Chương 270: Giống như chó con nghe lời chủ
Trà Chanh
16/08/2021
Giống như lần trước, buổi chiều cậu chủ nhỏ lại leo lên chiếc Mercedes Benz.
Chú Lý lái xe, còn có thím Lý đi cùng, bọn họ lại tiếp tục đến khách sạn này. Rút kinh nghiệm từ lần trước, thím Lý sẽ không tiếp tục mù quáng, biết cậu chủ nhỏ đến khách sạn giống như việc ôm cây đợi thỏ chờ cô Ngọc Anh, cho nên bà cũng yên tâm cùng chờ.
Điều làm bọn họ không thể nghĩ tới là bọn họ đợi tới khi mặt trời lặn, ngoài trời bắt đầu chuyển tối, cũng như lần trước, vẫn không thấy bóng dáng cô Ngọc Anh đâu.
Thím Lý vội đến hỏi nhân viên quầy khách sạn, lúc này mới biết, nguyên nhân là do cô Ngọc Anh đã sớm trả phòng.
Bà ấy nói chuyện này cho cậu chủ nhỏ, nhưng cậu chủ nhỏ không nghe, căn bản cũng không tin. Bà ấy đành phải đưa cậu chủ nhỏ đi lên tầng gõ cửa, vẫn có người mở cửa từ bên trong, nhưng không phải cô Ngọc Anh, đổi lại đó là một cặp vợ chồng trẻ.
Những tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc, nhưng không ngờ ngày hôm sau, cậu chủ nhỏ vẫn cố ý đến khách sạn như cũ.
Như vậy cho đến ngày thứ ba, cậu chủ nhỏ bắt đầu bùng nổ.
Bắt đầu tức giận, bình hoa trong sảnh khách sạn đều bị đạp đổ xuống đất, tất cả những thứ có thể nhìn thấy đều bị vứt trên mặt đất, gây ra âm thanh chói tai, giống như hiện trường một vụ thảm khốc. Nhân viên khách sạn đều quay lại nhìn nhưng khi nhận ra đấy là cậu chủ nhỏ nhà họ Hoàng, không ai dám nhiều lời ngăn cản, chỉ có thể để cậu bé tùy ý phá.
Thím Lý ở bên cạnh khuyên mãi, mỏi cả miệng, nhưng vẫn không thay đổi được gì.
Nhìn thấy cậu chủ nhỏ thất thần, thím Lý không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Hoàng Trường Minh xin giúp đỡ.
Thời điểm Hoàng Trường Minh tới nơi, cậu bé đang đứng trên ghế, đang cố gắng kéo bức tranh treo tường xuống.
Thím Lý đỡ bên cạnh, còn có nhân viên khách sạn đang nhốn nháo cả lên, bọn họ rất sợ cậu ngã xuống sẽ bị thương, muốn lại gần nhưng không được, vì cậu như con bảo con đang phẫn nộ, điên cuồng đưa tay múa may về phía mọi người, còn cắn người.
Hoàng Trường Minh nhanh tiến lên, bế con trai từ trên ghế xuống. . Truyện Dị Giới
Sau khi thấy anh, cậu bé vẫn như cũ không có ý hết tức giận, kịch liệt giãy nảy. “Hoàng Thiên Vũ
Hoàng Trường Minh nhíu mày.
Quả nhiên bả vai cậu bé co nhúm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ sợ hãi. Nhưng lần này, lại không có tác dụng như mọi lần, bởi vì rất nhanh, cậu bé lại phòng má, trừng mắt phần nộ nhìn anh kháng nghị.
Cho nên, hai bố con một lớn, một nhỏ lạnh lùng đối đầu nhau.
Mỗi lần cậu bé không nghe lời hoặc là lúc bốc đồng, Hoàng Trường Minh cũng chỉ nghiêm nghị gọi tên con, anh chưa bao giờ đánh cậu bé, hơn nữa anh cũng không nỡ làm vậy. Cho nên hiện tại anh có chút đau đầu, thậm chí không biết nên làm như thế nào để kết thúc.
Đang chuẩn bị bắt cậu bé về nhà trước thì không biết cậu bé nhìn thấy gì, nhanh chóng chạy đi. Tốc độ rất nhanh, anh đuổi theo nhưng không kịp.
Hoàng Trường Minh quay đầu nhìn lại, liền cảm thấy giống như lần trước ở nhà hàng, con trai cố gắng giãy giụa thoát khỏi anh, sau đó chạy về phía một dáng người mảnh khảnh xinh đẹp, sau đó liền nhảy lên đùi người ta.
Lam Ngọc Anh cũng đang cúi đầu nhìn thấy cậu bé, cả người thất thần.
Ách!
Như vậy là sao?
Bộ dạng hai mắt đẫm lệ của cậu bé, biểu cảm ủy khuất không nói thành tiếng, khiến cô thực sự đau lòng không kiềm chế được. Không thể nhịn được nữa, liền ngồi xổm xuống, chân tay luống cuống lau nước mắt cho cậu bé: “Đậu Đậu ngoan, đừng khóc nữa."
Cậu bé nhận được sự dỗ dành dịu dàng của cô, nước mắt rơi xuống càng nhiều.
Một giọt nước mắt kia rơi xuống, giống như có thể chảy tới lòng cô. “Không phải cô không cần cháu”
Lam Ngọc Anh lấy khăn tay ra, thấy cậu bé vẫn lộ bẻ ủy khuất nhìn mình, cô vội khẳng định: “Thật sự, cô có thể thề “Bảo bảo không tìm thấy cô.” Cậu bé thút thít nói. “Bởi vì từ giờ cô không ở khách sạn này nữa.
Lam Ngọc Anh tiếp tục lau nước mắt cho cậu cậu bé, từng giọt chất lỏng như ăn mòn đầu ngón tay của cô.
Cô kiên nhẫn nhẹ nhàng giải thích cho cậu bé: “Hiện tại cô đã chuyển qua nhà bạn, cho nên sẽ không quay về khách sạn, cũng không phải không cần cháu nữa.
Cậu bé vẫn nhìn cô, không mở miệng như cũ.
Lam Ngọc Anh bất lực, đành phải nói: “Nếu cháu không tin lời cô nói, hay là... cô đưa cháu đến xem nơi cô đang sống bây giờ, được không?” “Được.” Lúc này cậu bé mới gật đầu, giọng nói mềm mại trở nên khàn khàn vì khóc.
Sau đó khịt mũi, vươn hai cánh tay ngắn cũn ra cho cô ôm.
Lam Ngọc Anh nhìn thấy cậu bé đã ngừng khóc, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng, cũng vội thuận thế đưa tay bế cậu lên. Tay vỗ nhẹ vào lưng cậu, tiếp tục nói chuyện nhỏ nhẹ với cậu, tránh để cho cậu tiếp tục khóc.
Hoàng Trường Minh đi tới chỗ quản lý khách sạn, điền vào chi phiếu, có vẻ đang giải quyết tổn thất do cậu bé gây ra. Quản lý dĩ nhiên sẽ không truy cứu gì, ngược lại còn cầm tiềm rất cảm kích.
Chú Lý và thím Lý liếc nhìn nhau, cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu bé không còn quậy phá, đám đông vây quanh nhanh chóng tản ra. Ra khỏi khách sạn, Hoàng Trường Minh nhìn tay con trai mình gắt gao ôm cổ Lam Ngọc Anh không buông, sau lại nói với người ở phía sau: “Chú Lý, thím Lý, hai người về nhà trước đi, lát nữa tôi về sau.
Hai vợ chồng cùng đáp lại rồi lái chiếc Mercedes rời đi.
Đã đồng ý với cậu bé là phải thực hiện.
Lam Ngọc Anh biết đạo lý này, cho dù đấy không phải ý định của cô, cô cũng chỉ có thể kiên trì. Hơn nữa lúc vừa mới ra khỏi khách sạn, thím Lý cũng trộm nói cho cô biết, cậu bé đã chạy đến khách sạn chờ cô ba ngày.
Thảo nào khi vừa thấy cô cậu bé đã nói cô không cần cậu bé nữa.
Cô âm thầm thở dài, Lam Ngọc Anh yên lặng đi theo đến Land Rover, cô ôm cậu bé trực tiếp ngồi xuống ghế sau.
Hoàng Trường Minh nhìn thấy cô và con trai một lớn một nhỏ ngồi vào ghế sau, anh mới mở cửa ngồi vào ghế lái.
Trên đường có chút kẹt xe, nhưng cũng không phải thực sự nghiêm trọng.
Khi dừng đèn đỏ, đôi mắt trầm lắng sâu thẳm khẽ nâng lên, nhìn ghế sau qua gương treo.
Ở băng ghế sau, sau khi Lam Ngọc Anh ngồi vào, ban đầu là muốn đặt cậu bé ngồi bên cạnh, nhưng chỉ cần có một động tĩnh nhỏ cậu bé liền gắt gao ôm lấy cổ cô không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào cổ cô.
Nếu cô có động tĩnh gì, cái miệng nhỏ nhắn bằng phẳng giây tiếp theo giống như muốn khóc.
Lam Ngọc Anh đành phải để cậu ngồi trên đùi mình, lấy tay vòng qua ôm lấy vóc dáng nhỏ đó. Rảnh tay thì sửa sang lại cái đầu nấm cho cậu, mái tóc hơi xoăn, có vài sợi bay mấy vòng.
Bởi vì khóc, cô nhìn đôi mắt nho đen nhỏ của cậu bé không khác gì đôi mắt của một con thỏ hồng, cô thật sự rất đau lòng. Có thể vừa rồi khóc đã làm tiêu hao rất nhiều sức lực, chắc chắn cô sẽ không bỏ rơi mình. Cậu bé mới thả lỏng người, đôi tay mềm mại đặt lên người cô, bàn tay nhỏ nhắn nghịch nghịch tóc cô.
Hoàng Trường Minh nhíu mày nhìn con trai mình.
Bộ dạng hung dữ như báo nhỏ ở khách sạn vừa rồi, đã sớm biến mất không dấu vết.
Phải hình dung như thế nào đây?
À, giống như là chó con nghe lời chủ.
Chú Lý lái xe, còn có thím Lý đi cùng, bọn họ lại tiếp tục đến khách sạn này. Rút kinh nghiệm từ lần trước, thím Lý sẽ không tiếp tục mù quáng, biết cậu chủ nhỏ đến khách sạn giống như việc ôm cây đợi thỏ chờ cô Ngọc Anh, cho nên bà cũng yên tâm cùng chờ.
Điều làm bọn họ không thể nghĩ tới là bọn họ đợi tới khi mặt trời lặn, ngoài trời bắt đầu chuyển tối, cũng như lần trước, vẫn không thấy bóng dáng cô Ngọc Anh đâu.
Thím Lý vội đến hỏi nhân viên quầy khách sạn, lúc này mới biết, nguyên nhân là do cô Ngọc Anh đã sớm trả phòng.
Bà ấy nói chuyện này cho cậu chủ nhỏ, nhưng cậu chủ nhỏ không nghe, căn bản cũng không tin. Bà ấy đành phải đưa cậu chủ nhỏ đi lên tầng gõ cửa, vẫn có người mở cửa từ bên trong, nhưng không phải cô Ngọc Anh, đổi lại đó là một cặp vợ chồng trẻ.
Những tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc, nhưng không ngờ ngày hôm sau, cậu chủ nhỏ vẫn cố ý đến khách sạn như cũ.
Như vậy cho đến ngày thứ ba, cậu chủ nhỏ bắt đầu bùng nổ.
Bắt đầu tức giận, bình hoa trong sảnh khách sạn đều bị đạp đổ xuống đất, tất cả những thứ có thể nhìn thấy đều bị vứt trên mặt đất, gây ra âm thanh chói tai, giống như hiện trường một vụ thảm khốc. Nhân viên khách sạn đều quay lại nhìn nhưng khi nhận ra đấy là cậu chủ nhỏ nhà họ Hoàng, không ai dám nhiều lời ngăn cản, chỉ có thể để cậu bé tùy ý phá.
Thím Lý ở bên cạnh khuyên mãi, mỏi cả miệng, nhưng vẫn không thay đổi được gì.
Nhìn thấy cậu chủ nhỏ thất thần, thím Lý không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Hoàng Trường Minh xin giúp đỡ.
Thời điểm Hoàng Trường Minh tới nơi, cậu bé đang đứng trên ghế, đang cố gắng kéo bức tranh treo tường xuống.
Thím Lý đỡ bên cạnh, còn có nhân viên khách sạn đang nhốn nháo cả lên, bọn họ rất sợ cậu ngã xuống sẽ bị thương, muốn lại gần nhưng không được, vì cậu như con bảo con đang phẫn nộ, điên cuồng đưa tay múa may về phía mọi người, còn cắn người.
Hoàng Trường Minh nhanh tiến lên, bế con trai từ trên ghế xuống. . Truyện Dị Giới
Sau khi thấy anh, cậu bé vẫn như cũ không có ý hết tức giận, kịch liệt giãy nảy. “Hoàng Thiên Vũ
Hoàng Trường Minh nhíu mày.
Quả nhiên bả vai cậu bé co nhúm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ sợ hãi. Nhưng lần này, lại không có tác dụng như mọi lần, bởi vì rất nhanh, cậu bé lại phòng má, trừng mắt phần nộ nhìn anh kháng nghị.
Cho nên, hai bố con một lớn, một nhỏ lạnh lùng đối đầu nhau.
Mỗi lần cậu bé không nghe lời hoặc là lúc bốc đồng, Hoàng Trường Minh cũng chỉ nghiêm nghị gọi tên con, anh chưa bao giờ đánh cậu bé, hơn nữa anh cũng không nỡ làm vậy. Cho nên hiện tại anh có chút đau đầu, thậm chí không biết nên làm như thế nào để kết thúc.
Đang chuẩn bị bắt cậu bé về nhà trước thì không biết cậu bé nhìn thấy gì, nhanh chóng chạy đi. Tốc độ rất nhanh, anh đuổi theo nhưng không kịp.
Hoàng Trường Minh quay đầu nhìn lại, liền cảm thấy giống như lần trước ở nhà hàng, con trai cố gắng giãy giụa thoát khỏi anh, sau đó chạy về phía một dáng người mảnh khảnh xinh đẹp, sau đó liền nhảy lên đùi người ta.
Lam Ngọc Anh cũng đang cúi đầu nhìn thấy cậu bé, cả người thất thần.
Ách!
Như vậy là sao?
Bộ dạng hai mắt đẫm lệ của cậu bé, biểu cảm ủy khuất không nói thành tiếng, khiến cô thực sự đau lòng không kiềm chế được. Không thể nhịn được nữa, liền ngồi xổm xuống, chân tay luống cuống lau nước mắt cho cậu bé: “Đậu Đậu ngoan, đừng khóc nữa."
Cậu bé nhận được sự dỗ dành dịu dàng của cô, nước mắt rơi xuống càng nhiều.
Một giọt nước mắt kia rơi xuống, giống như có thể chảy tới lòng cô. “Không phải cô không cần cháu”
Lam Ngọc Anh lấy khăn tay ra, thấy cậu bé vẫn lộ bẻ ủy khuất nhìn mình, cô vội khẳng định: “Thật sự, cô có thể thề “Bảo bảo không tìm thấy cô.” Cậu bé thút thít nói. “Bởi vì từ giờ cô không ở khách sạn này nữa.
Lam Ngọc Anh tiếp tục lau nước mắt cho cậu cậu bé, từng giọt chất lỏng như ăn mòn đầu ngón tay của cô.
Cô kiên nhẫn nhẹ nhàng giải thích cho cậu bé: “Hiện tại cô đã chuyển qua nhà bạn, cho nên sẽ không quay về khách sạn, cũng không phải không cần cháu nữa.
Cậu bé vẫn nhìn cô, không mở miệng như cũ.
Lam Ngọc Anh bất lực, đành phải nói: “Nếu cháu không tin lời cô nói, hay là... cô đưa cháu đến xem nơi cô đang sống bây giờ, được không?” “Được.” Lúc này cậu bé mới gật đầu, giọng nói mềm mại trở nên khàn khàn vì khóc.
Sau đó khịt mũi, vươn hai cánh tay ngắn cũn ra cho cô ôm.
Lam Ngọc Anh nhìn thấy cậu bé đã ngừng khóc, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng, cũng vội thuận thế đưa tay bế cậu lên. Tay vỗ nhẹ vào lưng cậu, tiếp tục nói chuyện nhỏ nhẹ với cậu, tránh để cho cậu tiếp tục khóc.
Hoàng Trường Minh đi tới chỗ quản lý khách sạn, điền vào chi phiếu, có vẻ đang giải quyết tổn thất do cậu bé gây ra. Quản lý dĩ nhiên sẽ không truy cứu gì, ngược lại còn cầm tiềm rất cảm kích.
Chú Lý và thím Lý liếc nhìn nhau, cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu bé không còn quậy phá, đám đông vây quanh nhanh chóng tản ra. Ra khỏi khách sạn, Hoàng Trường Minh nhìn tay con trai mình gắt gao ôm cổ Lam Ngọc Anh không buông, sau lại nói với người ở phía sau: “Chú Lý, thím Lý, hai người về nhà trước đi, lát nữa tôi về sau.
Hai vợ chồng cùng đáp lại rồi lái chiếc Mercedes rời đi.
Đã đồng ý với cậu bé là phải thực hiện.
Lam Ngọc Anh biết đạo lý này, cho dù đấy không phải ý định của cô, cô cũng chỉ có thể kiên trì. Hơn nữa lúc vừa mới ra khỏi khách sạn, thím Lý cũng trộm nói cho cô biết, cậu bé đã chạy đến khách sạn chờ cô ba ngày.
Thảo nào khi vừa thấy cô cậu bé đã nói cô không cần cậu bé nữa.
Cô âm thầm thở dài, Lam Ngọc Anh yên lặng đi theo đến Land Rover, cô ôm cậu bé trực tiếp ngồi xuống ghế sau.
Hoàng Trường Minh nhìn thấy cô và con trai một lớn một nhỏ ngồi vào ghế sau, anh mới mở cửa ngồi vào ghế lái.
Trên đường có chút kẹt xe, nhưng cũng không phải thực sự nghiêm trọng.
Khi dừng đèn đỏ, đôi mắt trầm lắng sâu thẳm khẽ nâng lên, nhìn ghế sau qua gương treo.
Ở băng ghế sau, sau khi Lam Ngọc Anh ngồi vào, ban đầu là muốn đặt cậu bé ngồi bên cạnh, nhưng chỉ cần có một động tĩnh nhỏ cậu bé liền gắt gao ôm lấy cổ cô không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào cổ cô.
Nếu cô có động tĩnh gì, cái miệng nhỏ nhắn bằng phẳng giây tiếp theo giống như muốn khóc.
Lam Ngọc Anh đành phải để cậu ngồi trên đùi mình, lấy tay vòng qua ôm lấy vóc dáng nhỏ đó. Rảnh tay thì sửa sang lại cái đầu nấm cho cậu, mái tóc hơi xoăn, có vài sợi bay mấy vòng.
Bởi vì khóc, cô nhìn đôi mắt nho đen nhỏ của cậu bé không khác gì đôi mắt của một con thỏ hồng, cô thật sự rất đau lòng. Có thể vừa rồi khóc đã làm tiêu hao rất nhiều sức lực, chắc chắn cô sẽ không bỏ rơi mình. Cậu bé mới thả lỏng người, đôi tay mềm mại đặt lên người cô, bàn tay nhỏ nhắn nghịch nghịch tóc cô.
Hoàng Trường Minh nhíu mày nhìn con trai mình.
Bộ dạng hung dữ như báo nhỏ ở khách sạn vừa rồi, đã sớm biến mất không dấu vết.
Phải hình dung như thế nào đây?
À, giống như là chó con nghe lời chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.