khẽ nhếch môi.
Nhìn những ngón tay bị siết chặt của anh, cô thở dài, sau đó đứng lên, tiến lên phía trước nắm lấy tay anh lần nữa, lẳng lặng nhìn anh: ‘Em biết, AIDS là một căn bệnh hiểm nghèo gây chết người, không thể chữa trị được. Thế nhưng, Cầm thú, không phải chúng ta còn rất nhiều thời gian sao?”
“Một người khỏe mạnh từ lúc bị nhiễm HIV đến lúc chết cũng mất từ hai đến hai mươi năm. Nó quyết định thời gian sống sót của người bệnh tùy theo lượng virus xâm nhập vào cơ thể, cùng với sự khác biệt về sức khỏe của mỗi người,.. Chỉ cần bây giờ anh tự bảo vệ sức khỏe của mình thật tốt, không hút thuốc nữa, mỗi ngày đều luyện tập tăng cường sức khỏe, chú ý tránh bị nhiễm các bệnh khác, nhất định sẽ có thể trì hoãn sự phát triển của bệnh tình! Anh là bác sĩ, em tin anh có thể làm được!”
Trong đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh khó nén được sự kinh ngạc.
Từng lời cô nói như thế, xem ra cô đã nghiên cứu không ít về bệnh của anh.
Trái tim rung động, đồng thời cũng không nén được đau đớn. Trần Phong Sinh càng siết chặt nắm đấm, các đốt ngón tay trở nên trắng xanh, anh cười khổ: “Em cũng nói, thời gian sống sót có thể kéo dài từ hai đến hai mươi năm, rất có thế khoảng hai năm nữa anh sẽ phát bệnh. Đây là một ấn số, anh có thể chết bất cứ lúc nào!”
Trương Tiểu Du nghe vậy nhíu mày.
Cô hé miệng, trong đầu nghĩ cách có lợi có thể phản bác lại lời anh nói Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh chuyển qua ngọn núi tuyết, ánh chiều tà không thể chiếu tới, máu trong cơ thể anh cũng lạnh như tuyết trên đỉnh núi trắng xóa kia Ngoài việc không cần sự thương hại của cô, quan trọng hơn là anh không muốn liên lụy đến cô Anh không muốn cô lãng phí thời gian ở lại bên cạnh mình, một mình mình chờ đợi sinh mệnh này kết thúc là được. Nếu anh không thể theo cô đi hết cuộc đời này, như vậy anh tình nguyện giống như hiện tại, buông tay cô, chúc cô hạnh phúc.
Ánh mắt Trần Phong Sinh như lâm vào bóng tối, rất sâu, rất đen: “Cá vàng nhỏ, lời em vừa nói, anh từ ch Trương Tiểu Du hé miệng.
Lời tỏ tình của cô… bị từ chối rồi sao?
Phải biết rằng những lời vừa rồi, trong lòng cô đã lấy dũng khí vô số lần mới nói ra được…
Khóe miệng Trương Tiểu Du mím chặt, trong lòng thầm mắng!
Đầu ngón tay Trần Phong Sinh khẽ nhúc nhích, tránh thoát bản tay nhỏ bé của cô, vẻ mặt trong nháy mắt cũng lạnh xuống: “Đồng ý đi xem mặt trời lặn với em, xem cũng xem rồi, em có thể quay về Sài Gòn rồi!”
Thế nhưng…
Nén chặt sự run rẩy và kích động trong trái tim mình, giọng Trần Phong Sinh khản khàn: “Anh bị AIDS”
Trương Tiểu Du trả lời không do dự: “Em biết, vậy thì sao?”
“Vậy thì sao?” Lồng ngực Trần Phong Sinh nháy mắt phập phồng, anh đột ngột chống tay đứng dậy, gắt gỏng một cách thô bạo: “Cá vàng nhỏ, điều này có nghĩa là anh đã không còn là một người bình thường! Em có biết đây là bệnh gì không? AIDS là một trong “Năm bệnh hiếm nghèo” được Tổ chức Y tế Thế giới liệt kê, hơn nữa nó là bệnh truyền nhiễm!”
Từ góc độ của Trương Tiểu Du, có thể nhìn thấy những đường gân xanh nổi lên trên cổ của anh, lớn như chiếc đũa, các đường nét đều vô cùng rõ ràng.
Cô ngẩng đầu, không sợ hãi chống lại ánh mắt của anh: “Em không sợ!”
Trần Phong Sinh xiết thật chặt hai nắm tay, vẻ mặt vô cùng đè nén: “Em ở bên cạnh anh, lúc nào cũng có thể bị anh lây bệnh!”
“Cầm thú, anh cho rằng em là trẻ lên ba à?” Trương Tiểu Du tức giận trợn mắt, quát mắng: “Uống cho anh là một bác sĩ, chút chuyện này mà anh cũng không hiểu. Mặc dù AIDS là bệnh truyền nhiễm, nhưng nó không phải lây nhiễm qua đường không khí, cũng không thể lây nhiễm nếu em tiếp xúc với anh. Chỉ có lây qua ba đường là tiếp xúc với máu, quan hệ tình dục, mang thai và sinh con. Anh hiện tại cũng không khác gì người bình thường cả!”
‘Sau khi mắng anh xong, Trương Tiểu Du khẽ nhếch môi.
Nhìn những ngón tay bị siết chặt của anh, cô thở dài, sau đó đứng lên, tiến lên phía trước nắm lấy tay anh lần nữa, lẳng lặng nhìn anh: ‘Em biết, AIDS là một căn bệnh hiểm nghèo gây chết người, không thể chữa trị được. Thế nhưng, Cầm thú, không phải chúng ta còn rất nhiều thời gian sao?”
“Một người khỏe mạnh từ lúc bị nhiễm HIV đến lúc chết cũng mất từ hai đến hai mươi năm. Nó quyết định thời gian sống sót của người bệnh tùy theo lượng virus xâm nhập vào cơ thể, cùng với sự khác biệt về sức khỏe của mỗi người,.. Chỉ cần bây giờ anh tự bảo vệ sức khỏe của mình thật tốt, không hút thuốc nữa, mỗi ngày đều luyện tập tăng cường sức khỏe, chú ý tránh bị nhiễm các bệnh khác, nhất định sẽ có thể trì hoãn sự phát triển của bệnh tình! Anh là bác sĩ, em tin anh có thể làm được!”
Trong đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh khó nén được sự kinh ngạc.
Từng lời cô nói như thế, xem ra cô đã nghiên cứu không ít về bệnh của anh.
Trái tim rung động, đồng thời cũng không nén được đau đớn. Trần Phong Sinh càng siết chặt nắm đấm, các đốt ngón tay trở nên trắng xanh, anh cười khổ: “Em cũng nói, thời gian sống sót có thể kéo dài từ hai đến hai mươi năm, rất có thế khoảng hai năm nữa anh sẽ phát bệnh. Đây là một ấn số, anh có thể chết bất cứ lúc nào!”
Trương Tiểu Du nghe vậy nhíu mày.
Cô hé miệng, trong đầu nghĩ cách có lợi có thể phản bác lại lời anh nói Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh chuyển qua ngọn núi tuyết, ánh chiều tà không thể chiếu tới, máu trong cơ thể anh cũng lạnh như tuyết trên đỉnh núi trắng xóa kia Ngoài việc không cần sự thương hại của cô, quan trọng hơn là anh không muốn liên lụy đến cô Anh không muốn cô lãng phí thời gian ở lại bên cạnh mình, một mình mình chờ đợi sinh mệnh này kết thúc là được. Nếu anh không thể theo cô đi hết cuộc đời này, như vậy anh tình nguyện giống như hiện tại, buông tay cô, chúc cô hạnh phúc.
Ánh mắt Trần Phong Sinh như lâm vào bóng tối, rất sâu, rất đen: “Cá vàng nhỏ, lời em vừa nói, anh từ ch Trương Tiểu Du hé miệng.
Lời tỏ tình của cô… bị từ chối rồi sao?
Phải biết rằng những lời vừa rồi, trong lòng cô đã lấy dũng khí vô số lần mới nói ra được…
Khóe miệng Trương Tiểu Du mím chặt, trong lòng thầm mắng!
Đầu ngón tay Trần Phong Sinh khẽ nhúc nhích, tránh thoát bản tay nhỏ bé của cô, vẻ mặt trong nháy mắt cũng lạnh xuống: “Đồng ý đi xem mặt trời lặn với em, xem cũng xem rồi, em có thể quay về Sài Gòn rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.