Chương 190: Hình như hai người họ rất xứng đôi nhỉ?
Trà Chanh
25/05/2021
Lam Ngọc Anh ngẩn người.
Cô rất chắc chắn, và khẳng định rằng mình cảm nhận được đầu lưỡi anh.
Hơn nữa, trong quá trình có nghiêm túc làm hô hấp nhân tạo, hình như anh còn cố gắng cạy mở răng cô.
Lam Ngọc Anh ngẩng phắt đầu lên, ngồi phịch xuống cỏ, dùng mu bàn tay che chặt miệng. "Um."
Hoàng Trường Minh năm dưới đất không chút trị giác, cuối cùng cũng mở mắt ra và ngồi dậy.
Lam Ngọc Anh trừng mắt nhìn anh, mặt đỏ như quả gấc. Nhưng bên cạnh có mặt Hoàng Thanh Thảo và Trần Phong Sinh, cô không tiện nổi đóa lên, mùi hương của anh vẫn còn đong đầy trong khoang miệng của cô.
Hoàng Thanh Thảo vội vàng đi tới: “A, Trường Minh, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi." "Đúng đúng, thật là làm mọi người lo lắng quá. Bị ra hiệu bằng ánh mắt, Trần Phong Sinh cũng phụ họa theo, cuối cùng còn cố tình thản nhiên nhìn về phía cô: "Đúng không cô Ngọc Anh?"
Lam Ngọc Anh bị chọc càng đỏ mặt hơn, cho dù gió thổi vẫn cảm thấy gò má nóng rực.
Cô hoảng loạn đứng lên, phủi mấy vật có dính trên người xuống, hậm hực nói: “Cháu đi nướng thịt tiếp đây"
Nhìn theo cái bóng hoảng loạn bỏ trốn của cô, Hoàng Thanh Thảo phì cười đi tới bên cháu minh, giơ mũi chân đá vào đôi giày da của anh, trêu chọc: Tổng giám đốc Minh, còn không đứng dậy đi? Cháu tự nói cháu xem, đường đường là sếp lớn của cả một tập đoàn mà lại sử dụng mấy chiêu đểu cáng này, có phải là hơi hạ giá không?" "Hình như có một chút đấy ạ." Trần Phong Sinh đứng bên hùa theo.
Hoàng Trường Minh hoàn toàn phớt lờ những lời này.
Anh giơ tay chạm lên môi mình, hình như nhiệt độ của cô vẫn còn nguyên vẹn, nụ cười nơi khỏe mỗi rơi thắng xuống tận đáy mắt, có vẻ anh vẫn đang ngồi hồi tưởng.
Lều đã được dựng xong xuôi, giá nướng cũng bắt đầu bốc khói và thơm phức.
Hoàng Trường Minh sau một lúc bị giày vò, quần áo trên người đã ướt hết, thể nên phải về thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Nhìn cái bóng cao lớn của anh rời đi, Lam Ngọc Anh mới miễn cưỡng thở hat ra.
Đồ ăn mang ra nướng rất nhiều, chạy mặn đủ cả. Cô kết hợp cả rau và thịt để lên giả nướng. Trước kia khi các đàn anh đàn chị trong trường tổ chức các hoạt động ngoại khóa, cô cũng từng làm thế nên không khó khăn lắm. Đồ ăn cũng đã được chế biến sẵn, chỉ cần phết chút dầu, rắc thêm gia vị là được.
Suốt cả quá trình, Hoàng Thanh Thảo ngồi bên cạnh giá nướng. Lam Ngọc Anh nướng xong cái nào, bà lập tức ăn ngay cái đó. "Đồ ở đây đúng là tươi ngon, hơn nữa còn thuần tự nhiên, đừng nói là rau xanh, ngay cả mùi vị của thịt bò cũng ngon chết người. Ở thành phố hoàn toàn không có mà ăn." Bà vừa nhai thịt bò vừa tấm tắc khen.
Trong chớp mắt, dưới đĩa chỉ còn lại vài cái xiên. Lam Ngọc Anh từ đầu tới cuối phải đứng trước giá nướng bận rộn, bà có phần ái ngại bèn đứng lên, đi tới muốn giúp: "Cải trắng, để cô giúp cháu việc gì đó nhé? Mấy cái này rắc lên mực phải không?"
Nói rồi, bà túm lấy hành tươi và rau thơm ném lên trên. "Ấy, cô ơi, đừng bỏ hết vào." Lam Ngọc Anh liếc thấy, cô buột miệng nói: "Hoàng Trường Minh không ăn rau th..."
Chú ý thấy bầu không khí hơi khác lạ, cô mới chợt nhận ra mình vừa nói gì.
Còn Hoàng Trường Minh lúc nãy về thay quần áo, giờ đang đút một tay vào túi quần, lững thững đi tới, đôi mắt đó đang khóa chặt lấy cô
Chỗ này thảm cỏ rộng rãi không có cách âm, chắc chắn anh cũng đã nghe thấy hết "Ồ Ồ." Hoàng Thanh Thảo nhưởng cao mày, nháy mắt với Trần Phong Sinh: "Tiểu cầm thủ, cháu nói xem, hai chúng ta đứng đây có phải hơi thừa thãi không?"
Lam Ngọc Anh lại xấu hổ, cần môi: "Cô, cô còn nói như vậy nữa, cháu về đây." “Được được được." Hoàng Thanh Thảo thấy thế, đành phải ngừng lại: "Chỉ trêu một câu thôi mà, chuyện có lớn lầm đầu, nhìn da mặt cháu mỏng tan kìa! Mau, nướng thêm cho cô hai xiên cánh gà, ngon quá đi mất. Bác chủ nhà nói, đây toàn là gà quê thôi."
Lam Ngọc Anh gật đầu, rồi lại lấy mấy xiên cánh gà và cổ gà đặt lên giả, dùng chổi quét dầu.
Hoàng Trường Minh chẳng biết đã đi tới bên cạnh cô từ lúc nào: “Chỗ này nướng xong rồi sao?" "Ừm." Lam Ngọc Anh gật đầu “Ngửi mùi có vẻ rất ngon." Hoàng Trường Minh bé đĩa lên. "Vâng." Cô lại gật đầu.
Có không dám ngước mắt nhìn anh, trong đầu cứ luôn nghĩ tới màn hô hấp nhân tạo ban nãy và lưỡi của anh. “Lại nướng xong rồi sao? Mau mang qua cho cô nếm thử." Hoàng Thanh Thảo nhìn thấy đồ ăn, lập tức chia tay ra.
Hoàng Trường Minh nhíu mày, có vẻ những thứ nướng xong đều sắp bị cô ăn sạch rồi, còn Lam Ngọc Anh chỉ đứng trước giá nướng không hề dừng tay, dù gió đêm lành lạnh, trán cô cũng đã lấm tấm mồ hôi. "Có, cô ăn ít chút đi." Anh nói. “Sao hả, còn không để cô ăn à? Hoàng Thanh Thảo đang ra sức xử lý cải cánh gà, tỏ ra không vui. Bà liếc nhìn Lam Ngọc Anh, lập tức hiểu ra ngay, cười nửa đùa nửa thật: “Sao, đau lòng à?"
Hoàng Trường Minh vẫn im lặng không nói gì.
Lam Ngọc Anh đứng bên cạnh không chịu nổi đến lần thứ hai, thế nên viện cớ: "Những cái còn lại cứ nướng từ từ là được ạ, cháu đi gọi bác sĩ Sinh qua đây."
Nói xong, cô bèn tạm để quạt xuống, chạy về phía lều “Bác sĩ Sinh, đồ nướng xong xuôi rồi, anh mau qua ăn cho nóng"
Trần Phong Sinh đang một tay chống hông gọi điện thoại, có vẻ mãi không có người bắt máy, thế nên anh ấy phồng mang trợn má lên, trông rất giận dữ. Nghe cô nói xong, anh ấy đáp một câu: "Ừm được, tôi qua ngay."
Sau đó, anh ấy một lần nữa chọc tay lên màn hình điện thoại.
Khi quay lưng đi, cô nghe thấy anh ấy giận dữ nói: "Tiểu kim ngư, em ngắt điện thoại của tôi lần nữa xem."
Lam Ngọc Anh lặng lẽ quay về, nghĩ bụng không lẽ là cô bạn thân Trương Tiểu Dư của mình?
Tiểu cầm thủ, tiểu kim ngư...
Vì sao bỗng dưng cảm thấy họ rất xứng đôi nhỉ?
Lam Ngọc Anh đi tới trước giả nướng, giật mình vì cảnh tượng trước mắt. Hoàng Thanh Thảo tay cầm một cành cây, đang quốc mắt đuổi theo cháu trai của mình mà đánh.
Hoàng Trường Minh đĩ nhiên không thể đánh trả, hơn nữa dường như sợ Hoàng Thanh Thảo chạy bằng giày cao gót sẽ trật chân, anh cũng không chạy quá nhanh, chớp mắt đã bị ăn hai củ đánh. Anh kêu mà cô cũng thấy đau theo. "Rac."
Cành cây trong tay Hoàng Thanh Thảo bị gãy thành hai nữa.
Lam Ngọc Anh phản ứng lại, chạy lên trước. “Cô!" "Ngại quá, để cháu chê cười rồi." Hoàng Thanh Thảo ném cành cây đi, chỉnh trang lại quần áo, chớp mắt cười với cô. "..." Lam Ngọc Anh ngây ngốc.
Trong lều được trải một lớp thảm lông dày, rất ấm, ngồi lên mềm mại cực kỳ dễ chịu.
Cuối cùng Lam Ngọc Anh nướng thêm vài xiên ngô ngọt, xếp thêm một chút salad để làm món ăn ngọt sau bữa nướng. Hoàng Thanh Thảo ăn một hơi hết hại cái, rồi mới ôm bụng nằm xuống và nói không thể ăn thêm được nữa.
Cô vẫn còn ngỡ ngàng trước cảnh Hoàng Thanh Thảo đánh Hoàng Trường Minh, không nhịn được, lên tiếng: “Cô sao ban nãy cô lại đánh Hoàng Trường Minh vậy a..." "Hừm!" Hoàng Thanh Thảo nghe xong, ngồi bật dậy, rất giận dữ: “Thắng khốn kiếp đó! Vì muốn bắt cô ăn ít đi mà nói với cô thịt nướng không tốt cho da dẻ, ăn nhiều sẽ có nếp nhăn. Còn nói cẩn thận chủ ra ngoài nuôi nhân tình, cháu nói xem, cô có nên dạy dỗ nó không?"
Cô rất chắc chắn, và khẳng định rằng mình cảm nhận được đầu lưỡi anh.
Hơn nữa, trong quá trình có nghiêm túc làm hô hấp nhân tạo, hình như anh còn cố gắng cạy mở răng cô.
Lam Ngọc Anh ngẩng phắt đầu lên, ngồi phịch xuống cỏ, dùng mu bàn tay che chặt miệng. "Um."
Hoàng Trường Minh năm dưới đất không chút trị giác, cuối cùng cũng mở mắt ra và ngồi dậy.
Lam Ngọc Anh trừng mắt nhìn anh, mặt đỏ như quả gấc. Nhưng bên cạnh có mặt Hoàng Thanh Thảo và Trần Phong Sinh, cô không tiện nổi đóa lên, mùi hương của anh vẫn còn đong đầy trong khoang miệng của cô.
Hoàng Thanh Thảo vội vàng đi tới: “A, Trường Minh, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi." "Đúng đúng, thật là làm mọi người lo lắng quá. Bị ra hiệu bằng ánh mắt, Trần Phong Sinh cũng phụ họa theo, cuối cùng còn cố tình thản nhiên nhìn về phía cô: "Đúng không cô Ngọc Anh?"
Lam Ngọc Anh bị chọc càng đỏ mặt hơn, cho dù gió thổi vẫn cảm thấy gò má nóng rực.
Cô hoảng loạn đứng lên, phủi mấy vật có dính trên người xuống, hậm hực nói: “Cháu đi nướng thịt tiếp đây"
Nhìn theo cái bóng hoảng loạn bỏ trốn của cô, Hoàng Thanh Thảo phì cười đi tới bên cháu minh, giơ mũi chân đá vào đôi giày da của anh, trêu chọc: Tổng giám đốc Minh, còn không đứng dậy đi? Cháu tự nói cháu xem, đường đường là sếp lớn của cả một tập đoàn mà lại sử dụng mấy chiêu đểu cáng này, có phải là hơi hạ giá không?" "Hình như có một chút đấy ạ." Trần Phong Sinh đứng bên hùa theo.
Hoàng Trường Minh hoàn toàn phớt lờ những lời này.
Anh giơ tay chạm lên môi mình, hình như nhiệt độ của cô vẫn còn nguyên vẹn, nụ cười nơi khỏe mỗi rơi thắng xuống tận đáy mắt, có vẻ anh vẫn đang ngồi hồi tưởng.
Lều đã được dựng xong xuôi, giá nướng cũng bắt đầu bốc khói và thơm phức.
Hoàng Trường Minh sau một lúc bị giày vò, quần áo trên người đã ướt hết, thể nên phải về thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Nhìn cái bóng cao lớn của anh rời đi, Lam Ngọc Anh mới miễn cưỡng thở hat ra.
Đồ ăn mang ra nướng rất nhiều, chạy mặn đủ cả. Cô kết hợp cả rau và thịt để lên giả nướng. Trước kia khi các đàn anh đàn chị trong trường tổ chức các hoạt động ngoại khóa, cô cũng từng làm thế nên không khó khăn lắm. Đồ ăn cũng đã được chế biến sẵn, chỉ cần phết chút dầu, rắc thêm gia vị là được.
Suốt cả quá trình, Hoàng Thanh Thảo ngồi bên cạnh giá nướng. Lam Ngọc Anh nướng xong cái nào, bà lập tức ăn ngay cái đó. "Đồ ở đây đúng là tươi ngon, hơn nữa còn thuần tự nhiên, đừng nói là rau xanh, ngay cả mùi vị của thịt bò cũng ngon chết người. Ở thành phố hoàn toàn không có mà ăn." Bà vừa nhai thịt bò vừa tấm tắc khen.
Trong chớp mắt, dưới đĩa chỉ còn lại vài cái xiên. Lam Ngọc Anh từ đầu tới cuối phải đứng trước giá nướng bận rộn, bà có phần ái ngại bèn đứng lên, đi tới muốn giúp: "Cải trắng, để cô giúp cháu việc gì đó nhé? Mấy cái này rắc lên mực phải không?"
Nói rồi, bà túm lấy hành tươi và rau thơm ném lên trên. "Ấy, cô ơi, đừng bỏ hết vào." Lam Ngọc Anh liếc thấy, cô buột miệng nói: "Hoàng Trường Minh không ăn rau th..."
Chú ý thấy bầu không khí hơi khác lạ, cô mới chợt nhận ra mình vừa nói gì.
Còn Hoàng Trường Minh lúc nãy về thay quần áo, giờ đang đút một tay vào túi quần, lững thững đi tới, đôi mắt đó đang khóa chặt lấy cô
Chỗ này thảm cỏ rộng rãi không có cách âm, chắc chắn anh cũng đã nghe thấy hết "Ồ Ồ." Hoàng Thanh Thảo nhưởng cao mày, nháy mắt với Trần Phong Sinh: "Tiểu cầm thủ, cháu nói xem, hai chúng ta đứng đây có phải hơi thừa thãi không?"
Lam Ngọc Anh lại xấu hổ, cần môi: "Cô, cô còn nói như vậy nữa, cháu về đây." “Được được được." Hoàng Thanh Thảo thấy thế, đành phải ngừng lại: "Chỉ trêu một câu thôi mà, chuyện có lớn lầm đầu, nhìn da mặt cháu mỏng tan kìa! Mau, nướng thêm cho cô hai xiên cánh gà, ngon quá đi mất. Bác chủ nhà nói, đây toàn là gà quê thôi."
Lam Ngọc Anh gật đầu, rồi lại lấy mấy xiên cánh gà và cổ gà đặt lên giả, dùng chổi quét dầu.
Hoàng Trường Minh chẳng biết đã đi tới bên cạnh cô từ lúc nào: “Chỗ này nướng xong rồi sao?" "Ừm." Lam Ngọc Anh gật đầu “Ngửi mùi có vẻ rất ngon." Hoàng Trường Minh bé đĩa lên. "Vâng." Cô lại gật đầu.
Có không dám ngước mắt nhìn anh, trong đầu cứ luôn nghĩ tới màn hô hấp nhân tạo ban nãy và lưỡi của anh. “Lại nướng xong rồi sao? Mau mang qua cho cô nếm thử." Hoàng Thanh Thảo nhìn thấy đồ ăn, lập tức chia tay ra.
Hoàng Trường Minh nhíu mày, có vẻ những thứ nướng xong đều sắp bị cô ăn sạch rồi, còn Lam Ngọc Anh chỉ đứng trước giá nướng không hề dừng tay, dù gió đêm lành lạnh, trán cô cũng đã lấm tấm mồ hôi. "Có, cô ăn ít chút đi." Anh nói. “Sao hả, còn không để cô ăn à? Hoàng Thanh Thảo đang ra sức xử lý cải cánh gà, tỏ ra không vui. Bà liếc nhìn Lam Ngọc Anh, lập tức hiểu ra ngay, cười nửa đùa nửa thật: “Sao, đau lòng à?"
Hoàng Trường Minh vẫn im lặng không nói gì.
Lam Ngọc Anh đứng bên cạnh không chịu nổi đến lần thứ hai, thế nên viện cớ: "Những cái còn lại cứ nướng từ từ là được ạ, cháu đi gọi bác sĩ Sinh qua đây."
Nói xong, cô bèn tạm để quạt xuống, chạy về phía lều “Bác sĩ Sinh, đồ nướng xong xuôi rồi, anh mau qua ăn cho nóng"
Trần Phong Sinh đang một tay chống hông gọi điện thoại, có vẻ mãi không có người bắt máy, thế nên anh ấy phồng mang trợn má lên, trông rất giận dữ. Nghe cô nói xong, anh ấy đáp một câu: "Ừm được, tôi qua ngay."
Sau đó, anh ấy một lần nữa chọc tay lên màn hình điện thoại.
Khi quay lưng đi, cô nghe thấy anh ấy giận dữ nói: "Tiểu kim ngư, em ngắt điện thoại của tôi lần nữa xem."
Lam Ngọc Anh lặng lẽ quay về, nghĩ bụng không lẽ là cô bạn thân Trương Tiểu Dư của mình?
Tiểu cầm thủ, tiểu kim ngư...
Vì sao bỗng dưng cảm thấy họ rất xứng đôi nhỉ?
Lam Ngọc Anh đi tới trước giả nướng, giật mình vì cảnh tượng trước mắt. Hoàng Thanh Thảo tay cầm một cành cây, đang quốc mắt đuổi theo cháu trai của mình mà đánh.
Hoàng Trường Minh đĩ nhiên không thể đánh trả, hơn nữa dường như sợ Hoàng Thanh Thảo chạy bằng giày cao gót sẽ trật chân, anh cũng không chạy quá nhanh, chớp mắt đã bị ăn hai củ đánh. Anh kêu mà cô cũng thấy đau theo. "Rac."
Cành cây trong tay Hoàng Thanh Thảo bị gãy thành hai nữa.
Lam Ngọc Anh phản ứng lại, chạy lên trước. “Cô!" "Ngại quá, để cháu chê cười rồi." Hoàng Thanh Thảo ném cành cây đi, chỉnh trang lại quần áo, chớp mắt cười với cô. "..." Lam Ngọc Anh ngây ngốc.
Trong lều được trải một lớp thảm lông dày, rất ấm, ngồi lên mềm mại cực kỳ dễ chịu.
Cuối cùng Lam Ngọc Anh nướng thêm vài xiên ngô ngọt, xếp thêm một chút salad để làm món ăn ngọt sau bữa nướng. Hoàng Thanh Thảo ăn một hơi hết hại cái, rồi mới ôm bụng nằm xuống và nói không thể ăn thêm được nữa.
Cô vẫn còn ngỡ ngàng trước cảnh Hoàng Thanh Thảo đánh Hoàng Trường Minh, không nhịn được, lên tiếng: “Cô sao ban nãy cô lại đánh Hoàng Trường Minh vậy a..." "Hừm!" Hoàng Thanh Thảo nghe xong, ngồi bật dậy, rất giận dữ: “Thắng khốn kiếp đó! Vì muốn bắt cô ăn ít đi mà nói với cô thịt nướng không tốt cho da dẻ, ăn nhiều sẽ có nếp nhăn. Còn nói cẩn thận chủ ra ngoài nuôi nhân tình, cháu nói xem, cô có nên dạy dỗ nó không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.