Chương 490
Trà Chanh
12/12/2021
Chương 490
Châm đến điều thuốc thứ ba, sự ham muốn vẫn chưa giảm bớt. Hoàng Trường Minh bấm móng tay vào điều thuốc rồi hút một hơi, thảo thắt lưng kim loại, bàn tay thuận thế đi xuống.
Trong một lúc lâu, tiếng kêu rên đàn ông phát ra trong phòng.
Hoàng Trường Minh giấy vệ sinh đã bị vo tròn vào thùng rác, đèn vụt tắt, cả phòng ngủ chìm vào bóng tối.
Sau một hồi phóng thích, sau đó không thoải mái chút nào, anh xoay người kéo chăn bông lên. Khi định nhằm mắt lại, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa được mở ra, sau đó tiếng bước chân vang lên.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, anh mơ hồ thấy một ngọn đèn vàng và một bóng người mảnh mai.
Lam Ngọc Anh cầm đèn pin vội vã bước qua cổng, từ sân đi thẳng về phía bờ sông.
Khi vừa nằm xuống ngủ, cô thấy chiếc chìa khóa nhỏ đang đeo trên cổ bị mất.
Lục tung các ngóc ngách trong phòng cũng không tìm được, sau này mới nhớ ra buổi tối lúc về bái tế bà ngoại. Cô lui về phía sau vòng qua Hoàng Trường Minh, rồi bị tra hỏi vì sao cô biết anh không biết bơi, thật là chột dạ, cô bất giác lau mồ hội, chắc là lúc đó đánh rơi.
Lam Ngọc Anh thực sự sợ hãi, lỡ như bị ai đó nhặt được thì sao.
Ở đây không giống như thành phố, không có cách nào để điều chỉnh máy ảnh. Nếu bị ai đó nhặt được thì thật không biết phải tìm ở đâu, nên cô không thể nào ngủ nổi, vội vã cầm đèn pin đi tìm.
Ở nông thôn không có đèn đường, nên cô chỉ có thể dựa vào nguồn sáng trong tay mình.
Nhưng khu vực ven sông quá rộng, lại toàn là cỏ. Tìm một chiếc vòng cổ nhỏ xíu càng khó hơn.
Cách đó không xa có một ngọn núi, ngoài ông bà đã được chôn cất ở đó, còn chôn rất nhiều người chết trong thôn, gió đêm thổi qua, cô cảm giác âm thanh gió vèo vèo, lòng bàn tay bàn chân đều đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng không có cách nào, cô phải tìm được nó.
Lam Ngọc Anh lấy can đảm để không nhìn về phía ngọn núi, cô kh lưng đi về phía trước dọc theo sông với những bước nhỏ, chiếu đèn pin vào bụi cỏ, tỉ mỉ tìm kiếm.
Đột nhiên, có một âm thanh mơ hồ vang lên.
Xương sống của Lam Ngọc Anh phút chốc cứng đơ Giọng nói dường như phát ra từ phía sau, và nó ngày càng gần hơn, gần hơn nữa. “A! Có Ma!”
Khi có vật gì đó vỗ vào vai mình, Lam Ngọc Anh lập tức hét lên.
Không dám quay đầu lại, cô co cẳng chạy về phía trước, sợ chết khiếp, nhưng thứ kia lại như đuổi theo cô, ôm eo cô thật chặt, cô sợ đến mức muốn vỡ tan: “Buông tôi ra… ma..
Hoàng Trường Minh, người bị gọi là ma, nhếch môi trong bóng tối. “Nhìn xem tôi là ai. Anh kéo cô lại, giọng hét lên không hề thiện lành.
Giọng nói trầm tĩnh quen thuộc, còn có nhiệt độ cơ thể ẩm áp khi chạm vào. “Hoàng Trường Minh?”
Lam Ngọc Anh dường như mới khôi phục chút khí lực, kinh ngạc nuốt nước bọt, còn chưa tỉnh hồn: “Sao anh cũng ra đây?”
Hoàng Trường Minh cau mày liếc nhìn đèn pin trong tay cô, trầm giọng nói: “Lời này để tôi hỏi cô mới đúng? Nửa đêm không ngủ, lẻn ra ngoài làm gì?”
Lam Ngọc Anh chăm chú lắng nghe, ngây ngốc nhìn anh. Dường như trong một lúc vẫn chưa thoát ra khỏi bóng ma, tay chống lên lồng ngực lúc này còn đang phập phồng vì sợ hãi. “Tôi đang hỏi cô đấy” Hoàng Trường Minh chau mày hỏi cô Lam Ngọc Anh thu mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi trả lời “Dây chuyền của tôi không thấy nữa.”
Cô lén lút nhìn anh rồi lại nhẹ nhàng thở ra một tiếng.
Thực sự là dọa người khác chết khiếp mà “Dây chuyền?” Hoàng Trường Minh chân mày lại nhăn nhỏ thêm chút nữa hỏi “Ừ”
Lam Ngọc Anh gật đầu rồi lại giơ tay chạm nhẹ vào phần cổ trống không: “Bỗng nhiên thấy cổ trống trống, có lẽ lúc chạng vạng tối vừa nãy đã rơi mất rồi. Tôi sợ để đến sáng mai sẽ có người nhặt được lấy mất, vì vậy mới đi ra ngoài này tìm thử xem”.
Hoàng Trường Minh đảo mắt bốn phía tìm giúp cô Bầu trời tối nay có nhiều mây, mặt trăng treo trên đỉnh đầu sớm đã bị những áng mây bao phủ che mờ đi, chỉ có mặt hồ mới có thể phản chiếu được ánh trăng, hơn nữa xung quanh đây khap nơi đều là cỏ cây. Mặc dù luôn có người đi qua giảm đạp lên nhưng nếu như chẳng may có làm rớt đồ ở nơi đây thì vốn dĩ sẽ không dễ tìm được. “Trời tối đen như mực thế này cô tìm ở đâu được.
Lam Ngọc Anh đưa ra kí hiệu: “Tôi có mang theo đèn pin.” “Chỉ là một sợi dây chuyền hỏng thôi, quay về ngủ trước đi, đợi đến sáng mai rồi tính tiếp. Hoàng Trường Minh vừa nói vừa kéo cô trở về. “Không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.