Chương 2153
Trà Chanh
03/11/2022
Cô ta làm như vô ý nói lộ ra thì càng thêm chứng minh vậy, để cho người không biết cũng đã biết quan hệ giữa hai người bọn họ.
Sắc mặt Trần Văn Sáng rất lạnh lùng, tiếng nói trầm tĩnh rất có uy nghiêm: “Trong lúc huấn luyện quân sự thì tôi chỉ là tổng giáo quan, không phải anh rể của bất kỳ người nào, các người chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của huấn luyện viên. Tất nhiên đã không làm được chống đẩy thì đi qua bên thao trường chạy chậm mười vòng.”
Vành mắt của Kỷ Ngữ Lam ửng đỏ nhìn qua Trần Văn Sáng, nước mắt như mưa.
Nhưng dù cô ta khóc nửa ngày cũng không thấy biểu lộ anh ta có bất kỳ thay đổi gì, vẫn một bộ dạng thiết diện vô tư của người lính, Kỷ Ngữ Lam cũng không còn cách nào chỉ có thể cắn răng phục tùng mệnh lệnh đi chạy mười vòng.
Kỷ Ngữ Lam chạy rất chậm, nhưng động tác tư thế vẫn rất xinh đẹp ưu nhã.
Bị phạt chạy 10 vòng, Kỷ Ngữ Lam cố ý chạy đến lúc giữa trưa, nhưng thẳng đến cuối cùng, Trần Văn Sáng cũng không có thương hoa tiếc ngọc để cho cô ta sớm kết thúc.
Buổi trưa, ánh mặt trời phủ khắp mặt đất, khắp nơi đều là ánh sáng rực rỡ.
Lý Lan Hoa và Trần Văn Sáng dựa lưng vào bên tường phía sau ký túc xá của nhân viên trường học, hai người ngồi trên mặt đất, ánh mặt trời từ trên nhánh cây chiếu xuống loang lổ, vẩy vào trên mặt hai người, giống như là hợp kim bị nung bể vậy.
Cô ấy căn đũa, lông mi chớp động thấp giọng hô: “Tổng giáo quan Trần, chú phạt cô ta ác thật, không cho cô em vợ một chút mặt mũi nào.”
Nghĩ đến hình ảnh Kỷ Ngữ Lam chạy vòng vòng trên thao trường, cô ấy liền cười.
‘Đáng đời.
Đối với dạng người vì đại nghĩa không quản người thân như anh ta, cô ấy xem như bạn gái biểu thị hết sức hài lòng.
Trần Văn Sáng lườm qua Lý Lan Hoa: “Dám cười trên nỗi đau của người khác sao?”
Khóe miệng Lý Lan Hoa càng cong lên rõ ràng, gãi gãi đầu: “Ồ, cháu có rõ ràng như vậy sao?”
“Ừ”’ Trần Văn Sáng gật đầu, chọc chọc má lúm đồng tiền của cô ấy.
Anh ta thích xem nụ cười của cô ấy.
Khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay đều tươi đẹp lên, không chỉ là khóe miệng, hai con mắt phảng phất giống như độ cong của vầng trăng khuyết vậy. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Chỉ cần thấy được nụ cười của cô ấy, tâm tình của anh ta cũng vui vẻ theo.
Lý Lan Hoa bộ dạng được tiện nghỉ còn muốn khoe mẽ nói: ‘Vậy chú sẽ phạt cháu chạy vòng vòng hay không?”
“Sẽ không.” Trần Văn Sáng lắc đầu.
“Sao không có nguyên tắc như vậy chứ?” Lý Lan Hoa chớp chớp mắt.
Trần Văn Sáng rất có thâm ý nhìn về phía cô ấy, tiếp đó ung dung câu môi nói: “Chú sẽ dùng phương thức khác để phạt cháu.”
Lý Lan Hoa kinh ngạc, tiếp đó hốt hoảng lại thẹn thùng bưng kín miệng nhỏ của mình.
Cô ấy cũng hiểu phương thức khác là cái gì, trong lòng còn sợ hãi.
Bây giờ khóe miệng của cô ấy còn có một chỗ rách da đây này.
Hai mắt Lý Lan Hoa chuyển nhanh như chớp, nói sang chuyện khác: “Tối hôm qua chú về nhà hẳn bố mẹ chú sẽ rất nhớ chú.”
“Ừ” Trần Văn Sáng gật đầu.
Sắc mặt Trần Văn Sáng rất lạnh lùng, tiếng nói trầm tĩnh rất có uy nghiêm: “Trong lúc huấn luyện quân sự thì tôi chỉ là tổng giáo quan, không phải anh rể của bất kỳ người nào, các người chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của huấn luyện viên. Tất nhiên đã không làm được chống đẩy thì đi qua bên thao trường chạy chậm mười vòng.”
Vành mắt của Kỷ Ngữ Lam ửng đỏ nhìn qua Trần Văn Sáng, nước mắt như mưa.
Nhưng dù cô ta khóc nửa ngày cũng không thấy biểu lộ anh ta có bất kỳ thay đổi gì, vẫn một bộ dạng thiết diện vô tư của người lính, Kỷ Ngữ Lam cũng không còn cách nào chỉ có thể cắn răng phục tùng mệnh lệnh đi chạy mười vòng.
Kỷ Ngữ Lam chạy rất chậm, nhưng động tác tư thế vẫn rất xinh đẹp ưu nhã.
Bị phạt chạy 10 vòng, Kỷ Ngữ Lam cố ý chạy đến lúc giữa trưa, nhưng thẳng đến cuối cùng, Trần Văn Sáng cũng không có thương hoa tiếc ngọc để cho cô ta sớm kết thúc.
Buổi trưa, ánh mặt trời phủ khắp mặt đất, khắp nơi đều là ánh sáng rực rỡ.
Lý Lan Hoa và Trần Văn Sáng dựa lưng vào bên tường phía sau ký túc xá của nhân viên trường học, hai người ngồi trên mặt đất, ánh mặt trời từ trên nhánh cây chiếu xuống loang lổ, vẩy vào trên mặt hai người, giống như là hợp kim bị nung bể vậy.
Cô ấy căn đũa, lông mi chớp động thấp giọng hô: “Tổng giáo quan Trần, chú phạt cô ta ác thật, không cho cô em vợ một chút mặt mũi nào.”
Nghĩ đến hình ảnh Kỷ Ngữ Lam chạy vòng vòng trên thao trường, cô ấy liền cười.
‘Đáng đời.
Đối với dạng người vì đại nghĩa không quản người thân như anh ta, cô ấy xem như bạn gái biểu thị hết sức hài lòng.
Trần Văn Sáng lườm qua Lý Lan Hoa: “Dám cười trên nỗi đau của người khác sao?”
Khóe miệng Lý Lan Hoa càng cong lên rõ ràng, gãi gãi đầu: “Ồ, cháu có rõ ràng như vậy sao?”
“Ừ”’ Trần Văn Sáng gật đầu, chọc chọc má lúm đồng tiền của cô ấy.
Anh ta thích xem nụ cười của cô ấy.
Khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay đều tươi đẹp lên, không chỉ là khóe miệng, hai con mắt phảng phất giống như độ cong của vầng trăng khuyết vậy. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Chỉ cần thấy được nụ cười của cô ấy, tâm tình của anh ta cũng vui vẻ theo.
Lý Lan Hoa bộ dạng được tiện nghỉ còn muốn khoe mẽ nói: ‘Vậy chú sẽ phạt cháu chạy vòng vòng hay không?”
“Sẽ không.” Trần Văn Sáng lắc đầu.
“Sao không có nguyên tắc như vậy chứ?” Lý Lan Hoa chớp chớp mắt.
Trần Văn Sáng rất có thâm ý nhìn về phía cô ấy, tiếp đó ung dung câu môi nói: “Chú sẽ dùng phương thức khác để phạt cháu.”
Lý Lan Hoa kinh ngạc, tiếp đó hốt hoảng lại thẹn thùng bưng kín miệng nhỏ của mình.
Cô ấy cũng hiểu phương thức khác là cái gì, trong lòng còn sợ hãi.
Bây giờ khóe miệng của cô ấy còn có một chỗ rách da đây này.
Hai mắt Lý Lan Hoa chuyển nhanh như chớp, nói sang chuyện khác: “Tối hôm qua chú về nhà hẳn bố mẹ chú sẽ rất nhớ chú.”
“Ừ” Trần Văn Sáng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.