Chương 2002
Trà Chanh
09/09/2022
Trần Văn Sáng nảm lấy cái ót cô ấy, bờ môi mỏng mạnh mẽ chặn lại đôi môi cô.
Không khí trong xe ngay lập tức bị đốt cháy.
Ngay khi cô ấy đã mềm nhữn cả người giống như một bãi nước, Trân ‘Văn Sáng đẩy sâu nụ hôn hơn.
“Cộc cộc!”
Cửa kính xe bấy giờ bỗng dưng bị gõ.
Trần Văn Sáng như bị dội thẳng vào người một thùng đá lạnh, máu nóng trong người cũng dân đông cứng lại.
Ấn đầu cô vào hẳn ngực mình, che khuất khỏi tầm mắt người bên ngoài, không để cho cô ấy bị trông thấy dù chỉ một chút.
Nghiêng đầu nhìn lại, bên cạnh xe đang đậu một chiếc xe cảnh sát, mà tiếng động ban nãy là do một cảnh sát vận đồng phục giao thông đang trong lúc thi hành nhiệm vụ gõ vào cửa kính xe anh ta.
“Này, đang ở ngay giữa đường lớn, không được phép dừng xe không biết hay sao?”
Trần Văn Sáng không hề lên tiếng, chỉ kéo xuống toàn bộ phần kính xe.
Gió đêm thốc vào, lí trí vốn mất đi cũng hoàn toàn quay lại, tầm mắt bắt được hình ảnh khuôn mặt đỏ ửng của cô ấy, đôi mắt càng thêm sâu ‘thẩm, trái cố cũng lên xuống thất thường.
Nếu không phải có một viên cảnh sát láu táu đến cắt ngang, anh ta suýt chút nữa đã muốn cô ấy ngay trên xe rồi”!
Bắt gặp ánh mất đen, sâu hun hút lại lạnh lẽo khôn cùng của anh ta, cảnh sát giao thông giật bản mình, khi thấy rõ ràng bộ quân phục đặc huấn trên người anh ta, thậm chí chẳng có cầu vai đi nữa thì cũng đã bị khí thế trên người anh ta dọa cho chân mềm nhữn.
Làm nghề cảnh sát giao thông này đã bao nhiêu năm, đã trải qua biết bao nhiêu trường hợp, bao nhiêu loại người cũng chưa từng thấy qua người có khí chất mãnh liệt như anh ta vậy. Chỉ một ánh nhìn liếc ngang đã đủ khiến người ta kinh hồn khiếp vía.
Ánh đèn đoạn đường này cứ mờ mờ, cũng chỉ vừa vào ca tuần tra nên viên cảnh sát không mấy để ý đến thẻ treo ngay trên chiếc .Jleep.
Ngay tức khắc nhận ra mình đã chọc phải người không nên dây vào, viên cảnh sát quá là hối hận. Sợ hãi liệu răng mình đã chọc giận anh ta, viên cảnh sát giao thông nuốt nước bọt, vội vàng khép nép nói: “Xin lỗi anh! Xin lỗi anh! Quấy rầy anh rồi!”
Giây tiếp theo, cửa xe ở vị trí tài xế bị đẩy ra.
Viên cảnh sát giao thông lùi nhanh về sau hai bước, nhìn anh ta cởi áo khoác trên người ra, khoác lên trên mình cô gái, bọc cô ấy đến mức một chút gió cũng không thổi lọt được, bấy giờ mới bế cô lên, sải bước đi về phía xe cảnh sát của bọn họ.
Kéo cửa sau ngồi vào, Trần Văn Sáng lập tức ra lệnh: “Lái xet”
Hai viên cảnh sát giao thông trố mắt nhìn nhau, chẳng ai dám thở mạnh, theo bản năng nghe theo lệnh anh ta mà gạt cần lái xe, tiếp tục tiến về phía trước.
Trên đường đi, viên cảnh sát vừa nấy cứ dợm muốn nhìn thử cô gái nằm lọt thỏm trong lòng anh ta, đến khi bị anh ta bản cho một ánh nhìn mãnh liệt thì sợ đến mức suýt chút nữa tè ra quần, ưỡn thẳng lưng, suốt cả chăng đường còn lại chẳng dám nhìn ngang ngó dọc thêm lần nào nữa.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời nhảy nhót tung tăng, tràn đầy sức sống chiếu vào trong phòng.
Lý Lan Hoa mở mắt ra, lông mi yêu kiều khe khế run, dường như có hơi mơ màng. Cô ấy ngơ ngác nhìn trần nhà hồi lâu, quét mắt nhìn bốn phía căn phòng.
Căn phòng không quá lớn, tường sơn màu trắng, lờ mờ ngửi được cả mùi thuốc sát trùng.
Hình như là ở bệnh viện…
Khi trông thấy bóng người ngồi trên ghế sôpha, cô ấy kinh ngạc trợn tròn mắt: “Kim Mao, sao cậu lại ở đây?”
Nghe thấy giọng nói của cô, Thẩm Quân Sơn đang nắm trên sô pha tỉnh dậy dụi dụi mắt, trên tay vẫn còn đang ôm điện thoại di động, thân thể vừa động điện thoại liền rơi xuống đất, trên màn hình vẫn còn giao diện trò chơi. Thẩm Quân Sơn nhặt điện thoại lên, nói to: ”A, cậu tỉnh rồi?”
Lý Lan Hoa cũng ngồi dậy, hỏi hắn: ‘Đây là đâu? Cậu tại sao lại ở đây?”
Không khí trong xe ngay lập tức bị đốt cháy.
Ngay khi cô ấy đã mềm nhữn cả người giống như một bãi nước, Trân ‘Văn Sáng đẩy sâu nụ hôn hơn.
“Cộc cộc!”
Cửa kính xe bấy giờ bỗng dưng bị gõ.
Trần Văn Sáng như bị dội thẳng vào người một thùng đá lạnh, máu nóng trong người cũng dân đông cứng lại.
Ấn đầu cô vào hẳn ngực mình, che khuất khỏi tầm mắt người bên ngoài, không để cho cô ấy bị trông thấy dù chỉ một chút.
Nghiêng đầu nhìn lại, bên cạnh xe đang đậu một chiếc xe cảnh sát, mà tiếng động ban nãy là do một cảnh sát vận đồng phục giao thông đang trong lúc thi hành nhiệm vụ gõ vào cửa kính xe anh ta.
“Này, đang ở ngay giữa đường lớn, không được phép dừng xe không biết hay sao?”
Trần Văn Sáng không hề lên tiếng, chỉ kéo xuống toàn bộ phần kính xe.
Gió đêm thốc vào, lí trí vốn mất đi cũng hoàn toàn quay lại, tầm mắt bắt được hình ảnh khuôn mặt đỏ ửng của cô ấy, đôi mắt càng thêm sâu ‘thẩm, trái cố cũng lên xuống thất thường.
Nếu không phải có một viên cảnh sát láu táu đến cắt ngang, anh ta suýt chút nữa đã muốn cô ấy ngay trên xe rồi”!
Bắt gặp ánh mất đen, sâu hun hút lại lạnh lẽo khôn cùng của anh ta, cảnh sát giao thông giật bản mình, khi thấy rõ ràng bộ quân phục đặc huấn trên người anh ta, thậm chí chẳng có cầu vai đi nữa thì cũng đã bị khí thế trên người anh ta dọa cho chân mềm nhữn.
Làm nghề cảnh sát giao thông này đã bao nhiêu năm, đã trải qua biết bao nhiêu trường hợp, bao nhiêu loại người cũng chưa từng thấy qua người có khí chất mãnh liệt như anh ta vậy. Chỉ một ánh nhìn liếc ngang đã đủ khiến người ta kinh hồn khiếp vía.
Ánh đèn đoạn đường này cứ mờ mờ, cũng chỉ vừa vào ca tuần tra nên viên cảnh sát không mấy để ý đến thẻ treo ngay trên chiếc .Jleep.
Ngay tức khắc nhận ra mình đã chọc phải người không nên dây vào, viên cảnh sát quá là hối hận. Sợ hãi liệu răng mình đã chọc giận anh ta, viên cảnh sát giao thông nuốt nước bọt, vội vàng khép nép nói: “Xin lỗi anh! Xin lỗi anh! Quấy rầy anh rồi!”
Giây tiếp theo, cửa xe ở vị trí tài xế bị đẩy ra.
Viên cảnh sát giao thông lùi nhanh về sau hai bước, nhìn anh ta cởi áo khoác trên người ra, khoác lên trên mình cô gái, bọc cô ấy đến mức một chút gió cũng không thổi lọt được, bấy giờ mới bế cô lên, sải bước đi về phía xe cảnh sát của bọn họ.
Kéo cửa sau ngồi vào, Trần Văn Sáng lập tức ra lệnh: “Lái xet”
Hai viên cảnh sát giao thông trố mắt nhìn nhau, chẳng ai dám thở mạnh, theo bản năng nghe theo lệnh anh ta mà gạt cần lái xe, tiếp tục tiến về phía trước.
Trên đường đi, viên cảnh sát vừa nấy cứ dợm muốn nhìn thử cô gái nằm lọt thỏm trong lòng anh ta, đến khi bị anh ta bản cho một ánh nhìn mãnh liệt thì sợ đến mức suýt chút nữa tè ra quần, ưỡn thẳng lưng, suốt cả chăng đường còn lại chẳng dám nhìn ngang ngó dọc thêm lần nào nữa.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời nhảy nhót tung tăng, tràn đầy sức sống chiếu vào trong phòng.
Lý Lan Hoa mở mắt ra, lông mi yêu kiều khe khế run, dường như có hơi mơ màng. Cô ấy ngơ ngác nhìn trần nhà hồi lâu, quét mắt nhìn bốn phía căn phòng.
Căn phòng không quá lớn, tường sơn màu trắng, lờ mờ ngửi được cả mùi thuốc sát trùng.
Hình như là ở bệnh viện…
Khi trông thấy bóng người ngồi trên ghế sôpha, cô ấy kinh ngạc trợn tròn mắt: “Kim Mao, sao cậu lại ở đây?”
Nghe thấy giọng nói của cô, Thẩm Quân Sơn đang nắm trên sô pha tỉnh dậy dụi dụi mắt, trên tay vẫn còn đang ôm điện thoại di động, thân thể vừa động điện thoại liền rơi xuống đất, trên màn hình vẫn còn giao diện trò chơi. Thẩm Quân Sơn nhặt điện thoại lên, nói to: ”A, cậu tỉnh rồi?”
Lý Lan Hoa cũng ngồi dậy, hỏi hắn: ‘Đây là đâu? Cậu tại sao lại ở đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.