Chương 983
Trà Chanh
05/02/2022
Chương 983
Lam Ngọc Anh lắc đầu, sở bụng cô ra hiệu: “Em thật sự không ăn ví “Em không ăn, con gái cũng không được ăn” Tay to của Hoàng Trường Minh đưa về phía cô, bởi vì e ngại thím Lý và bánh bao nhỏ ở đây, anh không thể trắng trợn như vậy, chỉ có thế dùng bàn tay cách quần áo dán lên bụng cô.
Từ tối hôm qua đến sáng khi mở mắt ra, anh ấy đã nói về “con gái” mấy lần rồi, tuy rằng đã cùng anh phân tích, nhưng vẫn phải nhắc nhỏ: “Hoàng Trường Minh, bây giờ mới năm tuần thôi, vẫn chưa nhìn ra được nam hay nữ đâu mà..”
“Giống anh gieo, anh nảm chắc trong lòng” Hoàng Trường Minh nhướng mày.
Dù cái thai đến muộn hơn dự kiến nhưng anh vẫn rất tự hào và luôn quyết tâm có được nó, tối nào anh cũng gieo hạt, không tin nó không nảy mầm, sự thật chứng minh, ông trời quả nhiên ưu ái người chăm chỉ Nguyên nhân chắc chản như vậy thật ra anh chưa từng nói tối hôm qua hai tiếng ngủ say lúc rạng sáng anh đã nằm mơ, mơ thấy lợn trắng nhỏ.
Trước đó anh rất mong sinh được con gái, anh đã bí mật kiểm tra rất nhiều thông tin, thậm chí cả thuyết pháp mộng thai mê tín dân gian cũng điều tra, nằm mơ thấy lợn tượng trưng cho phú quý, điềm báo những đứa trẻ sinh ra sau này sẽ giàu sang phú quý. Và lợn đen là con trai, và lợn trắng là con gái, cho nên điểm này anh không hề nghỉ ngờ!
Lam Ngọc Anh nghe lời anh nói thì xém chút sặc nước bọt.
Người đàn ông này thật sự cái gì cũng dám nói, cũng không sợ dạy hư trẻ nhỏt Bánh bao nhỏ vẫn luôn lắng tai nghe bọn họ nói chuyện em gái, há to mồm nuốt chiếc bánh bao đậu vào, sau đó lung tung lau miệng rồi nhanh nhẹn leo xuống ghế, chạy lạch bạch tới trước mặt cô.
Lúc trước, bánh bao nhỏ đều trực tiếp lao vào trên người cô, dùng kỹ năng ôm đùi cô, nhưng bây giờ, khi câu bé đi được một bước thì thận trọng dừng lại Không cần nghĩ, chắc chắn là Hoàng Trường Minh đã đặc biệt dặn dò.
Đôi mất to đen như quả nho của bánh bao nhỏ sáng lên, cậu bé nhìn bụng cô, ánh mắt linh động ấy, như thể đã có một cô em gái đang nhảy nhót tưng bừng trong đó “Ngọc Anh, có thể kiếm tra cục cưng không?”
“Tất nhiên là được!” Khóe miệng Lam Ngọc Anh cong lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ đỏ ửng lên vì phấn khích, cậu bé tò mò rồi nhảy cảng lên, duỗi hai tay nhỏ ra, vừa sờ nhẹ nhàng vừa nói: “Cục cưng, sở thử xem bé có ngoan hay không?”
Sau khi ăn sáng Lam Ngọc Anh ngồi dựa vào ghế sa lon đế xoa dịu dạ dày.
Bữa sáng cô ăn quá no nên cái bụng căng tròn, cũng may là không có ai cả!
Từ đầu tới cuối Hoàng Trường Minh vẫn luôn đi theo cô như hình với bóng trong phạm vi mà cô có thể chạm vào, anh ngồi với cô ở trên ghế sa lon, lòng bàn tay đặt ở trên đuôi tóc của cô, đầu ngón tay quấn quanh sợi tóc, anh bỗng, dưng nói một câu: “Khi nào thì chúng ta đi đăng ký?”
“Lam Ngọc Anh giật mình.
Hoàng Trường Minh thuận thế nằm tay cô rồi vuốt ve chiếc nhẫn cưới ở trên ngón tay cô: ‘Em đã chấp nhận lời cầu hôn của anh rất lâu rồi, bây giờ lại còn đang mang con gái của anh mà em vẫn không có ý định kết hôn với anh sao?”
Lam Ngọc Anh nghĩ tới lời cầu hôn ngang ngược của anh thì khuôn mặt trở nên ửng đỏ.
Trái lại cô vẫn luôn khao khát về sự thiêng liêng của hôn nhân, nhưng dường như cô nghĩ tới điều gì đó nên vẫn lắc đầu khẽ nói: “Không vội, vẫn nên đợi đến khi Chủ tịch Phong chấp nhận em đãt”
“Tại sao lại phải đợi ông ấy chấp nhận chứ?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
‘Vẻ mặt Lam Ngọc Anh nghiêm túc: “Hoàng Trường Minh, em biết anh vẫn luôn muốn được ba anh công nhận, anh cũng rất muốn ba anh có thể thực lòng chúc phúc cho cuộc hôn nhân của anh cho nên chúng ta chờ thêm nhé! Hơn nữa anh vội cái gì chứ, em đã sinh cho anh một đứa con trai bây giờ trong bụng, lại mang thai thêm một đứa nữa, anh còn sợ em bỏ chạy sao?”
Cô vẫn luôn nhớ rõ trước kia Hoàng Thanh Thảo đã từng nói với cô rất nhiều chuyện khi còn bé của anh.
Lúc mẹ anh sinh ra anh thì bị mất máu quá nhiều nên qua đời, trong mắt anh Hoàng Kiến Phong vẫn luôn cho rằng vợ ông chết là bởi vì do anh hại cho nên quan hệ của hai bố con cũng không thân thiết cho lảm, khi còn bé anh thường xuyên nghịch ngợm gây sự cũng chỉ vì muốn thu hút được sự chú ý của bố, anh đã cố gắng kinh doanh Hoàng Oanh chưa từng lười biếng nhiều năm như vậy thì sao có thể không phải vì muốn có được sự công nhận của Hoàng Kiến Phong chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.