Chương 901
Trà Chanh
05/02/2022
Chương 901
“Bố con muốn gặp cô ta, mẹ có thể làm gì chứ!” Nguyễn Hồng Mai cần răng nghiến lợi nói.
Lê Tuyết Trinh suýt tý liền ném cơm hộp trong tay ra ngoài, cô ta căm ghét nói: “Mẹ, mẹ biết vừa rồi con ở dưới tầng gặp phải ai không? Gặp được bác Phong, nói chuyện với bác ấy cả nửa ngày, cũng âm thầm thăm dò hồi lâu, bác ấy lại không giống như trước kia an ủi con về chuyện hôn sự nữa, bây giờ vậy mà lại không nhắc đến dù chỉ một chữ..nếu còn để bác ấy biết quan hệ giữa Lam Ngọc Anh và bố, thì thái độ của bác ấy chẳng phải sẽ càng thay đối lớn hơn sao!”
Hai mẹ con nhìn nhau, tâm trạng đều đè nén và âm u.
Ra khỏi phòng bệnh, Lam Ngọc Anh bị Hoàng Trường Minh ôm vào lòng, nửa khuôn mặt đều dựa vào lồng ngực anh Lúc ở trong cô vẫn luôn cố gắng chịu đựng không để cho mình nghẹn ngào, nhưng khi vừa bước chân ra khỏi phòng cô vẫn không nhịn được đỏ mắt, tâm trạng nhất nhô cũng nhất thời không thế bình tĩnh lại được.
Loại thân thế ghập ghềnh phức tạp như vậy, bất cứ ai khi đối mặt với nó đều không thể bình tĩnh tự nhiên được.
‘Vào giây phút khi cửa phòng đóng lại, Lam Ngọc Anh dường như nghe được tiếng Lê Hoài Lâm nhỏ giọng nghẹn ngào khóc lên, đè nén như vậy, ngột ngạt như vậy.
Từ trong kẽ hở, cô nhìn thấy được một Lê Hoài Lâm trước nay vẫn luôn khiến người ta có cảm giác phòng khoán tự do lại trong phút chốc dường như già đi vài tuổi ‘Vẻ mặt bi thương và đau xót như vậy khiến tim cô cũng run rẩy theo, cô biết, đó là vẻ mặt khi một người đàn ông đã yêu một người phụ nữ tới cùng cực mới có được, ông ấy đang nhớ tới người mình yêu.
Ai nói sau khi trải qua năm tháng phí hoài thì sẽ không còn dấu vết gì nữa?
Lam Ngọc Anh cảm thấy mừng thay cho mẹ mình, ít nhất tám năm cuối cùng lúc bà còn sống cũng không phải một mình đơn phương nhớ mong, người đàn ông mà bà giấu tận sâu trong lòng cũng chưa từng có một phút giây nào quên bà, cũng giống cô, sâu sắc nhớ đến những dấu vết về bà.
Bỏ lỡ nhau cả một đời!
Nhưng giống như ký ức cuối cùng của Lê Hoài Lâm, tuy ông trời đùa giỡn, vận mệnh trêu ngươi, đến cuối cùng hai người vẫn là có duyên không phận, bỏ lỡ nhau, không thế cùng nhau đến hết đời, bây giờ cũng đã sớm âm dương cách biệt, nhưng tương tư bất tận, tương tư không dứt, tương tư ở khắp nơi!
“Trên vai được ôm chặt, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai cô: “Mắt còn đỏ như vậy nữa thì em chính là cố ý muốn cho anh đau lòng!”
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, quả nhiên nhìn rõ được từ trong đôi mắt đen sâu thẩm kia có sự đau lòng, cô cố ý quệt quệt mũi lên áo sơ mi trắng của anh, nhỏ giọng nói: “Em chỉ là có hơi cảm khái..”
“Chúng ta sẽ không”
Hoàng Trường Minh đột nhiên bóp cảm cô.
Lần này Lam Ngọc Anh đã triệt để rơi vào ánh mắt anh, đôi mát sâu thắm như giếng cổ kia tỉ mỉ bao lấy cô, gần như khiến linh hiồn cô run rẩy.
Bọn họ cũng từng bỏ lỡ nhau bốn năm, trãm xoay ngàn chuyển rồi vẫn về lại bên nhau, vả lại hai người họ còn có bánh bao nhỏ, tuy nó mất đi tròn bốn năm tình yêu của mẹ, nhưng so với mẹ và Lê Hoài Lâm thì thật sự là đã may mắn rất nhiều rất nhiều rồi! Đúng, hai người họ sẽ không như vậy, hai người sẽ ở trong phần đời còn lại năm chặt tay nhau không buông ra!
Lam Ngọc Anh nhìn anh cười tươi đến mức mắt mày cong cong.
Lại lần nữa dựa vào người anh, cô không khỏi nhỏ giọng nói: “Làm sao giờ, muốn gặp Đậu Đậu quá đi”
Sắc mặt Hoàng Trường Minh hơi đen lại Ngay lúc hai người đang ngọt ngào với nhau thế này, đều luôn bị con trai sát phong cảnh phá hỏng.
Nhìn hàng lông mí hơi run lên của cô, cuối cùng vẫn thỏa nguyện của cô: “Ngày mai bảo thím Lý dẫn nó đến”
“Ừm!” Lam Ngọc Anh vui mừng gật đầu.
Phòng bệnh cô ở nằm ở một khu khác, khi đi về thì cô thấy được ở xa xa trước cửa phòng bệnh dường như có một người đang đứng, nhìn có vẻ lén lén lút lút, đang thò đầu ra nhìn qua cửa sổ thủy tinh dòm vào trong.
Trong bệnh viện còn có thể có trộm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.