Chương 2040
Trà Chanh
19/09/2022
Anh ta đến đây cứu trợ đã ba ngày rồi, ba ngày này thường xuyên nhận được tin tức đội ngũ vận chuyển vật liệu tiếp tế đi nửa đường thì bị lật xe. Đôi khi còn xảy ra tình trạng sạt lở đất.
Mi mắt nhấc lên, mi tâm anh ta cũng theo đấy mà chau lại, chất giọng trâm vang cất lên với ngữ điệu cực kỳ nghiêm trọng: “Lan Hoa, cháu có chứng sợ máu, vốn không hề thích hợp học y. Hành động này dù là với tính mạng của người khác hay với tương lai của cháu đều cực kỳ thiếu trách nhiệm đấy!”
Lý Lan Hoa hiểu ra anh ta đang hiểu nhầm mình.
Cho rằng mình là đứa con gái của một năm trước, không biết suy nghĩ mà đeo bám anh ta như keo bẫy chuột, dính hoài không nhả.
“Chú nhỏ, chú yên tâm đi. Thật sự thì cháu không hề biết chú cũng ở đây!”
Lý Lan Hoa lên tiếng, ngãm nghĩ một hồi, lại ngước mắt nhìn thẳng vào anh ta: “Cháu chẳng qua chỉ là đi theo thầy giáo, trùng hợp là ở chỗ này hiện đang cần người, vì vậy chúng cháu mới đến đây. Chứ cháu không hề là vì đuổi theo chút”
“Một năm trước cháu cũng đã nói rõ, cháu sẽ không để chú phải thấy khó chịu nữa. Chuyện vô lễ như thế cháu tuyệt đối sẽ không làm nữa, chú vẫn sẽ luôn chỉ là bậc cha chú của cháu! Và còn, chuyện cháu theo ngành y là vì trước đây cháu đã nhỡ ghi vào phiếu nguyện vọng như vậy rồi, không sửa được nữa. Chứ hoàn toàn không phải là vì muốn đeo bám lấy chúi”
Thấy anh ta vẫn cứ yên lặng không nói gì, Lý Lan Hoa cũng bực mình: “Nếu như chú không muốn gặp mặt cháu, cháu sẽ nói với giáo sư của mình một tiếng, xin cho cháu về trước thời hạn là được chứ gì!”
Trân Văn Sáng đang dợm lấy từ trong bao thuốc lá ra một điếu, vừa cầm lên đã khựng lại khi nghe cô ấy nói thế.
Cau mày một hồi lâu, bấy giờ anh mới nói, chất giọng trầm thấp: “Hiện tại đang thiếu nhân viên, cháu ở lại sẽ giúp được rất nhiều người bị thương.”
“Cháu hiểu.”
Lý Lan Hoa qua loa, giọng mang theo ý kính bề trên, bảo rằng: “Chú nhỏ, nếu không còn chuyện gì muốn nói với cháu nữa, thì cháu xin phép đi làm việc tiếp!”
ĐI”
Trần Văn Sáng gật đầu.
Ngay sau đó, cô ấy lập tức lùi về sau nửa bước, rồi cài lại nút quần áo, đội mũ, không hề có một ý định nào rằng sẽ nấn ná ở lại, vội vã lao đi trong màn mưa lất phất.
Nhìn bóng lưng của cô ấy, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay của Trần Văn Sáng chẳng biết từ lúc nào đã hằn một vết lõm ở giữa.
Một năm rồi.
Cô ấy trổ mã nên ngày càng đẹp ra, có vẻ như đã cao được thêm hai centimet, áng chừng một mét sáu mươi bảy, sáu mươi tám. Ở miền Nam này đã được coi là cao rồi.
Lúc này đây thời tiết u ám, mưa trút như thác nước, khuôn mặt nhỏ chỉ cỡ bàn tay được bao phủ bởi một lớp sương mờ mông lung, chỉ kịp cảm nhận ngũ quan cô ấy càng thêm sắc sảo mặn mà, là một vẻ đẹp rất tự nhiên, giống như một yêu tinh nhỏ.
Trần Văn Sáng châm lửa vào điếu thuốc, phà ra một hơi khói dầy rồi mới hướng đôi mắt lạnh giá của mình ra đằng sau: “Lăn ra đây!”
Lê Minh Hùng đương trốn ngay sau lầu vải, giờ bị phát hiện rồi chỉ còn cách bước ra đại thôi. Mắt láo liên bốn phía: “E hèm, đội trưởng Trần, tôi chỉ đi ngắm cảnh chung quanh thôi ấy mài”
“Từ khi nào có cái tật xấu núp một chỗ nghe lén này vậy?”
Trần Văn Sáng hừ lạnh.
Mi mắt nhấc lên, mi tâm anh ta cũng theo đấy mà chau lại, chất giọng trâm vang cất lên với ngữ điệu cực kỳ nghiêm trọng: “Lan Hoa, cháu có chứng sợ máu, vốn không hề thích hợp học y. Hành động này dù là với tính mạng của người khác hay với tương lai của cháu đều cực kỳ thiếu trách nhiệm đấy!”
Lý Lan Hoa hiểu ra anh ta đang hiểu nhầm mình.
Cho rằng mình là đứa con gái của một năm trước, không biết suy nghĩ mà đeo bám anh ta như keo bẫy chuột, dính hoài không nhả.
“Chú nhỏ, chú yên tâm đi. Thật sự thì cháu không hề biết chú cũng ở đây!”
Lý Lan Hoa lên tiếng, ngãm nghĩ một hồi, lại ngước mắt nhìn thẳng vào anh ta: “Cháu chẳng qua chỉ là đi theo thầy giáo, trùng hợp là ở chỗ này hiện đang cần người, vì vậy chúng cháu mới đến đây. Chứ cháu không hề là vì đuổi theo chút”
“Một năm trước cháu cũng đã nói rõ, cháu sẽ không để chú phải thấy khó chịu nữa. Chuyện vô lễ như thế cháu tuyệt đối sẽ không làm nữa, chú vẫn sẽ luôn chỉ là bậc cha chú của cháu! Và còn, chuyện cháu theo ngành y là vì trước đây cháu đã nhỡ ghi vào phiếu nguyện vọng như vậy rồi, không sửa được nữa. Chứ hoàn toàn không phải là vì muốn đeo bám lấy chúi”
Thấy anh ta vẫn cứ yên lặng không nói gì, Lý Lan Hoa cũng bực mình: “Nếu như chú không muốn gặp mặt cháu, cháu sẽ nói với giáo sư của mình một tiếng, xin cho cháu về trước thời hạn là được chứ gì!”
Trân Văn Sáng đang dợm lấy từ trong bao thuốc lá ra một điếu, vừa cầm lên đã khựng lại khi nghe cô ấy nói thế.
Cau mày một hồi lâu, bấy giờ anh mới nói, chất giọng trầm thấp: “Hiện tại đang thiếu nhân viên, cháu ở lại sẽ giúp được rất nhiều người bị thương.”
“Cháu hiểu.”
Lý Lan Hoa qua loa, giọng mang theo ý kính bề trên, bảo rằng: “Chú nhỏ, nếu không còn chuyện gì muốn nói với cháu nữa, thì cháu xin phép đi làm việc tiếp!”
ĐI”
Trần Văn Sáng gật đầu.
Ngay sau đó, cô ấy lập tức lùi về sau nửa bước, rồi cài lại nút quần áo, đội mũ, không hề có một ý định nào rằng sẽ nấn ná ở lại, vội vã lao đi trong màn mưa lất phất.
Nhìn bóng lưng của cô ấy, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay của Trần Văn Sáng chẳng biết từ lúc nào đã hằn một vết lõm ở giữa.
Một năm rồi.
Cô ấy trổ mã nên ngày càng đẹp ra, có vẻ như đã cao được thêm hai centimet, áng chừng một mét sáu mươi bảy, sáu mươi tám. Ở miền Nam này đã được coi là cao rồi.
Lúc này đây thời tiết u ám, mưa trút như thác nước, khuôn mặt nhỏ chỉ cỡ bàn tay được bao phủ bởi một lớp sương mờ mông lung, chỉ kịp cảm nhận ngũ quan cô ấy càng thêm sắc sảo mặn mà, là một vẻ đẹp rất tự nhiên, giống như một yêu tinh nhỏ.
Trần Văn Sáng châm lửa vào điếu thuốc, phà ra một hơi khói dầy rồi mới hướng đôi mắt lạnh giá của mình ra đằng sau: “Lăn ra đây!”
Lê Minh Hùng đương trốn ngay sau lầu vải, giờ bị phát hiện rồi chỉ còn cách bước ra đại thôi. Mắt láo liên bốn phía: “E hèm, đội trưởng Trần, tôi chỉ đi ngắm cảnh chung quanh thôi ấy mài”
“Từ khi nào có cái tật xấu núp một chỗ nghe lén này vậy?”
Trần Văn Sáng hừ lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.