Chương 2022
Trà Chanh
15/09/2022
Con ngươi hơi co lại, anh ta tiếp tục nói: ‘Sự quan tâm của chú đối
với cháu, đều là của trưởng bối đối với hậu bối, nếu như cháu không phải đứa trẻ nhà họ Hứa, không phải cháu của vợ chú, chú sẽ không quản cháu, rõ Chưa?”
Giữa bọn họ ngoại trừ chênh lệch đến chín tuổi, còn có thân phận không thế vượt qua Trần Văn Sáng thanh âm lạnh lùng giống một vũ khí sắc bén: ‘Nhớ kỹ, chú chỉ là chú của cháu thôi!”
Anh ta thấy cô cần chặt môi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hốc mắt đã đỏ lên.
“Nghỉ ngơi thật tốt” Trân Văn Sáng cuối cùng buông xuống một câu.
Cửa phòng bệnh đóng lại, bóng lưng lạnh lẽo cứng rắn lại không chậm trễ chút nào rời đi.
Lý Lan Hoa không có ngăn cản, cũng không có khí lực ngăn cản, hai chân nặng rề giống như là đeo chì, không thế di chuyến, cô chán nản ngồi chồm hổm ở trên sàn nhà, không riêng gì dũng khí, khí lực cũng đều bị rút khô.
Trong lòng giống như bị cái gì cảt qua, có chút bưồn buồn đau.
Cô y tá đi thăm bệnh từ trong khe cửa nhìn thấy, vội vàng đi tới: “Cô gái, cô không sao chứ, làm sao lại ngồi dưới đất, sẽ lạnh đó! Nhanh, tôi dìu cô dậy!”
Y tá muốn đưa cô về trên giường bệnh.
Chỉ là vừa đứng lên, Lý Lan Hoa liền bỗng nhiên đấy ra, hướng phía cửa sổ chạy tới.
Từ cao nhìn xuống, đã không còn nhìn thấy chiếc xe màu xanh quân đội đâu nữa, ánh mắt của cô càng ướt hơn, chân trần một lần nữa bò lại trên giường bệnh, giống như là con mèo nhỏ co lại nằm trên giường.
Cô y tá bị đẩy ra thấy thế chỉ cảm thấy không bình thường, đi ra ngoài không tiếp tục để ý đến cô nữa.
Hoàng hôn, ánh mặt trời lặn về phía Tây bao phủ lấy biệt thự nhà họ Hứa Sau khi bước xuống khỏi chiếc xe taxi, Lý Lan Hoa mặt ủ mày chau đi vào bên trong, lúc bỗng nhìn thấy chiếc xe quân đội màu xanh đã đậu ở đó, hô hấp của cô ấy lập tức ngưng đọng, Cô ấy nắm chặt tay lại thành hình quả đấm, bước chân bỗng nhanh hơn rất nhiều.
Vào tới cửa, người hầu cúi chào, mang dép lê tới cho cô ấy, tiện thể thông báo một tiếng.
Lúc này là giờ cơm, trong phòng khách hiện tại không có người. Ông cụ Hứa đang ở trong phòng ăn, Lý Lan Hoa đi thẳng tới.
Vài ngày trước, bà cụ Kỷ đã đi nước ngoài thăm nhà người thân, vì thế trong phòng hiện tại chỉ có ba người.
Từ xa, cô ấy nhìn thấy ông cụ Hứa ngồi ở giữa, bên tay trái là Hứa Anh Luân, bên phải là một bóng dáng quen thuộc. Cho dù có là đang ngồi nhưng cũng không giấu được thân hình cao lớn của anh ta, bàn tay với từng khớp xương thon dài cầm lấy đũa, mặt mũi điển trai.
Lúc con ngươi đen láy của anh ta nhìn sang, Lý Lan Hoa theo bản năng ngó mắt nhìn xuống né đi.
Cô ấy không dám đối mặt với anh ta.
Ông cụ Hứa đầy vẻ cưng chiều nhìn về phía cô ấy: “Lan Hoa tới rồi à?”
“Ông nội!” Lý Lan Hoa khôn khéo gọi ông cụ Hứa.
Bên trong phòng ăn ngào ngạt mùi thơm, thức ăn trên bàn phong phú, dường như cũng vừa mới làm xong chưa lâu lắm.
Ông cụ Hứa dịu dàng hỏi cô ất Trước khi đến, Lý Lan Hoa đã ăn rồi, nhưng hiện tại cũng dối lòng lắc đầu nói: “Chưa ạ….
“Lan Hoa, ăn cơm chưa?”
Ông cụ Hứa nghe thế, lập tức ra lệnh: “Quản gia, lấy cho cô chủ Lan Hoa thêm chén đũa”
Người hầu từ trong phòng bếp mang chén đũa ra, đặt xuống bên cạnh Hứa Anh Luân. Lý Lan Hoa đi tới kéo ghế ngồi xuống, ấp úng gọi: “Chú nhỏ.”
Hứa Anh Luân có chút nóng ruột, nhưng ngại ông cụ đang ở đây, không nhanh không chậm dùng hơi mũi phát ra một tiếng biểu đạt cho qua chuyện.
Nhìn thấy cô ấy và con trai của mình nói chuyện xong, ông cụ Hứa mỉm cười nhắc nhở: “Lan Hoa, sao lại không chào chú nhỏ một tiếng, không nhìn thấy chú nhỏ của con ở đây hả?”
Giữa bọn họ ngoại trừ chênh lệch đến chín tuổi, còn có thân phận không thế vượt qua Trần Văn Sáng thanh âm lạnh lùng giống một vũ khí sắc bén: ‘Nhớ kỹ, chú chỉ là chú của cháu thôi!”
Anh ta thấy cô cần chặt môi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hốc mắt đã đỏ lên.
“Nghỉ ngơi thật tốt” Trân Văn Sáng cuối cùng buông xuống một câu.
Cửa phòng bệnh đóng lại, bóng lưng lạnh lẽo cứng rắn lại không chậm trễ chút nào rời đi.
Lý Lan Hoa không có ngăn cản, cũng không có khí lực ngăn cản, hai chân nặng rề giống như là đeo chì, không thế di chuyến, cô chán nản ngồi chồm hổm ở trên sàn nhà, không riêng gì dũng khí, khí lực cũng đều bị rút khô.
Trong lòng giống như bị cái gì cảt qua, có chút bưồn buồn đau.
Cô y tá đi thăm bệnh từ trong khe cửa nhìn thấy, vội vàng đi tới: “Cô gái, cô không sao chứ, làm sao lại ngồi dưới đất, sẽ lạnh đó! Nhanh, tôi dìu cô dậy!”
Y tá muốn đưa cô về trên giường bệnh.
Chỉ là vừa đứng lên, Lý Lan Hoa liền bỗng nhiên đấy ra, hướng phía cửa sổ chạy tới.
Từ cao nhìn xuống, đã không còn nhìn thấy chiếc xe màu xanh quân đội đâu nữa, ánh mắt của cô càng ướt hơn, chân trần một lần nữa bò lại trên giường bệnh, giống như là con mèo nhỏ co lại nằm trên giường.
Cô y tá bị đẩy ra thấy thế chỉ cảm thấy không bình thường, đi ra ngoài không tiếp tục để ý đến cô nữa.
Hoàng hôn, ánh mặt trời lặn về phía Tây bao phủ lấy biệt thự nhà họ Hứa Sau khi bước xuống khỏi chiếc xe taxi, Lý Lan Hoa mặt ủ mày chau đi vào bên trong, lúc bỗng nhìn thấy chiếc xe quân đội màu xanh đã đậu ở đó, hô hấp của cô ấy lập tức ngưng đọng, Cô ấy nắm chặt tay lại thành hình quả đấm, bước chân bỗng nhanh hơn rất nhiều.
Vào tới cửa, người hầu cúi chào, mang dép lê tới cho cô ấy, tiện thể thông báo một tiếng.
Lúc này là giờ cơm, trong phòng khách hiện tại không có người. Ông cụ Hứa đang ở trong phòng ăn, Lý Lan Hoa đi thẳng tới.
Vài ngày trước, bà cụ Kỷ đã đi nước ngoài thăm nhà người thân, vì thế trong phòng hiện tại chỉ có ba người.
Từ xa, cô ấy nhìn thấy ông cụ Hứa ngồi ở giữa, bên tay trái là Hứa Anh Luân, bên phải là một bóng dáng quen thuộc. Cho dù có là đang ngồi nhưng cũng không giấu được thân hình cao lớn của anh ta, bàn tay với từng khớp xương thon dài cầm lấy đũa, mặt mũi điển trai.
Lúc con ngươi đen láy của anh ta nhìn sang, Lý Lan Hoa theo bản năng ngó mắt nhìn xuống né đi.
Cô ấy không dám đối mặt với anh ta.
Ông cụ Hứa đầy vẻ cưng chiều nhìn về phía cô ấy: “Lan Hoa tới rồi à?”
“Ông nội!” Lý Lan Hoa khôn khéo gọi ông cụ Hứa.
Bên trong phòng ăn ngào ngạt mùi thơm, thức ăn trên bàn phong phú, dường như cũng vừa mới làm xong chưa lâu lắm.
Ông cụ Hứa dịu dàng hỏi cô ất Trước khi đến, Lý Lan Hoa đã ăn rồi, nhưng hiện tại cũng dối lòng lắc đầu nói: “Chưa ạ….
“Lan Hoa, ăn cơm chưa?”
Ông cụ Hứa nghe thế, lập tức ra lệnh: “Quản gia, lấy cho cô chủ Lan Hoa thêm chén đũa”
Người hầu từ trong phòng bếp mang chén đũa ra, đặt xuống bên cạnh Hứa Anh Luân. Lý Lan Hoa đi tới kéo ghế ngồi xuống, ấp úng gọi: “Chú nhỏ.”
Hứa Anh Luân có chút nóng ruột, nhưng ngại ông cụ đang ở đây, không nhanh không chậm dùng hơi mũi phát ra một tiếng biểu đạt cho qua chuyện.
Nhìn thấy cô ấy và con trai của mình nói chuyện xong, ông cụ Hứa mỉm cười nhắc nhở: “Lan Hoa, sao lại không chào chú nhỏ một tiếng, không nhìn thấy chú nhỏ của con ở đây hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.