Chương 939
Trà Chanh
05/02/2022
Chương 939
“Xin lỗi, tôi không biết là cô đang gọi tôi, cô gọi tôi có chuyện gì vậy?” Lam Ngọc Anh vô tội chớp mắt.
Biết cô cố ý làm vậy, Trịnh Phương Vũ không vui thả cánh tay cô ra âm ừ nói: “Hôm đó cô có thấy tôi nói đùa không?”
Lam Ngọc Anh suy nghĩ một chút, mới chậm rãi hỏi: “Ừm, ý của cô là hôm cô chuốc thuốc Hoàng Trường Minh rồi bị anh ấy đấy ngã sưng đầu ư?”
“Tại sao còn phải nói lại chứ?” Trịnh Phương Vũ chỉ vào cô dậm chân tức giận, bởi vì đi giày gót nhọn nên chân cô ta lại càng đau thêm.
Lam Ngọc Anh không đáp lời, chỉ khoanh hai tay trước ngực chăm chú nhìn “Trịnh Phương Vũ trấn định tính thần lại, dùng hai tay ôm lấy vai cô, uy nghiêm nâng cắm lên nói: “Tôi đến gặp cô là vì có chuyện muốn nói với cô!
Trước hết tôi sẽ không thừa nhận cô là chị họ của tôi. Còn nữa, tôi khuyên cô nên rời khỏi anh Trường Minh, tôi sẽ không từ bỏ lần thứ hai đâu. Anh ấy là của tôi!”
Khi cô ta thông báo những lời này thì điện thoại di động trong túi của Lam Ngọc Anh lại rung lên n, Lần này không phải là tin nhắn mà là cuộc gọi lời được, cô đưa tay vào nhấn nút ngắt tạm thời ‘Sau khi nghe Trịnh Phương Vũ nói, Lam Ngọc Anh hơi sững sờ. Bởi vì cô ta không có cách nào trả cư xử có chút ngây thơ và không sợ hãi, rõ ràng là đang đe dọa cô bằng những lời lẽ cay nghiệt nhưng nó khác xa so với lời thề chủ quyền cúa Lê Tuyết Trinh.
Nghe rất trẻ con, giống như một đứa trẻ muốn chiếm hữu món đồ chơi yêu thích của mình.
‘Sau khi ngẩng đầu lên Lam Ngọc Anh kiên nhắn hỏi: “Chính là?”
“Còn nữaf” Trịnh Phương Vũ giận dữ nhìn chấm chm: “Đừng vui vẻ quá lâu, cho dù kết hôn cũng vô dụng. Nếu như gả cho cô rồi thỉ tôi cũng sẽ có cách khiến anh ấy quay đầu”
“Định làm tiểu tam à?” Lam Ngọc Anh thích thú hỏi.
“Tôi… Trịnh Phương Vũ đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng không thể phản bác lại những gì cô n( Lam Ngọc Anh khóe miệng hơi mím lại cau mày nói: “Cả cô và Lê Tuyết Trinh tôi đều sẽ cho qua. Quan hệ là chuyện của hai người, Hoàng Trường Minh không phải đô vật, muốn đoạt là đoạt được đâu “
“Hừm, vì cô không nghe theo lời khuyên của tôi nên về sau đừng hối hận!”
Trịnh Phương Vũ nấm chặt quả đấm nhỏ.
“Được rồi, tôi không hối hận!” Lam Ngọc Anh gật đầu hợp tác, sau đó hỏi cô: “Lần này nói xong chưa? Nói xong tôi xin phép rời đi. “
Trịnh Phương Vũ tức giận đến không muốn dời đi, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô ta quay đầu nhìn lại thì thấy Hoàng Trường Minh cầm chìa khóa xe đi vào, cô ta không nhịn được hét lên: “Anh Trường Minh”
‘Sau chuyện xảy ra lần trước, cô ta đã rất xấu hố và có ý định quay lưng bỏ chạy.
Hoàng Trường Minh cũng mặc kệ mà sải bước đi thẳng về phía cô, thật ra anh đã tới được một lúc rồi nhưng chỗ đậu xe riêng hơi xa, đợi một lúc lâu cũng không thấy cô ra ngoài, nên anh chỉ có thể đi vào tìm cô.
“Tại sao vừa rồi em không gọi cho anh?”
Sau khi nằm tay cô, Hoàng Trường Minh nhíu mày hỏi Lam Ngọc Anh biết được anh đã cuộc gọi vừa rồi, cô cong môi vui vẻ đáp: “Em gọi làm sao được? Anh không thấy em đang đối phó với tình địch sao?”
Hoàng Trường Minh và cô mười ngón đan xen, chăm chú mà thuận theo cô: “Ồ, giọng điệu này chua thật đấy!”
Lúc này anh đi vào, liền nhìn thấy cô bị Trịnh Phương Vũ chặn lại ở giữa sân, ngay lập tức bước nhanh đến, nghe thấy lời oán giận của cô, không nhịn được mà phì cười, anh thật ra hy vọng được nhìn thấy bộ dáng cô nổi máu ghen, giống như một đứa trẻ vậy, má vô thức mà phồng lên, hơn nữa quan trọng nhất là chứng minh được cô ấy quan tâm mình.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, nhìn thấy chân mày anh đã nhướn lên cao rồi, đứng xem vô cùng thích thú, hơn nữa sâu thẩm trong đáy mắt sâu thẳm kia mơ hồ hiện ra một tia sáng.
Anh ấy đang cảm thấy hài lòng hả?
Lam Ngọc Anh có chút bực dọc muốn gạt tay anh ra, nhưng mà khi nhìn thấy sự mệt mỏi giữa hàng lông mày của anh, vẫn là không rút ra nữa đi.
Bộ tây phục trên người anh đã xuất hiện những nếp nhãn rồi, lúc cô ngồi trên bàn cơm, nhận được tin tức của anh, lúc đó đúng lúc máy bay sắp cất cánh, chỉ trong ba, bốn giờ đồng hồ ngần ngủ, anh đã xuất hiện trước mặt mình rồi, hẳn là vừa xuống máy bay, liền lập tức đi xe đến đây, ngay cả quần áo cũng chưa thay, cả người tràn ngập vẻ phong trần, mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.