Chương 320: Đừng sợ
Trà Chanh
23/08/2021
Đổi ngày nghỉ...
Khóe miệng Lam Ngọc Anh run rẩy. Nếu cô nhớ không nhầm thì lúc này không phải là ngày nghỉ theo quy định của bộ lao động, sao lại có cái kiểu đổi ngày nghỉ ở đây?
Thấy vẻ mặt ngang nhiên của anh, ngẫm lại anh là sếp lớn trong công ty, muốn làm việc hay muốn nghỉ chẳng phải là cần xem tâm trạng của anh hay sao?
Lam Ngọc Anh bỗng nảy sinh ý định lùi bước: “Ừm... Hay là hôm sau chúng ta lại đi... “Ngọc Anh không dẫn bé đi chơi à?” Nghe vậy, cậu bé lập tức nhào lên đùi cô. Lam Ngọc Anh không đành lòng: “Cô "Bé còn chưa được đi thăm vườn bách thủ đầu!” Cậu bé chớp mắt, tràn đầy mong chờ. “Vậy thì đi thôi." Lam Ngọc Anh hoàn toàn từ bỏ.
Cuối cùng, chiếc Land Rover màu trắng chạy ra biệt thư, ghế sau chở một lớn một nhỏ. Lúc này không phải là giờ cao điểm nên chẳng mấy chốc đã đến vườn bách thú. Bởi vì đang là giờ hành chính nên nơi này không đồng cho lầm, chẳng qua không có ai mặc suit như Hoàng Trường Minh, trông rất bắt mắt.
Điều này khiến cô có cảm giác rất quen thuộc. Trước khi mỗi khi hai người đi dạo siêu thị hay đi chợ, Hoàng Trường Minh cũng không hòa nhập với môi trường chung quanh...
Lam Ngọc Anh lắc đầu, lại đè những ký ức kia xuống đáy lòng. Cô cúi đầu nhìn cậu bé được mình dắt tay khẽ mỉm cười. Dù sao cũng là con nít, không biết cách giấu cảm xúc như người lớn. Cậu bé không còn vẻ buồn bã như hôm qua mà trông rất vui sướng. Từ khi xuống xe tới giờ, đôi mắt đen láy của cậu bé cứ nhìn trái nhìn phải, tràn đầy tò mò về vườn bách thú, hơn nữa còn rất hào hứng.
Ba người xếp hàng mua vé vào cổng, sau đó mới vào trong tham quan.
Bởi vì vườn bách thú chiếm diện tích không nhỏ nên rất nhiều khu vực được tập trung lại một chỗ. Người lớn thì sao, nhưng trẻ con sẽ không đủ sức đi hết. Sau khi vào bên trong, Lam Ngọc Anh bèn bế cậu bé lên. Ba người làm theo hướng dẫn tham quan, đi thăm những con thú nhỏ tính cách hiền lành trước tiên.
Giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài sẽ hơi mệt mỏi. Lam Ngọc Anh đã lần thứ hai nâng cậu bé lên một chút, một bàn tay duỗi về phía cô: “Để tôi bế cho. Cô ngẩng đầu thấy Hoàng Trường Minh đang nhíu mày nhìn mình. “Không sao, tôi có thể
Mặc dù cô nói vậy, nhưng Đậu Đậu vẫn được bế đi.
Cậu bé đang tập trung tinh thần xem hổ con bú sữa thì bỗng rời khỏi vòng tay của cô, thấy mình bị ba bể lên, nhất thời chu môi buồn bực, vươn tay muốn được ôm. Hoàng Trường Minh cười nhìn con trai: “Bế con lâu sẽ khiến cô ấy bị mỏi tay
Nghe vậy, cậu bé chớp mắt, lập tức rụt tay lại
Hoàng Trường Minh không cố ý hạ giọng nên Lam Ngọc Anh cũng nghe rất rõ, nhịp tim nhất thời không ổn định.. Nhân viên vườn bách thú đứng bên cạnh hàng rào lại gần cười nói: “Cô ơi, chồng và con cô thương cô quá nhỉ!”
Lam Ngọc Anh ngẩn người, không khỏi nhìn về phía hai cha con đang xoa đầu chú hổ con. Nhận thấy đối phương hiểu nhầm, cô xấu hổ giải thích: “Chúng tôi không phải... “Sao vậy?” Hoàng Trường Minh nhìn về phía cô. “Ở... Tôi không sao.” Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, lắc đầu.
Nhân viên vườn bách thú vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đầy hâm mộ, khiến mặt cô đỏ bừng, vội bước lên nói: “Ừm... Chúng ta đi chỗ khác đi!”
Đến khu nuôi nhốt thì thoải mái hơn nhiều, cung cấp thêm dịch vụ thuê xe điện, có thể chở khách đi thăm quan. Chiếc xe rất nhỏ, Đậu Đậu ngồi chính giữa, trên đường đi gió xuân thổi vào mặt rất ấm áp.
Không biết có phải là vì bị nhân viên kia nói thế hay không mà Lam Ngọc Anh lại nảy sinh ảo giác họ là một gia đình ba người.
Xuống xe điện đi lên núi, đứng trên đỉnh núi có thể thấy rất nhiều gấu ngựa đang đi qua đi lại. Sang khu thú dữ, ở đây xây dựng bậc thang uốn lượn từ trên xuống dưới, chung quanh toàn là thủy tinh, cho phép du khách tiếp xúc gần gũi với các con thú
Sau khi đi vào nơi này, Đậu Đậu trông không hề nhút nhất chút nào, ngược lại càng phần khởi hơn. Vừa được Hoàng Trường Minh thả xuống thì cậu bé đã đến nắm tay cô, kích động chạy xuống dưới nhìn con hổ đi qua đi lại. “Ngọc Anh, hổ kìa!” Đôi mắt cậu bé lấp lánh, liên tục lắc lư tay cô.
Lam Ngọc Anh cười ngồi quỳ xuống: “Ừ, là con hổ đấy.” “Đậu Đậu, cháu thấy con kia không?” Cô chỉ vào con hổ, so sánh với giới thiệu dán trên thủy tinh, giải thích cho Đậu Đậu bằng ngôn ngữ đơn giản nhất: “Nó là hổ Siberia, một loài động vật họ mèo ăn thịt, đuôi nó dài gần một mét luôn nhé! Cháu xem bộ lông của nó kìa, bây giờ có màu nâu nhạt, nhưng đến mùa đông sẽ biến thành màu vàng nhạt. Hơn nữa cháu nhìn mà xem, trên người nó có rất nhiều vằn đen...
Giọng nữ nhẹ nhàng vang vọng bên tai. Hoàng Trường
Minh đút tay vào túi quần đứng đằng sau nhìn hai người, bất giác cong môi. Đây là chuyến du ngoạn hiếm hoi của hai cha con kể từ khi con trai anh chào đời tới nay. Đa số thời gian của anh đều tràn ngập công việc, thỉnh thoảng có kỳ nghỉ cũng sẽ dẫn con trai sang New York, nhưng hầu như đều giao cho Hoàng Thanh Thảo phụ trách, rất hiếm khi có thời khắc như thế này.
Lúc nói chuyện, Lam Ngọc Anh hơi nghiêng mặt, biểu cảm dịu dàng như thể cả khuôn mặt đều phát sáng. Hoàng Trường Minh bỗng cảm thấy, cho dù thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này cũng được.
Bỗng có một con hổ đến gần. Đậu Đậu đang ngơ ngác nghe Lam Ngọc Anh nói chuyện nhất thời hoảng sợ, quay sang ôm cổ cô: “Ngọc Anh, Ngọc Anh.
Lam Ngọc Anh cũng bị giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng bảo vệ cậu bé. Một bàn tay lớn duỗi về phía họ, cô chỉ cảm thấy mình và cậu bé đều được kéo vào trong vòng tay ấm áp, thân thể cao lớn che chở trước mặt cô, giọng nam trầm thấp vang lên: “Đậu Đậu, chúng sẽ không nhảy ra được đâu, đừng sợ”
Không hiểu sao, Lam Ngọc Anh lại có cảm giác hai chữ cuối cùng là dành cho mình. Hơn nữa lúc nói chuyện, giọng nói của anh vang lên ngay bên tại cô, hơi ấm rót vào tại khiến đầu cô như ù đi.
Lam Ngọc Anh thở hổn hển một lát mới có thể hít thở lại như bình thường, chỉ vào kính thủy tinh nói: “Đúng thế, Đậu Đậu nhìn nè, có thủy tinh bảo vệ rồi!”
Nghe vậy, cậu bé thò đầu ra từ trong lòng cô, chớp chớp mắt xác nhận xem họ nói có thật hay không, sau đó mới đi ra, nổi dũng khí lại gần kính thủy tinh. Dường như cậu bé vẫn còn sợ hãi nên bước chân rất ngắn, xê dịch từng chút một đến gần kính thủy tinh, trông rất đáng yêu.
Đến một nơi mang tính dấu hiệu, rất nhiều người đang tụ tập ở đây chụp ảnh.
Lam Ngọc Anh nhìn cậu bé nằm trong lòng Hoàng Trường Minh, suy nghĩ một lát rồi cũng cầm điện thoại ra, tiến lên trước mấy bước: “Chúng ta cũng chụp mấy bức ảnh đi.” “Ừ” Hoàng Trường Minh gật đầu.
Không chờ cô lên tiếng, anh đã cầm lấy điện thoại của cô, sau đó đi đến trước mặt một nữ sinh. Lam Ngọc Anh có thể thấy rõ nữ sinh kia suýt nữa không dời mắt được.
Khóe miệng Lam Ngọc Anh run rẩy. Nếu cô nhớ không nhầm thì lúc này không phải là ngày nghỉ theo quy định của bộ lao động, sao lại có cái kiểu đổi ngày nghỉ ở đây?
Thấy vẻ mặt ngang nhiên của anh, ngẫm lại anh là sếp lớn trong công ty, muốn làm việc hay muốn nghỉ chẳng phải là cần xem tâm trạng của anh hay sao?
Lam Ngọc Anh bỗng nảy sinh ý định lùi bước: “Ừm... Hay là hôm sau chúng ta lại đi... “Ngọc Anh không dẫn bé đi chơi à?” Nghe vậy, cậu bé lập tức nhào lên đùi cô. Lam Ngọc Anh không đành lòng: “Cô "Bé còn chưa được đi thăm vườn bách thủ đầu!” Cậu bé chớp mắt, tràn đầy mong chờ. “Vậy thì đi thôi." Lam Ngọc Anh hoàn toàn từ bỏ.
Cuối cùng, chiếc Land Rover màu trắng chạy ra biệt thư, ghế sau chở một lớn một nhỏ. Lúc này không phải là giờ cao điểm nên chẳng mấy chốc đã đến vườn bách thú. Bởi vì đang là giờ hành chính nên nơi này không đồng cho lầm, chẳng qua không có ai mặc suit như Hoàng Trường Minh, trông rất bắt mắt.
Điều này khiến cô có cảm giác rất quen thuộc. Trước khi mỗi khi hai người đi dạo siêu thị hay đi chợ, Hoàng Trường Minh cũng không hòa nhập với môi trường chung quanh...
Lam Ngọc Anh lắc đầu, lại đè những ký ức kia xuống đáy lòng. Cô cúi đầu nhìn cậu bé được mình dắt tay khẽ mỉm cười. Dù sao cũng là con nít, không biết cách giấu cảm xúc như người lớn. Cậu bé không còn vẻ buồn bã như hôm qua mà trông rất vui sướng. Từ khi xuống xe tới giờ, đôi mắt đen láy của cậu bé cứ nhìn trái nhìn phải, tràn đầy tò mò về vườn bách thú, hơn nữa còn rất hào hứng.
Ba người xếp hàng mua vé vào cổng, sau đó mới vào trong tham quan.
Bởi vì vườn bách thú chiếm diện tích không nhỏ nên rất nhiều khu vực được tập trung lại một chỗ. Người lớn thì sao, nhưng trẻ con sẽ không đủ sức đi hết. Sau khi vào bên trong, Lam Ngọc Anh bèn bế cậu bé lên. Ba người làm theo hướng dẫn tham quan, đi thăm những con thú nhỏ tính cách hiền lành trước tiên.
Giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài sẽ hơi mệt mỏi. Lam Ngọc Anh đã lần thứ hai nâng cậu bé lên một chút, một bàn tay duỗi về phía cô: “Để tôi bế cho. Cô ngẩng đầu thấy Hoàng Trường Minh đang nhíu mày nhìn mình. “Không sao, tôi có thể
Mặc dù cô nói vậy, nhưng Đậu Đậu vẫn được bế đi.
Cậu bé đang tập trung tinh thần xem hổ con bú sữa thì bỗng rời khỏi vòng tay của cô, thấy mình bị ba bể lên, nhất thời chu môi buồn bực, vươn tay muốn được ôm. Hoàng Trường Minh cười nhìn con trai: “Bế con lâu sẽ khiến cô ấy bị mỏi tay
Nghe vậy, cậu bé chớp mắt, lập tức rụt tay lại
Hoàng Trường Minh không cố ý hạ giọng nên Lam Ngọc Anh cũng nghe rất rõ, nhịp tim nhất thời không ổn định.. Nhân viên vườn bách thú đứng bên cạnh hàng rào lại gần cười nói: “Cô ơi, chồng và con cô thương cô quá nhỉ!”
Lam Ngọc Anh ngẩn người, không khỏi nhìn về phía hai cha con đang xoa đầu chú hổ con. Nhận thấy đối phương hiểu nhầm, cô xấu hổ giải thích: “Chúng tôi không phải... “Sao vậy?” Hoàng Trường Minh nhìn về phía cô. “Ở... Tôi không sao.” Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, lắc đầu.
Nhân viên vườn bách thú vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đầy hâm mộ, khiến mặt cô đỏ bừng, vội bước lên nói: “Ừm... Chúng ta đi chỗ khác đi!”
Đến khu nuôi nhốt thì thoải mái hơn nhiều, cung cấp thêm dịch vụ thuê xe điện, có thể chở khách đi thăm quan. Chiếc xe rất nhỏ, Đậu Đậu ngồi chính giữa, trên đường đi gió xuân thổi vào mặt rất ấm áp.
Không biết có phải là vì bị nhân viên kia nói thế hay không mà Lam Ngọc Anh lại nảy sinh ảo giác họ là một gia đình ba người.
Xuống xe điện đi lên núi, đứng trên đỉnh núi có thể thấy rất nhiều gấu ngựa đang đi qua đi lại. Sang khu thú dữ, ở đây xây dựng bậc thang uốn lượn từ trên xuống dưới, chung quanh toàn là thủy tinh, cho phép du khách tiếp xúc gần gũi với các con thú
Sau khi đi vào nơi này, Đậu Đậu trông không hề nhút nhất chút nào, ngược lại càng phần khởi hơn. Vừa được Hoàng Trường Minh thả xuống thì cậu bé đã đến nắm tay cô, kích động chạy xuống dưới nhìn con hổ đi qua đi lại. “Ngọc Anh, hổ kìa!” Đôi mắt cậu bé lấp lánh, liên tục lắc lư tay cô.
Lam Ngọc Anh cười ngồi quỳ xuống: “Ừ, là con hổ đấy.” “Đậu Đậu, cháu thấy con kia không?” Cô chỉ vào con hổ, so sánh với giới thiệu dán trên thủy tinh, giải thích cho Đậu Đậu bằng ngôn ngữ đơn giản nhất: “Nó là hổ Siberia, một loài động vật họ mèo ăn thịt, đuôi nó dài gần một mét luôn nhé! Cháu xem bộ lông của nó kìa, bây giờ có màu nâu nhạt, nhưng đến mùa đông sẽ biến thành màu vàng nhạt. Hơn nữa cháu nhìn mà xem, trên người nó có rất nhiều vằn đen...
Giọng nữ nhẹ nhàng vang vọng bên tai. Hoàng Trường
Minh đút tay vào túi quần đứng đằng sau nhìn hai người, bất giác cong môi. Đây là chuyến du ngoạn hiếm hoi của hai cha con kể từ khi con trai anh chào đời tới nay. Đa số thời gian của anh đều tràn ngập công việc, thỉnh thoảng có kỳ nghỉ cũng sẽ dẫn con trai sang New York, nhưng hầu như đều giao cho Hoàng Thanh Thảo phụ trách, rất hiếm khi có thời khắc như thế này.
Lúc nói chuyện, Lam Ngọc Anh hơi nghiêng mặt, biểu cảm dịu dàng như thể cả khuôn mặt đều phát sáng. Hoàng Trường Minh bỗng cảm thấy, cho dù thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này cũng được.
Bỗng có một con hổ đến gần. Đậu Đậu đang ngơ ngác nghe Lam Ngọc Anh nói chuyện nhất thời hoảng sợ, quay sang ôm cổ cô: “Ngọc Anh, Ngọc Anh.
Lam Ngọc Anh cũng bị giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng bảo vệ cậu bé. Một bàn tay lớn duỗi về phía họ, cô chỉ cảm thấy mình và cậu bé đều được kéo vào trong vòng tay ấm áp, thân thể cao lớn che chở trước mặt cô, giọng nam trầm thấp vang lên: “Đậu Đậu, chúng sẽ không nhảy ra được đâu, đừng sợ”
Không hiểu sao, Lam Ngọc Anh lại có cảm giác hai chữ cuối cùng là dành cho mình. Hơn nữa lúc nói chuyện, giọng nói của anh vang lên ngay bên tại cô, hơi ấm rót vào tại khiến đầu cô như ù đi.
Lam Ngọc Anh thở hổn hển một lát mới có thể hít thở lại như bình thường, chỉ vào kính thủy tinh nói: “Đúng thế, Đậu Đậu nhìn nè, có thủy tinh bảo vệ rồi!”
Nghe vậy, cậu bé thò đầu ra từ trong lòng cô, chớp chớp mắt xác nhận xem họ nói có thật hay không, sau đó mới đi ra, nổi dũng khí lại gần kính thủy tinh. Dường như cậu bé vẫn còn sợ hãi nên bước chân rất ngắn, xê dịch từng chút một đến gần kính thủy tinh, trông rất đáng yêu.
Đến một nơi mang tính dấu hiệu, rất nhiều người đang tụ tập ở đây chụp ảnh.
Lam Ngọc Anh nhìn cậu bé nằm trong lòng Hoàng Trường Minh, suy nghĩ một lát rồi cũng cầm điện thoại ra, tiến lên trước mấy bước: “Chúng ta cũng chụp mấy bức ảnh đi.” “Ừ” Hoàng Trường Minh gật đầu.
Không chờ cô lên tiếng, anh đã cầm lấy điện thoại của cô, sau đó đi đến trước mặt một nữ sinh. Lam Ngọc Anh có thể thấy rõ nữ sinh kia suýt nữa không dời mắt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.