Chương 740
Trà Chanh
12/12/2021
Chương 740
Lông mày nhãn thành một đường, không biết tình hình cụ thể, nghĩ đến dáng vẻ không thoải mái của cô lúc nãy, vẻ mặt càng ngày càng lo lắng, đôi chân dài của Hoàng Trường Minh đi qua đi lại ở bên ngoài, không kiềm chế được giơ tay lên gõ cửa.
Đến khi gõ đến lần thứ ba, cửa phòng tắm “kẽo kẹt” một tiếng rồi mở ra một khe hở.
Lam Ngọc Anh không có lập tức đi ra ngay, mà là từ bên trong ló đầu ra.
Hoàng Trường Minh lập tức hỏi: “Ngọc Anh, thế nào rồi, có cần đi bệnh viện hay không?”
“Em không sao!” Lam Ngọc Anh không ngờ lại khiến anh hoảng sợ như vậy, vội vàng lắc đầu, tiếp sau đó xấu hổ giải thích: “Chỉ là bà dì cả của em đến rồi!”
“Người thân đến rồi?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
“Ừ!” Lam Ngọc Anh gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Uh, anh có thể giúp em một việc được không? Giúp em đến phòng ngủ dành cho khách, lấy một gói băng vệ sinh trong túi đến..
Lúc đó Hoàng Trường Minh đã nhờ thím Lý dọn dẹp cho cô một cái phòng dành cho khách, tuy rằng lúc ban đầu cô cùng với bé Đậu ngủ ở phòng trẻ em, hiện tại lại ngủ trong phòng của anh, nhưng phần lớn đồ đạc vẫn còn nằm phòng dành cho khách.
Nhìn thấy anh đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cô không khỏi lại kêu lên: “Hoàng Trường Minh?”
“Biết rồi!” Hoàng Trường Minh mím môi.
Ngay sau đó, liền quay người sải bước rời khỏi phòng ngú.
Hai phút sau, bóng dáng cao lớn lại bước vào, trên tay cầm một gói màu hồng, từ khe cửa đưa cho cô.
“Cảm ơn!” Đáp lại một tiếng, Lam Ngọc Anh lần nữa chui trở vào, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của anh.
Cô cũng không ngờ dì cả lại đột ngột đến, sớm hơn bình thường hai ngày, sau khi lên tầng cô mới xác định được nguyên nhân khiến cái bụng nhỏ khó chịu, nhưng mà đến sớm hơn hay muộn hơn hai ba ngày cũng là chuyện bình thường.
Sau khi thay quần lót sạch sẽ, xử lý xong xuôi, cô mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.
Thấy Hoàng Trường Minh ngồi ở cuối mép giường, trên tay cầm điếu thuốc đang chảy, lúc này vừa mới đưa lên môi hút một ngụm.
Lam Ngọc Anh đi tới, thấy đôi mắt đang chìm trong sự tĩnh mịch của anh không có dấu hiệu nâng lên, mà nhìn chằm chằm vào làn khói trắng đang tản ra, không khỏi đưa tay chạm vào anh: “Hoàng Trường Minh, anh sao vậy?” Hoàng Trường Minh không đáp, nhìn vẻ mặt không biết là vui sướng hay tức giận.
Lam Ngọc Anh liếm môi, tưởng rằng anh vẫn còn ghen vụ cô ôm Diệp Tấn ở sân bay, khi cô đang định lấy lòng anh, thì anh đột nhiên cau mày nói: “Sao vẫn chưa có thai cơ chứ!”
“Hả.” Lam Ngọc Anh chớp chớp mắt.
Sau đó thì, mới kịp nhận ra ẩn ý trong lời nói của anh. Sau khi hai người lần nữa quay lại với nhau, Hoàng Trường Minh đã nói rõ với cô, muốn sinh thêm một đứa con gái, sau đó mỗi lần hai người triền miên đều không có làm biện pháp bảo hộ, anh còn đề cập tới vị sư trong chùa nói rằng kiếp này anh có một cặp con trai con gái, có thể thấy được anh đối với việc sinh con gái có bao nhiêu chờ đợi.
Sợ rằng anh trước nay luôn mong chờ, bây giờ bà dì cả đến rồi…
Lam Ngọc Anh biết anh đang ám chỉ điều gì, hai má không tự chủ mà hơi đỏ lên.
“Chẳng lẽ là do anh còn chưa đủ cố gắng sao?”
Hoàng Trường Minh dụi tắt tàn thuốc trong tay, cân nhắc một hồi, sau đó dùng đôi mắt chìm trong sự tĩnh mịch liếc nhìn cô, trong mắt khó tránh khỏi hiện lên tia sáng lấp lánh: “Bắt đầu từ đêm nay mỗi ngày anh sẽ ngủ với em tám lần, xong việc treo ngược em lên trên tường, anh không tin là em không mang thai được!”
“Hả, anh đừng làm em sợ… Bả vai của Lam Ngọc Anh run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.