Chương 652
Trà Chanh
12/12/2021
Chương 652
“Ơ..” Lam Ngọc Anh cắn môi, chậm mất nửa nhịp mới ý thức được hình như có chỗ nào đó không đúng lắm. Cô siết chặt nắm tay, quá mức khẩn trương nên căn bản không nghe rõ anh nói gì, do dự hỏi: “Vậy anh vừa… vừa mới nói gì?” to hel, có ai vào trong phòng thay quần áo
Hoàng Trường Minh nhìn có từ trên cao xuống rất kiên nhân lặp lại từng từ.
Sau đó, trong đôi mắt sâu thầm thoảng hiện ra ý cười: “A, nếu có sẵn lòng thay trực tiếp ở đây, tôi cũng không ngại.
Trong đầu Lam Ngọc Anh ầm ầm ầm nổ tung, ngón chân đi trong dép cũng cuộn lại vì xấu hổ.
Lúc này cô mới chú ý thấy trong tay anh đang cầm bộ quần áo, cả gương mặt cô chợt đỏ bừng, sau khi nhận lấy lại cầm đầu chạy về phía phòng thay quần áo: “Tôi qua thay ngay đây..
Lam Ngọc Anh khỏa trải cửa phòng thay quần áo, giơ nằm tay lên đập một cái vào đầu mình.
Đúng là mất mặt chết đi được!
Sau khi bình tĩnh lại, Lam Ngọc Anh không ngờ phát hiện ra mình đang mặc bộ đồ cưỡi ngựa.
Vẻ mặt cô giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, cũng không biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì, nhưng sau khi xảy ra chuyện ngu ngốc vừa rồi, cô không nhiều lời, nhanh chóng thay xong mới đứng soi gương.
Trang phục cưỡi ngựa kiểu Anh màu đen được ôm eo với hai hàng cúc, quần bò màu trắng nhét vào trong bất màu đen.
Lam Ngọc Anh không nhịn được nhìn thêm vài lần, cảm thấy mình chưa bao giờ có tư thể hiện ngang, oai hùng như vậy. Trước khi đi ra, cô buộc tóc đuôi ngựa phía sau đầu.
Cô đẩy cửa phòng thay quần áo ra, phát hiện Hoàng Trường Minh không ngờ cũng thay trang phục cưỡi ngựa.Lúc trước, bộ trang phục đó được để ở cuối giường. Hoàng Trường Minh nghe tiếng, quay đầu nhìn qua: “Thay xong rồi?”
“Ừ.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
“Đi thôi.” Hoàng Trường Minh nhếch môi.
“Đi đâu?” Lam Ngọc Anh khó giấu được sự bối rối.
“Trường đua ngựa.” Hoàng Trường Minh liếc mắt cô, giải thích: “Tôi vừa gọi điện thoại hẹn trước rồi.” Lam Ngọc Anh nhìn bóng người cao lớn của anh đi ra ngoài trước, cô lặng lẽ đi theo phía sau.
Chiếc Land Rover màu trắng chạy dọc theo bờ sông, đi hơn nửa giờ, bọn họ đã ra khỏi thành phố đến một trường đua ngựa ngoài trời ở ngoại ô.
Sau khi xe xong, Lam Ngọc Anh lại dẫn cô đi vào trong. Lúc ở trên xe, cô đã lặng lẽ quan sát qua. Không biết có phải Hoàng Trường Minh cố ý hay không, nhưng trang phục cưỡi ngựa anh mặc trên người giống hệt với bộ trang phục của cô, như áo đôi tình nhân vậy. Theo lối vào đi vào trong, lại có nhân viên đưa yên ngựa và mũ cưỡi ngựa riêng, sau đó dẫn bọn họ đi vào chuồng ngựa để chọn ngựa. Từ những chiếc xe hơi sang trọng đậu bên ngoài lại có thể nhìn ra được, trường đua ngựa này cũng đặc biệt xa xỉ, phóng tầm mắt nhìn lại, khắp nơi đều có rất nhiều chủ ngựa thuần chủng, lông con nào con nấy đều sáng bóng.
Ngoại trừ trên ti vi, Lam Ngọc Anh còn chưa từng nhìn thấy nhiều ngựa như vậy.
Hoàng Trường Minh hình như cưỡi ngựa rất giỏi, sau khi vào không bao lâu, lại đứng ở trước một con ngựa màu nâu, trên đầu có hình tia chớp màu trắng, anh giơ tay vuốt bờm cho nó.
Lam Ngọc Anh không xác định hỏi: “Chúng ta phải cưỡi ngựa thật à?”
“Hôm qua ở khu vui chơi trẻ em, cô cứ nhìn chằm chăm vào tôi, không phải là thật sự muốn cưỡi ngựa lớn sao?” Hoàng Trường Minh liếc nhìn cô, nhíu mày, chậm rãi hỏi: “Hay là cô cũng giống Bánh Bao, muốn cưỡi tôi?”
Cưỡi anh…
Có cần phải nói những lời ái muội như vậy không, hơn nữa cô nào có…
Lúc ấy, cô đúng là nhìn chằm chằm vào ba con bọn họ, nhưng chỉ đơn thuần là cảm thấy hình ảnh kia rất ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.