Chương 247: Đó là tên cầm thú
Trà Chanh
02/07/2021
Lam Ngọc Anh không chớp mắt. Cô trơ mắt nhìn bóng lưng cao lớn và lạnh lùng rời đi, cho đến khi cánh cửa đóng lại.
Căn phòng chìm vào sự im lặng, như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có cô biết, chính mình vừa trải qua những gì.
Chúng ta chia tay đi!
Không giống như lần đó cô nói ra, phía sau còn kèm theo chữ nhé, chứng tỏ anh đã quyết định rồi.
Chỉ là khi anh nói ra năm chữ này, làm sao có thể không một chút do dự như vậy?
Cô chưa bao giờ biết rằng hóa ra đàn ông còn tuyệt tình hơn so với phụ nữ độc ác, chẳng trách có người nói, phụ nữ nói chia tay thì mười ngàn lần đều là không nỡ, nhưng đàn ông nếu đã nói ra lời chia tay thì mãi mãi không bao giờ quay đầu lại.
Lam Ngọc Anh ngã lên ghế sô pha, lấy tay che ngực.
Cảm giác như tim đau thắt rỉ máu, rất ngắn ngủi, nhưng thực sự rất kịch liệt.
Nếu cái chết đột ngột của bà ngoại khiến cho cô suy sụp không ít thì một đòn mà Hoàng Trường Minh vừa giảng cho cô còn nặng nề hơn, kể từ khi anh rời khỏi và đi đến nước Mỹ, cô nằm trên giường nhìn bóng dáng anh rời đi, trong lòng tràn đầy sự ngọt ngào bất đắc dĩ, hầu như mỗi ngày cô đều chờ mong anh trở về.
Đặc biệt là trong mấy ngày nay, suy nghĩ về anh là động lực duy nhất để cô tiếp tục chống đỡ.
Cuối cùng anh đã trở về, nhưng lại không cần cô nữa.
Cũng chẳng trách được người khác, trước kia chính cô lấy hết dũng khí, bản thân không biết xấu hổ chủ động đi tìm anh hàn gắn lại.
Lam Ngọc Anh nhìn chiếc nhẫn bạc bị anh bỏ lại trên bàn.
Cô cúi đầu tháo chiếc nhẫn của chính mình xuống, đeo trong khoảng thời gian dài, trên tay cũng hằn lên dấu vết hình tròn.
Nhìn cặp nhẫn bạc tinh khiết, cô cười vừa cay đắng vừa mỉa mai, sự bình thường và rẻ tiền như vậy quả thực là không phù hợp với thân phận của anh, đúng như những gì anh nói, cảm thấy không có ý nghĩa, không muốn tiếp tục đối nghịch với cha Hoàng nữa, không muốn để mất đi vị trí tổng giám đốc của Hoàng Oanh một lần nữa, cũng không muốn tiếp tục chơi trò chơi tình ái với cô nữa...
Không trách anh, thật sự không trách anh, cô tôn trọng lựa chọn của anh.
Chỉ là Lam Ngọc Anh không khống chế được bản thân nhớ tới trước kia sau khi ăn cơm ở nhà họ Lam trở về, cô rất buồn khi kể về chính mình và cha Lam, lúc ấy anh nắm chặt bả vai của cô, hôn lên giữa đôi mi của cô:
"Em có anh." Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Giọng nói trầm lắng vẫn còn rõ ràng bên tai cô, nhưng dường như đã cách xa một thế giới.
Lúc này đây, cô thật sự chỉ có một mình.
Lam Ngọc Anh vùi mặt vào trong hai tay, chất lỏng từ khe hở rơi xuống từng giọt.
Nước mắt rơi như mưa. Ngày hôm sau, trở lại công ty làm việc.
Cuộc sống là như vậy, cho dù có xảy ra chuyện kinh khủng gì thì chúng ta vẫn phải tiếp tục như bình thường.
Biết trong gia đình cô có người qua đời, quản lý cũng không làm khó cô, xem như ba ngày cô nghỉ làm là xin nghỉ ốm, còn an ủi cô vài câu, Lam Ngọc Anh nói cảm ơn rồi trở về bàn làm việc và tập trung làm việc.
Lúc gần tối, cô nhận được điện thoại của Trương Tiểu Du, nghe giọng nói của đối phương mới biết hóa ra là đang ở trong bệnh viện.
Sau khi tan làm, Lam Ngọc Anh bắt xe taxi đi qua đó.
Bệnh viện tư nhân là của gia đình Trần Phong Sinh, cô mỉm cười, cũng không ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cô lại nhíu mày, bởi vì cha Hoàng cũng ở bệnh viện này.
Vào khoa nội trú, Lam Ngọc Anh đi thang máy lên tới tầng khoa ngoại, nghĩ đến cô ấy sẽ ở phòng bệnh bình thường, đến lúc hỏi ở bàn y tá rồi khi đi vào phòng bệnh cao cấp, cô có hơi kinh ngạc.
Trương Tiểu Du mặc đồ bệnh nhân nằm ngửa trên giường bệnh, nhìn không đau bệnh gì, khí sắc không tệ, trong miệng ngậm một cái ống hút, bên cạnh có ly trà sữa.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô ấy luống cuống tay chân rút ống hút ra khỏi miệng, mở ngăn kéo cất ly trà sữa vào, trở mình quay lưng về phía cửa, như thể đang ngủ say, một loạt các động tác liền mạch lưu loát, thành thạo trông giống như người đã tái phạm nhiều lần.
Lam Ngọc Anh nhìn thấy toàn bộ màn biểu diễn, mỉm cười tiêu sái bước qua, từ bên cạnh lay lay cô ấy:
"Cá Nhỏ?"
"Ơ kìa, Ngọc Anh, là cậu à!" Trương Tiểu Du vừa nghe thấy tiếng của cô, lập tức quay lại, khoa trương vỗ ngực: "Làm tớ sợ, tớ còn tưởng..."
"Tưởng ai?" Lam Ngọc Anh chớp mắt.
"Không có ai!" Trương Tiểu Du hơi đỏ mặt.
"Tưởng là bác sĩ Trần phải không?" Lam Ngọc Anh lập tức đoán ra. "Đó là tên cầm thú!"
Trương Tiểu Du thở hổn hển, nhưng cô ấy không phát hiện được, biểu cảm trên mặt e thẹn đến mức nào:
"Tớ nằm viện đã vài ngày, mỗi ngày anh ta đều cho tớ ăn cháo gạo lứt, tớ ăn đến nôn ra! Tớ muốn ăn gà rán và khoai tây chiên, anh ta nói đó là thực phẩm rác, không cho tớ đụng vào! Ly trà sữa này là tớ hối lộ một cậu bé khoa nhi giúp tớ mua về, ngàn vạn lần không thể để cho anh ta biết!"
"Bác sĩ Trần là vì muốn tốt cho cậu thôi, bây giờ cậu là người bệnh đó!" Lam Ngọc Anh ngồi trên ghế bên cạnh, lo lắng hỏi: "Cá Nhỏ, có chuyện gì vậy, đang yên lành tại sao cậu lại nằm viện?"
Trương Tiểu Du ngồi dậy, động tác hết sức chậm chạp, nhoẻn miệng cười với cô và nói:
"Không sao! Mấy ngày trước tớ mổ viêm ruột thừa, kết quả là biết được chuyện bà ngoại của cậu, lúc tớ chạy tới đã làm vết mổ căng ra và bị nhiễm trùng, khiến cho tớ bị sốt! Nhưng bây giờ thì không có gì nghiêm trọng cả, bác sĩ đã khâu lại, chờ sau khi vết mổ lành, tớ có thể xuất viện, nhảy nhót tung tăng một lần nữa!"
"Đều do tớ không tốt, hại cậu lo lắng" Lam Ngọc Anh rất áy náy.
"Cậu nói gì vậy! Hai chúng ta là ai với ai, hơn nữa, trước kia khi chúng ta còn học đại học, không phải bà luôn làm nước sốt thịt bò cho chúng ta ăn sao, tớ cũng nên đi tiễn bà!" Trương Tiểu Du nói lớn tiếng đến cuối cùng, giọng nói cũng bắt đầu thấp xuống, nhìn thấy khí sắc của cô so với người bệnh như mình còn kém hơn, cô ấy thở dài hỏi: "Ngọc Anh, bây giờ cậu có ổn không?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
"Tớ không sao." Lam Ngọc Anh nhếch khóe miệng.
"Chuyện của bà ngoại không ai ngờ tới, nhưng sinh lão bệnh tử là điều không thể tránh được, cậu không cần đắm chìm trong đau khổ!”
"Tớ biết rồi."
Trương Tiểu Du yên tâm gật đầu, cô ấy lại hỏi: "Tớ nghe tên cầm thú nói, tổng giám đốc Hoàng đã trở về rồi?"
"Ừm..." Lam Ngọc Anh cuộn tròn ngón tay lại. "Cũng may, cậu còn có tổng giám đốc Hoàng!" Trương Tiểu Du nghe vậy mỉm cười nói.
"..." Lam Ngọc Anh cụp mắt xuống, trong lòng thật sự có đủ mùi vị.
Ra khỏi phòng bệnh, Lam Ngọc Anh đi đường cũ vào thang máy rời đi, cô không muốn ở lại đây lâu, sợ đụng phải những người cô không muốn gặp.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, khi cô vừa đi ra khỏi khu nội trú, một chiếc xe limousine kéo dài dừng ở cửa, tài xế cung kính mở cửa xe ra, một bóng dáng xinh đẹp cao gầy lại có khí chất bước xuống.
Đi giày bệt, áo khoác cashmere dài màu trắng, bên dưới lộ ra đôi chân mảnh khảnh.
Sau khi Lê Tuyết Trinh xuống xe cũng không đi ngay, mà đứng lại, ngay sau đó trong xe lại có một thân ảnh cao lớn bước xuống, vẫn là bộ vest thủ công màu đen thông thường, được may khéo léo, tôn lên bờ vai dày rộng của anh và đôi chân dài.
Trong tay anh kẹp điếu thuốc, ném xuống đất dùng giày da vặn tắt nó, sương khói màu trắng phun ra từ đôi môi mỏng của anh.
Một đen một trắng, tạo thành khung cảnh rất bắt mắt. Hai chân của Lam Ngọc Anh giống như mọc rễ, cô không thể di chuyển được.
Căn phòng chìm vào sự im lặng, như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có cô biết, chính mình vừa trải qua những gì.
Chúng ta chia tay đi!
Không giống như lần đó cô nói ra, phía sau còn kèm theo chữ nhé, chứng tỏ anh đã quyết định rồi.
Chỉ là khi anh nói ra năm chữ này, làm sao có thể không một chút do dự như vậy?
Cô chưa bao giờ biết rằng hóa ra đàn ông còn tuyệt tình hơn so với phụ nữ độc ác, chẳng trách có người nói, phụ nữ nói chia tay thì mười ngàn lần đều là không nỡ, nhưng đàn ông nếu đã nói ra lời chia tay thì mãi mãi không bao giờ quay đầu lại.
Lam Ngọc Anh ngã lên ghế sô pha, lấy tay che ngực.
Cảm giác như tim đau thắt rỉ máu, rất ngắn ngủi, nhưng thực sự rất kịch liệt.
Nếu cái chết đột ngột của bà ngoại khiến cho cô suy sụp không ít thì một đòn mà Hoàng Trường Minh vừa giảng cho cô còn nặng nề hơn, kể từ khi anh rời khỏi và đi đến nước Mỹ, cô nằm trên giường nhìn bóng dáng anh rời đi, trong lòng tràn đầy sự ngọt ngào bất đắc dĩ, hầu như mỗi ngày cô đều chờ mong anh trở về.
Đặc biệt là trong mấy ngày nay, suy nghĩ về anh là động lực duy nhất để cô tiếp tục chống đỡ.
Cuối cùng anh đã trở về, nhưng lại không cần cô nữa.
Cũng chẳng trách được người khác, trước kia chính cô lấy hết dũng khí, bản thân không biết xấu hổ chủ động đi tìm anh hàn gắn lại.
Lam Ngọc Anh nhìn chiếc nhẫn bạc bị anh bỏ lại trên bàn.
Cô cúi đầu tháo chiếc nhẫn của chính mình xuống, đeo trong khoảng thời gian dài, trên tay cũng hằn lên dấu vết hình tròn.
Nhìn cặp nhẫn bạc tinh khiết, cô cười vừa cay đắng vừa mỉa mai, sự bình thường và rẻ tiền như vậy quả thực là không phù hợp với thân phận của anh, đúng như những gì anh nói, cảm thấy không có ý nghĩa, không muốn tiếp tục đối nghịch với cha Hoàng nữa, không muốn để mất đi vị trí tổng giám đốc của Hoàng Oanh một lần nữa, cũng không muốn tiếp tục chơi trò chơi tình ái với cô nữa...
Không trách anh, thật sự không trách anh, cô tôn trọng lựa chọn của anh.
Chỉ là Lam Ngọc Anh không khống chế được bản thân nhớ tới trước kia sau khi ăn cơm ở nhà họ Lam trở về, cô rất buồn khi kể về chính mình và cha Lam, lúc ấy anh nắm chặt bả vai của cô, hôn lên giữa đôi mi của cô:
"Em có anh." Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Giọng nói trầm lắng vẫn còn rõ ràng bên tai cô, nhưng dường như đã cách xa một thế giới.
Lúc này đây, cô thật sự chỉ có một mình.
Lam Ngọc Anh vùi mặt vào trong hai tay, chất lỏng từ khe hở rơi xuống từng giọt.
Nước mắt rơi như mưa. Ngày hôm sau, trở lại công ty làm việc.
Cuộc sống là như vậy, cho dù có xảy ra chuyện kinh khủng gì thì chúng ta vẫn phải tiếp tục như bình thường.
Biết trong gia đình cô có người qua đời, quản lý cũng không làm khó cô, xem như ba ngày cô nghỉ làm là xin nghỉ ốm, còn an ủi cô vài câu, Lam Ngọc Anh nói cảm ơn rồi trở về bàn làm việc và tập trung làm việc.
Lúc gần tối, cô nhận được điện thoại của Trương Tiểu Du, nghe giọng nói của đối phương mới biết hóa ra là đang ở trong bệnh viện.
Sau khi tan làm, Lam Ngọc Anh bắt xe taxi đi qua đó.
Bệnh viện tư nhân là của gia đình Trần Phong Sinh, cô mỉm cười, cũng không ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cô lại nhíu mày, bởi vì cha Hoàng cũng ở bệnh viện này.
Vào khoa nội trú, Lam Ngọc Anh đi thang máy lên tới tầng khoa ngoại, nghĩ đến cô ấy sẽ ở phòng bệnh bình thường, đến lúc hỏi ở bàn y tá rồi khi đi vào phòng bệnh cao cấp, cô có hơi kinh ngạc.
Trương Tiểu Du mặc đồ bệnh nhân nằm ngửa trên giường bệnh, nhìn không đau bệnh gì, khí sắc không tệ, trong miệng ngậm một cái ống hút, bên cạnh có ly trà sữa.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô ấy luống cuống tay chân rút ống hút ra khỏi miệng, mở ngăn kéo cất ly trà sữa vào, trở mình quay lưng về phía cửa, như thể đang ngủ say, một loạt các động tác liền mạch lưu loát, thành thạo trông giống như người đã tái phạm nhiều lần.
Lam Ngọc Anh nhìn thấy toàn bộ màn biểu diễn, mỉm cười tiêu sái bước qua, từ bên cạnh lay lay cô ấy:
"Cá Nhỏ?"
"Ơ kìa, Ngọc Anh, là cậu à!" Trương Tiểu Du vừa nghe thấy tiếng của cô, lập tức quay lại, khoa trương vỗ ngực: "Làm tớ sợ, tớ còn tưởng..."
"Tưởng ai?" Lam Ngọc Anh chớp mắt.
"Không có ai!" Trương Tiểu Du hơi đỏ mặt.
"Tưởng là bác sĩ Trần phải không?" Lam Ngọc Anh lập tức đoán ra. "Đó là tên cầm thú!"
Trương Tiểu Du thở hổn hển, nhưng cô ấy không phát hiện được, biểu cảm trên mặt e thẹn đến mức nào:
"Tớ nằm viện đã vài ngày, mỗi ngày anh ta đều cho tớ ăn cháo gạo lứt, tớ ăn đến nôn ra! Tớ muốn ăn gà rán và khoai tây chiên, anh ta nói đó là thực phẩm rác, không cho tớ đụng vào! Ly trà sữa này là tớ hối lộ một cậu bé khoa nhi giúp tớ mua về, ngàn vạn lần không thể để cho anh ta biết!"
"Bác sĩ Trần là vì muốn tốt cho cậu thôi, bây giờ cậu là người bệnh đó!" Lam Ngọc Anh ngồi trên ghế bên cạnh, lo lắng hỏi: "Cá Nhỏ, có chuyện gì vậy, đang yên lành tại sao cậu lại nằm viện?"
Trương Tiểu Du ngồi dậy, động tác hết sức chậm chạp, nhoẻn miệng cười với cô và nói:
"Không sao! Mấy ngày trước tớ mổ viêm ruột thừa, kết quả là biết được chuyện bà ngoại của cậu, lúc tớ chạy tới đã làm vết mổ căng ra và bị nhiễm trùng, khiến cho tớ bị sốt! Nhưng bây giờ thì không có gì nghiêm trọng cả, bác sĩ đã khâu lại, chờ sau khi vết mổ lành, tớ có thể xuất viện, nhảy nhót tung tăng một lần nữa!"
"Đều do tớ không tốt, hại cậu lo lắng" Lam Ngọc Anh rất áy náy.
"Cậu nói gì vậy! Hai chúng ta là ai với ai, hơn nữa, trước kia khi chúng ta còn học đại học, không phải bà luôn làm nước sốt thịt bò cho chúng ta ăn sao, tớ cũng nên đi tiễn bà!" Trương Tiểu Du nói lớn tiếng đến cuối cùng, giọng nói cũng bắt đầu thấp xuống, nhìn thấy khí sắc của cô so với người bệnh như mình còn kém hơn, cô ấy thở dài hỏi: "Ngọc Anh, bây giờ cậu có ổn không?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
"Tớ không sao." Lam Ngọc Anh nhếch khóe miệng.
"Chuyện của bà ngoại không ai ngờ tới, nhưng sinh lão bệnh tử là điều không thể tránh được, cậu không cần đắm chìm trong đau khổ!”
"Tớ biết rồi."
Trương Tiểu Du yên tâm gật đầu, cô ấy lại hỏi: "Tớ nghe tên cầm thú nói, tổng giám đốc Hoàng đã trở về rồi?"
"Ừm..." Lam Ngọc Anh cuộn tròn ngón tay lại. "Cũng may, cậu còn có tổng giám đốc Hoàng!" Trương Tiểu Du nghe vậy mỉm cười nói.
"..." Lam Ngọc Anh cụp mắt xuống, trong lòng thật sự có đủ mùi vị.
Ra khỏi phòng bệnh, Lam Ngọc Anh đi đường cũ vào thang máy rời đi, cô không muốn ở lại đây lâu, sợ đụng phải những người cô không muốn gặp.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, khi cô vừa đi ra khỏi khu nội trú, một chiếc xe limousine kéo dài dừng ở cửa, tài xế cung kính mở cửa xe ra, một bóng dáng xinh đẹp cao gầy lại có khí chất bước xuống.
Đi giày bệt, áo khoác cashmere dài màu trắng, bên dưới lộ ra đôi chân mảnh khảnh.
Sau khi Lê Tuyết Trinh xuống xe cũng không đi ngay, mà đứng lại, ngay sau đó trong xe lại có một thân ảnh cao lớn bước xuống, vẫn là bộ vest thủ công màu đen thông thường, được may khéo léo, tôn lên bờ vai dày rộng của anh và đôi chân dài.
Trong tay anh kẹp điếu thuốc, ném xuống đất dùng giày da vặn tắt nó, sương khói màu trắng phun ra từ đôi môi mỏng của anh.
Một đen một trắng, tạo thành khung cảnh rất bắt mắt. Hai chân của Lam Ngọc Anh giống như mọc rễ, cô không thể di chuyển được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.