Chương 1817
Trà Chanh
26/08/2022
“Anh muốn biết sao?” Trương Tiểu Du cố ý không trả lời liền bán tín bán nghỉ.
“ Trần Phong Sinh trầm giọng nói. Trương Tiểu Du dường như đang suy nghĩ nghiêm túc điều gì, đưa tay lên xoa cäm hai giây sau mới chậm rãi nói “Em..” Chỉ một từ được thốt ra tất cả những điều còn lại đều bị anh nuốt chửng.
Hơi thở đàn ông mạnh mẽ phả ra trên khuôn mặt, cảm nâng lên chào đón đôi môi mỏng. Sau đó không biết đã qua bao lâu Trương Tiểu Du thở hổn hển, khuôn mặt tuấn tú gần trong tâm mắt mới khit mũi nóng rực phun lên tai cô: “Trở về phòng hả?”
“Không” Trương Tiểu Du biết anh định làm gì nên cô từ chối ngay tức giận lấm bẩm nói: “Em đói bụng còn chưa ăn.”
Trần Phong Sinh nghe xong môi mỏng nhếch lên một vòng cung làm dịu đi máu sôi vươn bàn tay to dưới cánh tay ôm công chúa của anh thay cô kéo cô dậy “Nhân tiện hôm nay chúng ta đi ăn cơm, đi bộ, xem phim. “
“Được” Trương Tiểu Du vui mừng gật đầu.
Đã đến một nhà hàng phương Tây ăn bít tết ngon và xem một bộ phim khác vào buổi tối. Sau khi trở về nhà đã là đêm muộn, Trương Tiểu Du mệt đến mức không muốn đi tắm cuối cùng chỉ mặc đồ ngủ vào, vội vàng đi xuống sau đó vội vàng đánh răng. Vừa mở chăn bông ra nãm liền bị bàn tay to của Trần Phong Sinh ôm vào trong lòng. Môi mỏng rơi xuống. Khi cô thở gấp nhiệt độ trong phòng tăng lên. Những gì diễn ra sau đó khá tự nhiên, mí mắt đỏ hoe mọi cơn buồn ngủ mà Trương Tiểu Du quay lại đều tan biến chỉ còn lại anh trong màn sương mờ ảo gương mặt tuấn tú đôi mắt đào hoa quyến rũ. Lười biếng xấu xa và mê hoặc.
Không giống như lúc trước, Trương Tiểu Du có thể cảm nhận được sức mạnh nguy hiểm của mình đã sẵn sàng phát động không khỏi run rẩy hét lên: “Cầm thú ..”
Trần Phong Sinh dùng hai tay đỡ lấy cô nét mặt hơi nhếch lên, đôi mắt màu hồng đào dán chặt vào cô giống như một con báo đang tìm thức ăn liếm chân trông thật gợi cảm và nguy hiểm. Có vẻ như nó phải dừng lại đột ngột vì một điều gì đó.
Trở mình ngồi ở bên giường Trần Phong Sinh trong lòng càng thêm phiền muộn.
Bởi vì trong lòng rụt rè che giấu thân phận thật sự của mình ưu điểm là có thể yên tâm tiếp tục ở bên người nhưng cũng có nhược điểm nhất định phải tiếp tục cam chịu đến cùng … Điều này chỉ đơn giản là đau đớn hơn cho anh.
Thịt ở ngay trước mặt bạn nhưng bạn không thể ăn nó … Cái giá này .Cái gá này hơi chát.
Trần Phong Sinh mày nhíu chặt, lồng ngực như muốn nổ tung.
Hàng cúc của bộ đồ ngủ đều bị cởi ra, Trương Tiểu Du chắp tay ngồi dậy hai má ửng đỏ: “Cầm thú anh có chuyện gì vậy?”
Trần Phong Sinh không nói lời nào, cũng không có cách nào nói ra được nên thấy đau lòng. Trương Tiểu Du cho rằng đó là sự không bảng lòng của anh trước sự cầu xin của mình ban nãy mặc dù trên thực tế đúng là như vậy. Cô liếm môi và xấu hổ đánh vào bờ vai dày của anh: “Anh nghĩ như vậy còn chưa đủ sao?”
Nhìn thấy sự im lặng của anh, cô nghĩ cũng giống như mình nghĩ do dự hồi lâu khuôn mặt đỏ như sắp chảy ra máu: “A không cần đợi để em tra cứu thông tin trên mạng hay tìm vài đoạn video . Xem có thủ thuật mới nào khác không? “
“Không cần” Trần Phong Sinh thở dài Trương Tiểu Du cản môi: “Vậy thì anh…”
Trần Phong Sinh quay đầu liếc mắt về phía cô lười biếng nói: không hài lòng “.” Trương Tiểu Du nắm chặt móng vuốt.Cái tên này.
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh quay đầu lại năm xuống nhắm mắt ngủ mặc kệ anh. Đèn đầu giường lại tắt chăn bông bỗng nhiên bị cuốn thành một cái túi lớn. Trương Tiểu Du kinh hoảng trợn to mắt: “Này anh làm sao vậy..” Cuối cùng âm thanh nhỏ đân rồi chìm vào yên lặng.
Một tuần sau, chiếc xe địa hình màu trắng đổ về một bãi. Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh ra khỏi xe nắm tay nhau bước vào sân, bên phải là chuồng bò được dựng lên với những chú yak vẫy đuôi như lần trước. Vừa bước vào phòng hai bước đã nghe thấy trong phòng có tiếng chào hỏi rồng nhiệt của chị cả: “Bác sĩ Trần, chị Trần, vợ chồng chị đến rồi”
Hôm nay họ đến để thăm chị gái. Đứa nhỏ đang làm bài tập chạy ra ngoài sau khi nghe thấy âm thanh, trong tay có một cây bút chì. Trần Phong Sinh đưa giỏ hoa quả mà anh mang theo, đứa nhỏ dạ vâng đi vào, chị cả cũng mời bọn họ được vào phòng.
“ Trần Phong Sinh trầm giọng nói. Trương Tiểu Du dường như đang suy nghĩ nghiêm túc điều gì, đưa tay lên xoa cäm hai giây sau mới chậm rãi nói “Em..” Chỉ một từ được thốt ra tất cả những điều còn lại đều bị anh nuốt chửng.
Hơi thở đàn ông mạnh mẽ phả ra trên khuôn mặt, cảm nâng lên chào đón đôi môi mỏng. Sau đó không biết đã qua bao lâu Trương Tiểu Du thở hổn hển, khuôn mặt tuấn tú gần trong tâm mắt mới khit mũi nóng rực phun lên tai cô: “Trở về phòng hả?”
“Không” Trương Tiểu Du biết anh định làm gì nên cô từ chối ngay tức giận lấm bẩm nói: “Em đói bụng còn chưa ăn.”
Trần Phong Sinh nghe xong môi mỏng nhếch lên một vòng cung làm dịu đi máu sôi vươn bàn tay to dưới cánh tay ôm công chúa của anh thay cô kéo cô dậy “Nhân tiện hôm nay chúng ta đi ăn cơm, đi bộ, xem phim. “
“Được” Trương Tiểu Du vui mừng gật đầu.
Đã đến một nhà hàng phương Tây ăn bít tết ngon và xem một bộ phim khác vào buổi tối. Sau khi trở về nhà đã là đêm muộn, Trương Tiểu Du mệt đến mức không muốn đi tắm cuối cùng chỉ mặc đồ ngủ vào, vội vàng đi xuống sau đó vội vàng đánh răng. Vừa mở chăn bông ra nãm liền bị bàn tay to của Trần Phong Sinh ôm vào trong lòng. Môi mỏng rơi xuống. Khi cô thở gấp nhiệt độ trong phòng tăng lên. Những gì diễn ra sau đó khá tự nhiên, mí mắt đỏ hoe mọi cơn buồn ngủ mà Trương Tiểu Du quay lại đều tan biến chỉ còn lại anh trong màn sương mờ ảo gương mặt tuấn tú đôi mắt đào hoa quyến rũ. Lười biếng xấu xa và mê hoặc.
Không giống như lúc trước, Trương Tiểu Du có thể cảm nhận được sức mạnh nguy hiểm của mình đã sẵn sàng phát động không khỏi run rẩy hét lên: “Cầm thú ..”
Trần Phong Sinh dùng hai tay đỡ lấy cô nét mặt hơi nhếch lên, đôi mắt màu hồng đào dán chặt vào cô giống như một con báo đang tìm thức ăn liếm chân trông thật gợi cảm và nguy hiểm. Có vẻ như nó phải dừng lại đột ngột vì một điều gì đó.
Trở mình ngồi ở bên giường Trần Phong Sinh trong lòng càng thêm phiền muộn.
Bởi vì trong lòng rụt rè che giấu thân phận thật sự của mình ưu điểm là có thể yên tâm tiếp tục ở bên người nhưng cũng có nhược điểm nhất định phải tiếp tục cam chịu đến cùng … Điều này chỉ đơn giản là đau đớn hơn cho anh.
Thịt ở ngay trước mặt bạn nhưng bạn không thể ăn nó … Cái giá này .Cái gá này hơi chát.
Trần Phong Sinh mày nhíu chặt, lồng ngực như muốn nổ tung.
Hàng cúc của bộ đồ ngủ đều bị cởi ra, Trương Tiểu Du chắp tay ngồi dậy hai má ửng đỏ: “Cầm thú anh có chuyện gì vậy?”
Trần Phong Sinh không nói lời nào, cũng không có cách nào nói ra được nên thấy đau lòng. Trương Tiểu Du cho rằng đó là sự không bảng lòng của anh trước sự cầu xin của mình ban nãy mặc dù trên thực tế đúng là như vậy. Cô liếm môi và xấu hổ đánh vào bờ vai dày của anh: “Anh nghĩ như vậy còn chưa đủ sao?”
Nhìn thấy sự im lặng của anh, cô nghĩ cũng giống như mình nghĩ do dự hồi lâu khuôn mặt đỏ như sắp chảy ra máu: “A không cần đợi để em tra cứu thông tin trên mạng hay tìm vài đoạn video . Xem có thủ thuật mới nào khác không? “
“Không cần” Trần Phong Sinh thở dài Trương Tiểu Du cản môi: “Vậy thì anh…”
Trần Phong Sinh quay đầu liếc mắt về phía cô lười biếng nói: không hài lòng “.” Trương Tiểu Du nắm chặt móng vuốt.Cái tên này.
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh quay đầu lại năm xuống nhắm mắt ngủ mặc kệ anh. Đèn đầu giường lại tắt chăn bông bỗng nhiên bị cuốn thành một cái túi lớn. Trương Tiểu Du kinh hoảng trợn to mắt: “Này anh làm sao vậy..” Cuối cùng âm thanh nhỏ đân rồi chìm vào yên lặng.
Một tuần sau, chiếc xe địa hình màu trắng đổ về một bãi. Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh ra khỏi xe nắm tay nhau bước vào sân, bên phải là chuồng bò được dựng lên với những chú yak vẫy đuôi như lần trước. Vừa bước vào phòng hai bước đã nghe thấy trong phòng có tiếng chào hỏi rồng nhiệt của chị cả: “Bác sĩ Trần, chị Trần, vợ chồng chị đến rồi”
Hôm nay họ đến để thăm chị gái. Đứa nhỏ đang làm bài tập chạy ra ngoài sau khi nghe thấy âm thanh, trong tay có một cây bút chì. Trần Phong Sinh đưa giỏ hoa quả mà anh mang theo, đứa nhỏ dạ vâng đi vào, chị cả cũng mời bọn họ được vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.