Chương 360: Cô ta mang thai kiểu gì?
Trà Chanh
11/09/2021
Chiếc xe con xa hoa kia đối với Lam Ngọc Anh mà nói cũng không xa lạ gì.
Tài xế xuống trước, sau đó cung kính mở cửa sau xe ra, quả nhiên có một người vóc dáng cao gầy bước xuống. Sau khi Hoàng Trường Minh nghe thấy bèn dừng bước di qua.
Hai bên đôi môi đỏ của Lê Tuyết Trinh hiện lên hai lúm đồng tiền, trong đôi mắt dường như chỉ có mình Hoàng Trường Minh, nhanh chóng bước về phía anh. giọng nhẹ nhàng: "Trường Minh!" "Sunny, em đến đây làm gì?" Lúc này Hoàng Trường Minh nhíu mày lại. "Trường Minh, đừng như thế được không?" Biểu cảm của Lê Tuyết Trinh rất oan ức: "Chỉ là em muốn đến đây thăm anh, nhân tiện cũng muốn giải thích với anh thôi. Bốn năm qua không phải em cố tình không nói cho anh về thân thế của Đậu Đậu, cũng không phải cố tình cùng bác Hoàng giấu anh đâu, chẳng qua em và bác cảm thấy như vậy sẽ tốt cho anh. Hơn nữa, em cũng không biết phải nói thế nào, em cứ tưởng anh sẽ không khôi phục được trí nhớ " "Ha." Hoàng Trường Minh cười lạnh.
Thấy thế, Lê Tuyết Trinh biết điều lảng sang chuyện khác: "Trường Minh, anh vừa tan làm phải không? Bác Hoàng vừa gọi cho em, chúng ta cùng đi ăn nhé?" "Không tiện." Hoàng Trường Minh lạnh nhạt mở miệng.
Sau khi bị từ chối, Lê Tuyết Trinh liếc mắt nhìn căn biệt thự, đành phải lấy lùi làm tiến, thử nói mềm mỏng hơn: "Trường Minh, không lẽ anh không mời em vào ngồi chơi một lát sao? Em đã lâu không gặp Đậu Đậu, cũng rất nhớ thằng bé. " "Sunny."
Hoàng Trường Minh đột nhiên lạnh giọng gọi tên cô ta.
Lê Tuyết Trinh không hiểu sao lại cảm giác được hơi lạnh, nhất là khi anh nheo mắt lại, sau đó cô ta nghe anh lạnh giọng cảnh cáo: "Lần trước anh đã nói với em rất rõ ràng, hy vọng em đừng xuất hiện trước mặt Đậu Đậu nữa." "Trường Minh, anh vẫn không có ý định tha thứ cho em sao?" Lê Tuyết Trinh chớp chớp mi mắt, viền mắt đỏ lên trong nháy mắt.
Sự lạnh lùng trên gương mặt Hoàng Trường Minh không hề giảm đi, ánh mắt sắc lạnh liếc ra phía ngoài xe: "Bảo tài xế của em lái xe ra đi, đừng chắn trước sân nữa, nếu không lát nữa chú Lý không vào được."
Lệnh đuổi khách như thế quả là thẳng thắn.
Nói xong, Hoàng Trường Minh cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, bèn xoay người đi. “Trường Minh...
Có điều chân anh vừa bước, cánh tay đã bị Lê Tuyết Trinh nắm lấy từ phía sau.
Lúc Hoàng Trường Minh quay người lại lần nữa, ảnh mắt vừa hay trông thấy một bóng người xinh đẹp đừng trước cửa sổ sát đất, người đó dường như nhận thấy, vội vàng trốn đến bên cạnh màn cửa phía trong nhưng bỏng lại hiện rõ trên salon.
Chân mày nhíu lại, anh quay đầu, không có nửa phần thương hoa tiếc ngọc nào mà gỡ tay Lê Tuyết Trinh, sau đó không nói lời nào, bước nhanh về phía khu biệt thự. Nhìn bóng lưng lạnh lùng cứng rắn của anh, cô ta không kìm được vẻ khó chịu trên nét mặt, cắn răng nhìn về phía cửu sổ sát đất.
Bóng người vừa thoáng hiện lên đó, cô ta tuyệt đối không nhìn nhầm!
Là Lam Ngọc Anh
Trước đó Lê Tuyết Trinh đã cho người điều tra, biết Lam Ngọc Anh phải về Canada, hơn nữa ngày Lam Ngọc Anh xuất phát cũng cố tình bảo tài xe đi theo dõi, tận mắt thấy Lam Ngọc Anh trên sân bay, vậy mà cô ta lại không hề đi, còn xuất hiện công khai ở trong ngôi biệt thự này...
Lê Tuyết Trinh nhanh chóng quay người đi trong mắt tràn ngập vẻ ghen ghét.
Sau khi Hoàng Trường Minh đổi giày thì đi thẳng qua huyền quan vào phòng khách, quả nhiên trông thấy Lam Ngọc Anh ngồi như phỗng trên ghế salon, anh cau mày nói: "Lấm la lấm lét làm gì?" "Ai lấm la lấm lét gì chứ." Lam Ngọc Anh nói quanh co. Đến khi cô thấy Lê Tuyết Trinh lên xe mới đi ra từ sau màn cửa.
Trong lòng dâng lên cơn buồn bực, cô nhanh chóng nói: "Chắc sắp ăn tối được rồi, tôi ra phòng bếp chuẩn bị đây!" "Cô Ngọc Anh, cháu đi với!" Bánh bao nhỏ vui vẻ theo chân cô.
Trong suốt quá trình ăn cơm, Lam Ngọc Anh đều không hề chớp mắt mà vùi đầu trong bát cơm, trừ lúc giữa chừng gắp thức ăn cho bánh bao nhỏ, cả bữa không hề nhìn về phía Hoàng Trường Minh ngồi đối diện, gần như là cố tinh tránh né. Trong nhà còn có thím Lý nên rất nhiều việc lặt vặt không cần đến tay cô.
Cơm nước vừa xong Lam Ngọc Anh đã bế bánh bao nhỏ lên tầng, không cho Hoàng Trường Minh cơ hội mở miệng.
Một đêm này, cô trần trọc khó ngủ.
Ôm bánh bao nhỏ trong lòng, cô nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh ban tối, Lê Tuyết Trinh thân mật kéo tay anh từ phía sau, còn cả cảnh Lê Tuyết Trinh đặt tay lên bụng dưới, nhẹ nhàng nói: "Tôi mang thai rồi."
Sáng hôm sau, dưới mắt Lam Ngọc Anh thâm quầng. Lúc thím Lý mang đồ ăn đến còn ân cần hỏi han: "Cô Lâm, sắc mặt cô xem chừng không tốt lắm, cô không sao chứ?" "Không sao đâu..." Lam Ngọc Anh lắc đầu. "Có phải tốt qua nghỉ ngơi không đủ không?" "Có lẽ thế. "
Bánh bao nhỏ đứng bên cạnh nghe thấy thế, vô cùng lo lắng hỏi: "Cô Ngọc Anh, có phải tối qua cô kể chuyện cho cháu nên mệt không?" "Không phải đầu" Lam Ngọc Anh mỉm cười, xoa đầu bánh bao nhỏ: "Cục cưng ngoan, ăn nhiều thêm chút đi."
Bánh bao nhỏ nghe lời, há miệng ăn hết miếng bánh mì nướng còn lại, cố gắng ăn cho hết miếng bánh to đó. Từ cửa phòng ăn có thể nghe thấy tiếng bước chân đang vọng lại, ngay sau đó thân hình cao lớn của Hoàng Trường Minh xuất hiện trước mắt, có vẻ anh mới tắm xong, mái tóc ngắn chưa khô hoàn toàn, anh vắt áo vest và cà vạt lên thành ghế. Ngay khi anh vừa ngồi xuống ghế, Lam Ngọc Anh đặt dụng cụ ăn tron tay xuống, kiếm cớ: "Ừm, tôi lên tầng năm một lát. "
Hoàng Trường Minh nhíu mày nhìn cô chạy trốn chết, cất tiếng nói: "Thím Lý, hâm nóng ly sữa thêm lần nữa đi." "Vâng." Thím Lý nhanh chóng làm theo.
Thím Lý hâm nóng sữa mang lên tầng rồi lại xuống, chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Trường Minh: "Cậu chủ!" "Sao rồi?" Gương mặt Hoàng Trường Minh kín đảo không biết đan nghĩ gì.
Thím Lý bối rối, nhỏ giọng báo lại: "Hình như cô Lâm đang thu dọn hành lý, tôi vừa thấy cô ấy đẩy vali ra ngoài."
Vừa dứt lời, bóng dáng cao lớn của htn đã biến mất ngay phía cầu thang.
Trong phòng khách, Lam Ngọc Anh mở vali trước mặt, cái này là lần trước Phan Duy mang đến, giờ cô lấy quần áo trong tủ, gấp gọn từng bộ bỏ vào trong. Lúc định đóng lại thì bỗng có tiếng "Cạch!", cửa bị một người mở ra. “Cô đang làm gì?"
Tiếng quát nhẹ vang lên trên đầu cô.
Lam Ngọc Anh chau mày, đứng dậy nói với giọng khẳng định: "Vừa hay tôi cũng có chuyện cần nói với anh." "Cả tối qua tôi suy đi nghĩ lại, quyết định không ở lại đây nữa, trước mắt tôi sẽ tìm một phòng trọ, rồi tìm nhà sau. Nếu anh không đồng ý với chuyện lần trước tôi đề nghị mang con đi thì buổi sáng lúc anh làm việc để tôi trông Đậu Đậu, hàng ngày đến tối tôi sẽ đưa con về." "Lý do." Hoàng Trường Minh hạ giọng. "Bất tiện." Lam Ngọc Anh nhíu mày. "Bất tiện chỗ nào?" Hoàng Trường Minh tiếp tục hạ giọng. "Chỗ nào cũng bất tiện!" Lam Ngọc Anh cần răng nói. Hoàng Trường Minh nheo nheo mắt, hiếm khi anh thấy mặt cứng rắn này của cô.
Chợt nghĩ đến điều gì, anh nhướn mày hỏi: "Vì Sunny à?" "Phải, thế nên tôi ở đây rất bất tiện!" Lam Ngọc Anh sa sút tinh thần nhưng không hề trốn tránh, cô gật đầu, tiếp tục nói: "Nếu cô ấy biết cũng sẽ thấy mất hứng, hơn nữa, không phải chẳng bao lâu hai người sẽ kết hôn sao? Thật ra tôi biết, nhà họ Hoàng và nhà họ Lê hợp tác chặt chẽ về mặt kinh doanh, hẳn không thể thiếu việc dùng hôn nhân để thắt chặt quan hệ, hai người đã đính hôn bốn năm nay rồi, nhất định anh sẽ cưới cô ấy.
Hoàng Trường Minh kiên nhẫn nghe từ đầu đến cuối, chờ cô nói xong mới bình thản hỏi: "Ai nói tôi nhất định sẽ cưới cô ấy?" "Anh không cưới?" Lam Ngọc Anh ngạc nhiên nhìn anh, nuốt nước bọt liên tục: "Sao có thể như thế được, cô ấy đã mang thai con của anh rồi." "Ai bảo cô như thế?" Mặt Hoàng Trường Minh trong phút chốc tối sầm lại. ".." Lam Ngọc Anh nhất thời ngẩn ra.
Cầu đó là chính miệng Lam Ngọc Anh nói với cô, lúc nói còn lấy tay che bụng, trên mặt lộ rõ nụ cười yêu thương của tình mẫu tử, thậm chí tối qua cô còn nghĩ, nếu sau khi Lê Tuyết Trinh sinh con mà không muốn nuôi bánh bao nhỏ thì hóa ra lại có thể thành toàn cho cô, nhưng biểu hiện của anh bây giờ...
Đầu cô còn chưa kịp lý giải đã thấy môi mỏng của anh cong lên, nghiêng người nói: "Bốn năm nay tôi chưa từng đụng vào người cô ấy, cô ấy mang thai kiểu gì?"
Tài xế xuống trước, sau đó cung kính mở cửa sau xe ra, quả nhiên có một người vóc dáng cao gầy bước xuống. Sau khi Hoàng Trường Minh nghe thấy bèn dừng bước di qua.
Hai bên đôi môi đỏ của Lê Tuyết Trinh hiện lên hai lúm đồng tiền, trong đôi mắt dường như chỉ có mình Hoàng Trường Minh, nhanh chóng bước về phía anh. giọng nhẹ nhàng: "Trường Minh!" "Sunny, em đến đây làm gì?" Lúc này Hoàng Trường Minh nhíu mày lại. "Trường Minh, đừng như thế được không?" Biểu cảm của Lê Tuyết Trinh rất oan ức: "Chỉ là em muốn đến đây thăm anh, nhân tiện cũng muốn giải thích với anh thôi. Bốn năm qua không phải em cố tình không nói cho anh về thân thế của Đậu Đậu, cũng không phải cố tình cùng bác Hoàng giấu anh đâu, chẳng qua em và bác cảm thấy như vậy sẽ tốt cho anh. Hơn nữa, em cũng không biết phải nói thế nào, em cứ tưởng anh sẽ không khôi phục được trí nhớ " "Ha." Hoàng Trường Minh cười lạnh.
Thấy thế, Lê Tuyết Trinh biết điều lảng sang chuyện khác: "Trường Minh, anh vừa tan làm phải không? Bác Hoàng vừa gọi cho em, chúng ta cùng đi ăn nhé?" "Không tiện." Hoàng Trường Minh lạnh nhạt mở miệng.
Sau khi bị từ chối, Lê Tuyết Trinh liếc mắt nhìn căn biệt thự, đành phải lấy lùi làm tiến, thử nói mềm mỏng hơn: "Trường Minh, không lẽ anh không mời em vào ngồi chơi một lát sao? Em đã lâu không gặp Đậu Đậu, cũng rất nhớ thằng bé. " "Sunny."
Hoàng Trường Minh đột nhiên lạnh giọng gọi tên cô ta.
Lê Tuyết Trinh không hiểu sao lại cảm giác được hơi lạnh, nhất là khi anh nheo mắt lại, sau đó cô ta nghe anh lạnh giọng cảnh cáo: "Lần trước anh đã nói với em rất rõ ràng, hy vọng em đừng xuất hiện trước mặt Đậu Đậu nữa." "Trường Minh, anh vẫn không có ý định tha thứ cho em sao?" Lê Tuyết Trinh chớp chớp mi mắt, viền mắt đỏ lên trong nháy mắt.
Sự lạnh lùng trên gương mặt Hoàng Trường Minh không hề giảm đi, ánh mắt sắc lạnh liếc ra phía ngoài xe: "Bảo tài xế của em lái xe ra đi, đừng chắn trước sân nữa, nếu không lát nữa chú Lý không vào được."
Lệnh đuổi khách như thế quả là thẳng thắn.
Nói xong, Hoàng Trường Minh cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, bèn xoay người đi. “Trường Minh...
Có điều chân anh vừa bước, cánh tay đã bị Lê Tuyết Trinh nắm lấy từ phía sau.
Lúc Hoàng Trường Minh quay người lại lần nữa, ảnh mắt vừa hay trông thấy một bóng người xinh đẹp đừng trước cửa sổ sát đất, người đó dường như nhận thấy, vội vàng trốn đến bên cạnh màn cửa phía trong nhưng bỏng lại hiện rõ trên salon.
Chân mày nhíu lại, anh quay đầu, không có nửa phần thương hoa tiếc ngọc nào mà gỡ tay Lê Tuyết Trinh, sau đó không nói lời nào, bước nhanh về phía khu biệt thự. Nhìn bóng lưng lạnh lùng cứng rắn của anh, cô ta không kìm được vẻ khó chịu trên nét mặt, cắn răng nhìn về phía cửu sổ sát đất.
Bóng người vừa thoáng hiện lên đó, cô ta tuyệt đối không nhìn nhầm!
Là Lam Ngọc Anh
Trước đó Lê Tuyết Trinh đã cho người điều tra, biết Lam Ngọc Anh phải về Canada, hơn nữa ngày Lam Ngọc Anh xuất phát cũng cố tình bảo tài xe đi theo dõi, tận mắt thấy Lam Ngọc Anh trên sân bay, vậy mà cô ta lại không hề đi, còn xuất hiện công khai ở trong ngôi biệt thự này...
Lê Tuyết Trinh nhanh chóng quay người đi trong mắt tràn ngập vẻ ghen ghét.
Sau khi Hoàng Trường Minh đổi giày thì đi thẳng qua huyền quan vào phòng khách, quả nhiên trông thấy Lam Ngọc Anh ngồi như phỗng trên ghế salon, anh cau mày nói: "Lấm la lấm lét làm gì?" "Ai lấm la lấm lét gì chứ." Lam Ngọc Anh nói quanh co. Đến khi cô thấy Lê Tuyết Trinh lên xe mới đi ra từ sau màn cửa.
Trong lòng dâng lên cơn buồn bực, cô nhanh chóng nói: "Chắc sắp ăn tối được rồi, tôi ra phòng bếp chuẩn bị đây!" "Cô Ngọc Anh, cháu đi với!" Bánh bao nhỏ vui vẻ theo chân cô.
Trong suốt quá trình ăn cơm, Lam Ngọc Anh đều không hề chớp mắt mà vùi đầu trong bát cơm, trừ lúc giữa chừng gắp thức ăn cho bánh bao nhỏ, cả bữa không hề nhìn về phía Hoàng Trường Minh ngồi đối diện, gần như là cố tinh tránh né. Trong nhà còn có thím Lý nên rất nhiều việc lặt vặt không cần đến tay cô.
Cơm nước vừa xong Lam Ngọc Anh đã bế bánh bao nhỏ lên tầng, không cho Hoàng Trường Minh cơ hội mở miệng.
Một đêm này, cô trần trọc khó ngủ.
Ôm bánh bao nhỏ trong lòng, cô nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh ban tối, Lê Tuyết Trinh thân mật kéo tay anh từ phía sau, còn cả cảnh Lê Tuyết Trinh đặt tay lên bụng dưới, nhẹ nhàng nói: "Tôi mang thai rồi."
Sáng hôm sau, dưới mắt Lam Ngọc Anh thâm quầng. Lúc thím Lý mang đồ ăn đến còn ân cần hỏi han: "Cô Lâm, sắc mặt cô xem chừng không tốt lắm, cô không sao chứ?" "Không sao đâu..." Lam Ngọc Anh lắc đầu. "Có phải tốt qua nghỉ ngơi không đủ không?" "Có lẽ thế. "
Bánh bao nhỏ đứng bên cạnh nghe thấy thế, vô cùng lo lắng hỏi: "Cô Ngọc Anh, có phải tối qua cô kể chuyện cho cháu nên mệt không?" "Không phải đầu" Lam Ngọc Anh mỉm cười, xoa đầu bánh bao nhỏ: "Cục cưng ngoan, ăn nhiều thêm chút đi."
Bánh bao nhỏ nghe lời, há miệng ăn hết miếng bánh mì nướng còn lại, cố gắng ăn cho hết miếng bánh to đó. Từ cửa phòng ăn có thể nghe thấy tiếng bước chân đang vọng lại, ngay sau đó thân hình cao lớn của Hoàng Trường Minh xuất hiện trước mắt, có vẻ anh mới tắm xong, mái tóc ngắn chưa khô hoàn toàn, anh vắt áo vest và cà vạt lên thành ghế. Ngay khi anh vừa ngồi xuống ghế, Lam Ngọc Anh đặt dụng cụ ăn tron tay xuống, kiếm cớ: "Ừm, tôi lên tầng năm một lát. "
Hoàng Trường Minh nhíu mày nhìn cô chạy trốn chết, cất tiếng nói: "Thím Lý, hâm nóng ly sữa thêm lần nữa đi." "Vâng." Thím Lý nhanh chóng làm theo.
Thím Lý hâm nóng sữa mang lên tầng rồi lại xuống, chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Trường Minh: "Cậu chủ!" "Sao rồi?" Gương mặt Hoàng Trường Minh kín đảo không biết đan nghĩ gì.
Thím Lý bối rối, nhỏ giọng báo lại: "Hình như cô Lâm đang thu dọn hành lý, tôi vừa thấy cô ấy đẩy vali ra ngoài."
Vừa dứt lời, bóng dáng cao lớn của htn đã biến mất ngay phía cầu thang.
Trong phòng khách, Lam Ngọc Anh mở vali trước mặt, cái này là lần trước Phan Duy mang đến, giờ cô lấy quần áo trong tủ, gấp gọn từng bộ bỏ vào trong. Lúc định đóng lại thì bỗng có tiếng "Cạch!", cửa bị một người mở ra. “Cô đang làm gì?"
Tiếng quát nhẹ vang lên trên đầu cô.
Lam Ngọc Anh chau mày, đứng dậy nói với giọng khẳng định: "Vừa hay tôi cũng có chuyện cần nói với anh." "Cả tối qua tôi suy đi nghĩ lại, quyết định không ở lại đây nữa, trước mắt tôi sẽ tìm một phòng trọ, rồi tìm nhà sau. Nếu anh không đồng ý với chuyện lần trước tôi đề nghị mang con đi thì buổi sáng lúc anh làm việc để tôi trông Đậu Đậu, hàng ngày đến tối tôi sẽ đưa con về." "Lý do." Hoàng Trường Minh hạ giọng. "Bất tiện." Lam Ngọc Anh nhíu mày. "Bất tiện chỗ nào?" Hoàng Trường Minh tiếp tục hạ giọng. "Chỗ nào cũng bất tiện!" Lam Ngọc Anh cần răng nói. Hoàng Trường Minh nheo nheo mắt, hiếm khi anh thấy mặt cứng rắn này của cô.
Chợt nghĩ đến điều gì, anh nhướn mày hỏi: "Vì Sunny à?" "Phải, thế nên tôi ở đây rất bất tiện!" Lam Ngọc Anh sa sút tinh thần nhưng không hề trốn tránh, cô gật đầu, tiếp tục nói: "Nếu cô ấy biết cũng sẽ thấy mất hứng, hơn nữa, không phải chẳng bao lâu hai người sẽ kết hôn sao? Thật ra tôi biết, nhà họ Hoàng và nhà họ Lê hợp tác chặt chẽ về mặt kinh doanh, hẳn không thể thiếu việc dùng hôn nhân để thắt chặt quan hệ, hai người đã đính hôn bốn năm nay rồi, nhất định anh sẽ cưới cô ấy.
Hoàng Trường Minh kiên nhẫn nghe từ đầu đến cuối, chờ cô nói xong mới bình thản hỏi: "Ai nói tôi nhất định sẽ cưới cô ấy?" "Anh không cưới?" Lam Ngọc Anh ngạc nhiên nhìn anh, nuốt nước bọt liên tục: "Sao có thể như thế được, cô ấy đã mang thai con của anh rồi." "Ai bảo cô như thế?" Mặt Hoàng Trường Minh trong phút chốc tối sầm lại. ".." Lam Ngọc Anh nhất thời ngẩn ra.
Cầu đó là chính miệng Lam Ngọc Anh nói với cô, lúc nói còn lấy tay che bụng, trên mặt lộ rõ nụ cười yêu thương của tình mẫu tử, thậm chí tối qua cô còn nghĩ, nếu sau khi Lê Tuyết Trinh sinh con mà không muốn nuôi bánh bao nhỏ thì hóa ra lại có thể thành toàn cho cô, nhưng biểu hiện của anh bây giờ...
Đầu cô còn chưa kịp lý giải đã thấy môi mỏng của anh cong lên, nghiêng người nói: "Bốn năm nay tôi chưa từng đụng vào người cô ấy, cô ấy mang thai kiểu gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.