Chương 2032
Trà Chanh
16/09/2022
Trần Văn Sáng nghe vậy nhíu mày, chậm rãi trầm giọng nói: “Cháu thấy máu là ngất, quân y không thích hợp với cháu”
Lý Lan Hoa muốn giải thích nhưng giọng điệu của anh chắc chắn, còn mang theo hàm ý khác. Không chỉ nói là cô không thích hợp làm quân y mà càng giống như nhấn mạnh cô không thích hợp với anh Trần Văn Sáng từ trên ghế sô pha đứng lên: “Cháu nghỉ ngơi sớm một chút, chú phải trở về rồi”
Nhìn thấy anh bước đi, Lý Lan Hoa cũng nhanh chóng đứng dậy nhìn tấm lưng dày rộng của anh, tóc đen ngắn ngủn.
“Trần Văn Sáng, chú cứ như vậy không muốn chờ cháu đuổi kịp theo chú sao?”
Lại một lần nữa cô ấy gọi thẳng họ tên của anh.
Trần Văn Sáng quay đầu lại, dừng lại chỗ cách cô không xa.
Tuổi trẻ của cô gái không thể che giấu.
Trên khuôn mặt nhỏ nhần tràn ngập suy nghĩ, anh không cần phí sức cũng có thể dò xét rõ ràng nhưng dường như anh không có phát hiện ra.
Chỗ Trần Văn Sáng không có ánh đèn, cả người anh chìm trong bóng tối. Lý Lan Hoa có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét trên khuôn mặt anh nhưng lại không có nhìn thấy cảm xúc trên mặt Vòng qua bàn trà, hai tay không biết làm sao để ở phía sau lưng, ánh mắt không chớp nhìn anh: “Cháu là thật lòng, chú có thể đừng cứ mãi đẩy cháu ra có được không? Cháu muốn đi cùng với chú, cháu…”
Nói xong lời cuối cùng, cô ấy cũng không có tiếp tục nói. Phía sau, hai tay nằm lấy nhau, có chút ẩm ướt, rõ ràng lúc này cô ấy đang căng thẳng.
Dừng môt chút, Lý Lan Hoa không thèm để ý, giơ tay cởi nút áo.
Một cái, hai cái, Nứt áo toàn bộ đều được mở ra, áo sơ mi trằng giống như cánh hoa chậm rãi rơi xuống.
Trong phòng máy điều hòa đã mở, lỗ chân lông trên người Lý Lan Hoa dường như đều dựng lên, trên mặt ngượng ngùng đỏ mặt, tựa như trang điểm rực rỡ.
Làm như vậy rất không có liêm sỉ nhưng da mặt cô dày.
Hình ảnh giống như đã từng xảy ra, trong giấc mơ từng xuất hiện, tim Lý Lan Hoa đập thình thịch.
Cô không hề chớp mắt nhìn Trần Văn Sáng, không buông tha bất cứ biến hóa nhỏ bé nào trên mặt anh. Thấy cô như vậy, anh ta cũng không có nổi giận như lân trước ở phòng bệnh mà là trầm mặc móc ra một điếu thuốc.
Anh càng cẩn thận, cô càng bảy ra dáng vẻ trẻ con. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mùi thuốc lá ngay tức khắc liền ngập tràn trong không khí.
Trần Văn Sáng buông tay, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Tuổi mười tám như môt đóa hoa chưa nở rộ, tràn đầy cảm giác thần bí, có thể thu hút ánh nhìn của người khác. Đôi môi cô hồng hào, mềm mại giống như nhụy hoa.
Hình ảnh trong xe đêm đó hiện lên trong đầu.
Trên mặt không có bất kì cảm xúc nào nhưng Trần Văn Sáng cảm giác máu trong người mình đang chảy ngược, giống như đang thiếu chất nicotin vậy. Anh ta đang cố gắng khiến mình không mất khống chế.
Lý Lan Hoa chuẩn bị cởi dây áo sau lưng thì anh bỗng nhiên nhanh chân bước tới nằm chặt lấy tay cô, ngăn cản động tác tiếp theo.
Tim đập như đánh trống vậy.
Lý Lan Hoa nín thở, đôi tai dần đỏ lên, hơi thở mạnh mế phả vào mặt đủ để làm người khác mặt đỏ tim đập nhanh.
Đầu ngón tay khô ráo mang theo nhiệt độ nóng bỏng, chỉ cảm thấy tay bị anh cầm sau lưng thật giống như bỏng tàn thuốc.
Trần Văn Sáng vẫn không nói gì, trầm mặc dập tắt điểu thuốc, cúi người nhặt áo sơ mi rơi trên mặt đất Lý Lan Hoa nhân cơ hội này nhào tới lông ngực anh. Khuôn mặt nhỏ nhản chôn trong ngực người đàn ông, do đó cũng bỏ lỡ sự giấy dụa trong mắt anh.
Lý Lan Hoa muốn giải thích nhưng giọng điệu của anh chắc chắn, còn mang theo hàm ý khác. Không chỉ nói là cô không thích hợp làm quân y mà càng giống như nhấn mạnh cô không thích hợp với anh Trần Văn Sáng từ trên ghế sô pha đứng lên: “Cháu nghỉ ngơi sớm một chút, chú phải trở về rồi”
Nhìn thấy anh bước đi, Lý Lan Hoa cũng nhanh chóng đứng dậy nhìn tấm lưng dày rộng của anh, tóc đen ngắn ngủn.
“Trần Văn Sáng, chú cứ như vậy không muốn chờ cháu đuổi kịp theo chú sao?”
Lại một lần nữa cô ấy gọi thẳng họ tên của anh.
Trần Văn Sáng quay đầu lại, dừng lại chỗ cách cô không xa.
Tuổi trẻ của cô gái không thể che giấu.
Trên khuôn mặt nhỏ nhần tràn ngập suy nghĩ, anh không cần phí sức cũng có thể dò xét rõ ràng nhưng dường như anh không có phát hiện ra.
Chỗ Trần Văn Sáng không có ánh đèn, cả người anh chìm trong bóng tối. Lý Lan Hoa có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét trên khuôn mặt anh nhưng lại không có nhìn thấy cảm xúc trên mặt Vòng qua bàn trà, hai tay không biết làm sao để ở phía sau lưng, ánh mắt không chớp nhìn anh: “Cháu là thật lòng, chú có thể đừng cứ mãi đẩy cháu ra có được không? Cháu muốn đi cùng với chú, cháu…”
Nói xong lời cuối cùng, cô ấy cũng không có tiếp tục nói. Phía sau, hai tay nằm lấy nhau, có chút ẩm ướt, rõ ràng lúc này cô ấy đang căng thẳng.
Dừng môt chút, Lý Lan Hoa không thèm để ý, giơ tay cởi nút áo.
Một cái, hai cái, Nứt áo toàn bộ đều được mở ra, áo sơ mi trằng giống như cánh hoa chậm rãi rơi xuống.
Trong phòng máy điều hòa đã mở, lỗ chân lông trên người Lý Lan Hoa dường như đều dựng lên, trên mặt ngượng ngùng đỏ mặt, tựa như trang điểm rực rỡ.
Làm như vậy rất không có liêm sỉ nhưng da mặt cô dày.
Hình ảnh giống như đã từng xảy ra, trong giấc mơ từng xuất hiện, tim Lý Lan Hoa đập thình thịch.
Cô không hề chớp mắt nhìn Trần Văn Sáng, không buông tha bất cứ biến hóa nhỏ bé nào trên mặt anh. Thấy cô như vậy, anh ta cũng không có nổi giận như lân trước ở phòng bệnh mà là trầm mặc móc ra một điếu thuốc.
Anh càng cẩn thận, cô càng bảy ra dáng vẻ trẻ con. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mùi thuốc lá ngay tức khắc liền ngập tràn trong không khí.
Trần Văn Sáng buông tay, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Tuổi mười tám như môt đóa hoa chưa nở rộ, tràn đầy cảm giác thần bí, có thể thu hút ánh nhìn của người khác. Đôi môi cô hồng hào, mềm mại giống như nhụy hoa.
Hình ảnh trong xe đêm đó hiện lên trong đầu.
Trên mặt không có bất kì cảm xúc nào nhưng Trần Văn Sáng cảm giác máu trong người mình đang chảy ngược, giống như đang thiếu chất nicotin vậy. Anh ta đang cố gắng khiến mình không mất khống chế.
Lý Lan Hoa chuẩn bị cởi dây áo sau lưng thì anh bỗng nhiên nhanh chân bước tới nằm chặt lấy tay cô, ngăn cản động tác tiếp theo.
Tim đập như đánh trống vậy.
Lý Lan Hoa nín thở, đôi tai dần đỏ lên, hơi thở mạnh mế phả vào mặt đủ để làm người khác mặt đỏ tim đập nhanh.
Đầu ngón tay khô ráo mang theo nhiệt độ nóng bỏng, chỉ cảm thấy tay bị anh cầm sau lưng thật giống như bỏng tàn thuốc.
Trần Văn Sáng vẫn không nói gì, trầm mặc dập tắt điểu thuốc, cúi người nhặt áo sơ mi rơi trên mặt đất Lý Lan Hoa nhân cơ hội này nhào tới lông ngực anh. Khuôn mặt nhỏ nhản chôn trong ngực người đàn ông, do đó cũng bỏ lỡ sự giấy dụa trong mắt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.