Chương 576
Trà Chanh
12/12/2021
Chương 576
Trong ánh mắt ban mai, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng tràn ngập trong mắt cô, còn có cả những cọng râu mới mọc sau một đêm.
Bỗng nhiên cô thấy yết hầu anh nhúc nhích: “Mỗi cô khô quá.
Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng.
“Tróc da rồi.” Hoàng Trường Minh bỗng đặt tay lên môi
Lam Ngọc Anh ngừng thở.
Cô vừa tỉnh ngủ nên đầu óc còn mơ hồ, thứ duy nhất có thể cảm nhận được là ngón tay thô ráp của anh vuốt ve trên môi mình, khiến tim cô đập thình thịch.
Ngón tay anh dừng lại trên môi, khuôn mặt dần dần hạ xuống. Đôi môi mỏng cũng càng ngày càng đến gần. 5 cm… 3 cm…
Chỉ còn 1 cm nữa là dần lên, Hoàng Trường Minh bỗng nhíu mi dừng lại, quay sang nhìn về phía cửa phòng bệnh. Lam Ngọc Anh cũng thuận thể nhìn theo, không biết cửa phòng đã mở toang từ khi nào. Một bóng dáng thướt tha tựa lưng bên cửa, Hoàng Thanh Thảo khoanh tay ung dung nhìn họ, mỉm cười như đang xem trò hay: “Ái chà, hai đứa tiếp tục đi chứ, hay là để cô né tránh một chút?”
Lam Ngọc Anh lập tức đỏ mặt. Ý thức được vừa rồi mình ngẩn người, hầu như cam chịu cho anh hôn, cô lại cảm thấy xấu hổ, nhất là khi Hoàng Thanh Thảo nhìn mình bằng ánh mắt mờ ám.
Lam Ngọc Anh vội đẩy Hoàng Trường Minh ra, nhanh chóng ngồi dậy mang giày. May mà tối qua ngủ không cởi quần áo, bây giờ quần áo vẫn còn nguyên, chỉ hơi nhăn nhúm một chút thôi, không thì cô có miệng cũng không giải thích được.
Bởi vì cô nhận thấy bốn chữ “Cấu kết với nhau” trong mắt Hoàng Thanh Thảo.
Hoàng Thanh Thảo nói rồi giả vờ xoay người, muốn rời khỏi phòng bệnh. Lam Ngọc Anh vội đuổi theo giữ tay bà, vừa xấu hổ vừa lúng túng giải thích: “Cô ơi, cô đừng hiểu nhầm..
“Cô hiểu nhầm cái gì?” Hoàng Thanh Thảo cố ý hỏi lại.
Lam Ngọc Anh cúi đầu, tại đỏ bừng.
Thấy cô bị trêu ghẹo đến mức không biết luống cuống tay chân, Hoàng Thanh Thảo mới bỏ qua cho cô: “Trường Minh, Đậu Đậu sao rồi?”
“Tối qua đã làm phẫu thuật, rất thuận lợi.” Hoàng
Trường Minh đáp, sau đó quay sang nhìn giường bệnh: “Bây giờ còn chưa tỉnh lại. Hoàng Thanh Thảo cũng đi đến trước giường bệnh. Đậu Đậu im lặng nằm đó, sắc mặt tái nhợt, nhất là trên đầu quấn băng gạc, yếu ớt đến mức khiến người ta đau lòng.
Một lát sau, Hoàng Thanh Thảo quay sang giơ tay lên cao, đánh mạnh lên lưng Hoàng Trường Minh. Có lẽ là sợ gây ra tiếng động làm ồn cậu bé nên bà lại lâm thời đổi thành nhéo eo. Cảnh tượng này trông rất quen mắt, song Lam Ngọc Anh vẫn cảm thấy đau đớn thay cho Hoàng Trường Minh.
Hoàng Trường Minh nhíu chặt mày, thậm chí còn kêu rên một tiếng.
Hoàng Thanh Thảo vẫn chưa hết giận, liên tục nhéo thêm mấy phát nữa, còn cố ý nhéo phần dưới nách, da mỏng sẽ có cảm giác đau hơn.
“Ơ, cô ơi..” Lam Ngọc Anh liếm môi.
“Cô bóp chết cháu bây giờ!” Hoàng Thanh Thảo tức giận trừng cháu trai: “Chuyện lớn như vậy mà cháu cũng dám giấu đến bây giờ mới nói với cô. Cô nói cho cháu biết, nếu Đậu Đậu có gì bất trắc thì cô sẽ đánh gãy hết xương sườn của cháu, ném xuống sông cho cá ăn!”
Lam Ngọc Anh hoảng sợ.
“Cháu sợ cô lo lắng. Hoàng Trường Minh bất đắc dĩ giải thích.
“Cháu còn dám nói nữa hả? Nói lúc này thì cô cũng vẫn lo lắng thôi!” Hoàng Thanh Thảo liếc xéo, mắng một hồi mới miễn cưỡng tha cho anh: “Thôi, may mà bây giờ Đậu Đậu đã bình yên. Nhưng tai nạn xảy ra như thế nào? Không bắt được kẻ gây tai nạn hả?”
Nghe vậy, Hoàng Trường Minh nhíu mày: “Cháu đã liên lạc với cảnh sát, huy động camera theo dõi ngã tư đường, cũng hỏi thăm những người chứng kiến chung quanh. Đậu Đậu biết rõ luật giao thông nên thắng bé chờ đến đèn xanh mới qua đường. Không ngờ lại bị một chiếc xe máy điện đột nhiên xông ra tông trúng, chắc đó là nhân viên chuyển phát nhanh hoặc giao đồ ăn. Thấy tông trúng người, chắc là sợ hãi quá nên đã bỏ chạy ngay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.