Chương 495
Trà Chanh
12/12/2021
Chương 495
Thím Lý bưng bát cơm bón cho cậu bé ăn một lúc lâu nhưng cậu bé vẫn không chịu ăn, chỉ đành nhìn anh cầu cứu: “Cậu chủ…
Hoàng Trường Minh gật đầu rồi bước tới cầm lấy bát cơm trong tay thím Lý, nhưng lại không có bón ngay lập tức mà dùng thìa khuấy đều thịt bò và rau ở bên trong. Nhìn cậu con trai vẫn luôn bày tư thế rất ngầu từ nãy đến giờ, lông mày chậm rãi nhưởng lên. “Không muốn ăn phải không?” “Con không muốn”
Hoàng Trường Minh kéo chiếc ghế bên cạnh ra và ngồi xuống, đôi chân thon dài chồng lên nhau: “Vậy có muốn ăn mì không?” “Ngọc Anh nấu phải không?” Đôi mắt của Bánh bao nhỏ đột nhiên sáng lên. “Ừ” Hoàng Trường Minh mím môi.
Bánh bao nhỏ lập tức gật đầu như gà con mổ thóc: “Muốn, bảo bảo muốn”
Ban ngày cậu bé đã muốn thím Lý đưa đi tìm Ngọc Anh nhưng gọi điện thoại thì Ngọc Anh nói có việc nên không ở nhà, vì vậy chỉ đành buồn bã chơi xếp hình Lego ở nhà.
Hoàng Trường Minh liếc mắt nhìn con trai đang hưng phần chui ra khỏi ghế trẻ em, anh đặt bát cơm trên tay xuống bàn rồi chậm rãi nói: “Nếu con muốn thì theo thím Lý lên lầu thay quần áo.
Sau khi nghe thấy vậy, Bánh bao nhỏ tự mình tuột khỏi ghế và kéo tay thím Lý vội vã chạy lên lầu, Nhìn bóng dáng nhỏ bé của con trai dần biến mất ở cầu thang, Hoàng Trường Minh rút ra một điều thuốc ngậm trong miệng rồi châm, tâm trạng thoải mái nhả ra một làn khỏi thuốc.
Cùng lúc đó, Lam Ngọc Anh vừa mới thu quần áo đang phơi trên ban công vào, xếp chồng lên nhau một cách ngay ngắn và chuẩn bị ôm đến phòng ngủ của Trương Tiểu Du.
Vừa mới mở cửa, Trương Tiểu Du đã nhanh chóng từ trong phòng bước ra, cô ấy đã thay quần áo, dáng vẻ giống như muốn đi ra ngoài.
Cô ấy chào cô một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Lam Ngọc Anh dặn dò cô ấy đừng trở về quá muộn, sau đó đặt quần áo xuống giường liền quay người đi tới phòng khách. Cô cầm điều khiển mở TV lên, đang định tìm một bộ phim truyền hình xem một hai tập, ai ngờ quảng cáo đầu phim vừa mới kết thúc đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Lúc đầu cô còn tưởng là Trương Tiểu Du quên đồ, nên nghi ngờ cất tiếng hỏi, nhưng bên ngoài lại không có động tĩnh gì.
Cô đứng dậy bước tới trong lòng có chút nghi ngờ, khi nhìn thấy rõ người đứng bên ngoài qua mắt mèo, cô bằng cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
Người bên ngoài vẫn luôn kiên nhẫn như muốn chạy đua thời gian với cô.
Lam Ngọc Anh cần mỗi một hồi lâu rồi mới do dự mở cửa.
Với tầm nhìn rộng rãi, dáng người cao lớn của Hoàng Trường Minh đứng ở trước cửa, anh mặc một bộ vest làm bằng thủ công màu đen tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài của anh. Có thể là vì tấm lưng chặn lại ánh sáng phía sau nên các đường nét góc cạnh trên khuôn mặt của anh càng thêm rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt đen và sâu thẳm.
Trong lòng anh đang ôm Bánh bao nhỏ cũng mặc một bộ vest cỡ nhỏ cùng màu với bố mình. “Ngọc Anh.
Bánh bao nhỏ nhìn thấy cô lập tức vươn đôi cánh tay ngắn ngủn ra.
Giọng nói mềm mại của trẻ nhỏ giống như có ma lực, cô có chút do dự nhưng rồi vẫn đưa tay ra.
Đôi chân của Bánh bao nhỏ giẫm lên lồng ngực của Hoàng Trường Minh, mượn lực vừa phải nhào vào trong lòng và ôm lấy cổ của cô, như thể lâu lắm rồi không gặp, giống chú chó con không ngừng làm nũng: “Ngọc Anh, Ngọc Anh. “Hai người… Lam Ngọc Anh lên tiếng. “Xin lỗi, lại làm phiền cô rồi.”
Hoàng Trường Minh mím môi, khẽ nhíu mày: “Đậu Đậu quấy không chịu ăn cơm, chỉ muốn ăn mì do cô nấu cho nên không còn cách nào, tôi đành phải đưa nó đến tìm cô.
Bánh bao nhỏ đang ở trong lòng cô liếc mắt nhìn bố mình.
Rõ ràng là bố dụ dỗ cậu bé muốn đưa cậu bé đi ăn mì Ngọc Anh nấu.
Thật là oan ức.
Lam Ngọc Anh cảm thấy huyệt thái dương của mình giật mạnh, tại sao vẫn là mì.
Nếu như không biết nhà họ Hoàng là một gia tộc lớn tồn tại lâu đời trên mảnh đất Sài Gòn thì cô sẽ nghi ngờ hai bố con nhà này có phải là người Cần Thơ hay không?
Sao lại có thể thích mì sợi như vậy chứ?
Lam Ngọc Anh ôm Bánh bao nhỏ vào trong lòng nhưng vẫn không nhúc nhích, nhíu mày nói: “Căn phòng này không phải của tôi, là tôi ở cùng với bạn nên có vẻ không tiện cho lắm. “Vừa rồi ở dưới lầu tôi nhìn thấy, bạn của cô vừa mới đi ra ngoài.” Hoàng Trường Minh từ tổn lên tiếng. “… Lam Ngọc Anh không nói được lời nào.
Chẳng lẽ hai ba con nhà này đợi đến khi Trương Tiểu Du đi rồi mới lên lầu gõ cửa hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.