Chương 812
Trà Chanh
12/12/2021
Chương 812
Thấy cô nhíu mày lại dường như có tâm sự nặng nề: “Sao vậy?”
Lam Ngọc Anh nhặt điện thoại trên đất lên rồi mím môi nói với anh: “Cô ấy nói với em rằng muốn dọn ra ngoài ở, kêu em có rảnh thì đi xem phòng với cô ấy”
Hoàng Trường Minh nghe vậy cũng hơi sửng sốt.
Lam Ngọc Anh không khỏi lo lắng, tòa chung cư đó là Trần Phong Sinh để lại cho Trương Tiểu Du, nhưng bây giờ cô ấy lại hạ quyết tâm muốn dọn đi, hơn nữa giọng điệu có vẻ như đã suy nghĩ kỹ càng, ngoài ra còn không giấu nổi vẻ mệt mỏi.
Lần cuối cùng đến chơi cô còn tưởng rằng hai người họ đã làm lành với nhau.
Hoàng Trường Minh không muốn nhìn thấy cô lo lắng nên cất tiếng an ủi: “Đừng nghĩ nữa, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, dù có nháo đến mức nào đi chăng nữa thì hai người họ vẫn không thể phân rõ được vì đứa bé trong bụng của cô ấy”
“Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu. Nhưng dù vậy cô cũng vẫn lo lắng.
Hoàng Trường Minh nhíu mày trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi mím môi: “Lần trước em bỏ nhà ra đi, khi anh đón em trở về đã nói rằng để hôm khác lại tụ tập, vừa vặn có thể nhân cơ hội này giảng hòa giúp hai người bọn họ.
“Cũng được. Lam Ngọc Anh nghe xong lập tức gật đầu, đồng ý với ý kiến này của anh: “Vậy thì đừng tổ chức ở ngoài cứ làm ở nhà đi càng dễ trò chuyện hơn! Buổi chiều ngày mai em đi siêu thị một chuyển, mua thêm một ít nguyên liệu nấu ăn trở về, rồi làm một bữa cơm gia đình đơn giản!”
Sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì không vui nên cãi lại: “Này, khi nào thì em bỏ nhà ra đi vậy?”
Anh nhưởng mày nhìn cô dường như đang hỏi ngược lại em thật sự không có sao.
Lam Ngọc Anh nhún vai ngay lập tức ủ rũ.
Sau đó cúi gằm mặt bĩu môi trộm cười, trong lòng rất không phục, cô nhiều nhất chỉ được coi là một đêm không về mà thôi.
Hoàng Trường Minh không muốn lãng phí thời gian nên lập tức kết thúc câu chuyện: “Việc này cứ quyết định như vậy đi, đừng có lại nghĩ đến chuyện của người khác nữa mà nên nghĩ nhiều đến anh một chút”
“Anh làm sao cơ?” Lam Ngọc Anh cảm thấy khó hiểu.
“Không phải là anh mà là nó.” Anh kéo tay cô rồi đưa xuống dưới.
Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, bên trong cũng không biết có mặc quần lót hay không, lòng bàn tay cô bị làm cho nóng bỏng đến mức cuộn chặt lại.
“” Khuôn mặt của Lam Ngọc Anh đỏ bừng.
Hoàng Trường Minh dùng cách thức trực tiếp nhất nghiêng người khiêng cô trên vai, sải những bước dài ôm cô ngã nhào lên trên giường.
Khi kéo bộ đồ ngủ trên người của cô còn không quên hỏi lại bằng giọng khàn khàn: “Cửa đã đóng chặt chưa?” Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Anh không muốn lại giống như lần trước, lãng phí cả một đêm xuân sau khi con trai bất ngờ xông vào.
“Đã đóng chặt rồi. Lam Ngọc Anh xấu hổ lên tiếng.
Không những đóng chặt mà còn khóa lại nữa.
Hoàng Trường Minh nghe xong đã không còn lo lắng gì nữa hóa thân thành sói đói, lửa tình cháy rực trong đôi mắt, từ ngang ngược đến dịu dàng chiếm đoạt đội mỗi và xương quai xanh xinh đẹp của cô từng chút một, sau đó đến các nơi nhạy cảm tiếp theo.
Bóng đêm bao trùm bên ngoài cửa sổ, Lam Ngọc Anh không thể kìm chế nổi âm thanh ngắt quãng của mình.
Đắm chìm trong bể tình mà anh dệt nên, chỉ biết gọi “Trường Minh” tên anh hết lần này đến lần khác trong vô thức.
Ngày hôm sau Lam Ngọc Anh đi siêu thị đúng như kế hoạch đã lên từ tối hôm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.