Chương 391: Không phê duyệt nữa
Trà Chanh
25/09/2021
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 391: Không phê duyệt nữa
Hoắc Trường Minh cẩn thận đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô, sau đó chìa tay ra, nắm chặt tay cô đồng thời cũng bưng tách cà phê lên, xoay người đi ra ngoài phòng nước.
Đến cửa rồi lập tức Hoắc Trường Minh dừng bước: “Phan Duy!” “Tổng giám đốc Trường Minh!” Phan Duy lập tức nhanh chân chạy đến.
Mắt Hoắc Trường Minh vẫn nán lại phòng nước, đôi mắt đầy nghiêm nghị, biểu cảm hờ hững trầm giọng nói: “Lập tức tuyên bố quy định mới của công ty ngay bây giờ, bắt đầu từ bây giờ đến sau này không ai được phép ăn nói bậy bạ trong công ty nữa, nếu ai vi phạm lập tức đuổi việc thẳng! Phải kiểm tra hòm thư của từng nhân viên một có nghe không! “Rõ ạ!” Phan Duy gật đầu.
Trong khi đó, các nữ nhân viên trong phòng nước không ai dám thở mạnh, không ai dám họ he gì.
Mãi cho đến khi trở về phòng làm việc, Hoắc Trường Minh mới buông lỏng tay cô ra, chìa tay bưng tách cà phê ra: “Ngọc Anh, em cứ ngồi ở số pha này lướt facebook đi, anh đi xử lý văn kiện cho xong đây”
Lam Ngọc Anh nhìn cánh cửa sau đóng lại, trong tầm mắt cô là bóng hình cao lớn vai dày lưng rộng của anh.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra vì sao anh lại đột nhiên muốn pha chế cà phê với cô, nhưng lại tháo nhẫn của cô xuống, hóa ra là có ý đồ khác, chính là để thể hiện màn kịch vừa rồi đây.
Lam Ngọc Anh vẫn biết rõ rằng anh cố ý làm như vậy.
Anh đã thấu tỏ mọi tâm tư của cô, nhưng anh không nói gì, mà trực tiếp dùng hành động này để chặn miệng đám người kia.
Trong lòng cô chợt thấy ấm áp, làm sao cô có thể không cảm động kia chứ, cô không đến sô pha ngồi mà tiến về trước hai bước, ôm lấy tấm lưng vững chãi của anh từ phía sau.
Lam Ngọc Anh dịu dàng gọi: “Hoắc Trường Minh à.. Hoắc Trường Minh đứng lại, để mặc cho cô ôm hai giây, sau đó bưng tách cà phê xoay người lại.
Đôi mắt trầm tĩnh sâu thăm thẳm cúi xuống dán chặt vào người cô, bốn mắt nhìn nhau, không cần nói thêm bất cứ điều gì cả, cảnh tượng đầy lãng mạn này cũng kéo xuống, đôi mi của Lam Ngọc Anh run rẩy, không kìm lòng được mà nhón chân hôn lên cánh môi mỏng của anh.
Hoắc Trường Minh bất động, nhướng mày, lúc cô rời môi khỏi thì dùng khuỷu tay ôm lấy cô lại, hôn sâu hơn. Phòng làm việc lớn như vậy mà lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Lưng cô tựa vào cánh cửa, Lam Ngọc Anh bị anh hôn đến mức có hơi ý loạn tình mê, hoảng hốt nhìn tay của mình không biết từ lúc nào đã lôi áo sơ mi ra khỏi thắt lưng anh, quần áo nhăn nhúm, mà áo sơ mi của mình cũng bị xé toạc từ lúc nào không biết.
Về phần tách cà phê đó, nó đã bị đổ đầy ra sàn nhà. Căn phòng tràn ngậm hương vị cà phê và tình ái.
Ở đây có một chỗ trống, hai chân Lam Ngọc Anh bị nhấc lên khỏi mặt đất, đôi tay chắc khỏe của anh bế bổng cô lên, nụ hôn men theo xúc cảm đó mà càng thêm kịch liệt. “Hoắc Trường Minh, không được..”
Khó khăn lắm Lam Ngọc Anh mới có thể thốt lên lời, cô hoảng loạn nhắc nhở anh.
Dường như Hoắc Trường Minh cũng dần bình tĩnh trở lại, sóng mũi cao của anh áp lên gương mặt cô, yết hầu nuốt ừng ực, kèm theo đó là tiếng thở dốc gấp gáp, con ngươi đen láy đang cố gắng gượng kiềm chế hằn những tia máu đỏ đang sực trào.
Mấy giây sau, anh mới khàn khàn đáp lại: “Còn đang muốn quyến rũ anh ư?” “Em đâu có.” Lam Ngọc Anh cực kỳ oan uổng. “Anh còn phải phê duyệt văn kiện, nếu như em còn tiếp tục nhìn anh bằng ánh mắt này thì anh không thể kiềm chế được mà trực tiếp “muốn” em ngay tại đây đấy!” Bàn tay lớn của Hoắc Trường Minh áp lên nửa gương mặt của cô, từng câu từng chữ anh nói như phun ra lửa. “Đừng mà!” Lam Ngọc Anh xấu hổ ngượng ngùng, cuống cuồng cúi mặt xuống.
Hoắc Trường Minh củi đầu hít thở hai hơi ở hốc cổ cô, sau đó buông cô ra, cầm tách cà phê chẳng còn bao nhiêu nữa xoay người đi về phía bàn làm việc.
Lam Ngọc Anh thả đôi chân xuống đất, hai tay chống sau lưng.
Ánh mắt rũ xuống, phía dưới thắt lưng đã thay đổi khác thường, dường như nó đang muốn phá bỏ rào cản của chiếc quần tây kia, đường nét thanh thoát trên gương mặt cô dường như vì gắng nhịn mà trở nên khó coi. Nhìn chỗ đó cộm lên mà yết hầu khó khăn chuyển động, Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, không tự chủ được mà đi tới đó.
Cánh tay lại một lần nữa bị người đằng sau kéo lại,
Hoắc Trường Minh lại dừng bước.
Thấy hai gò má cô đã ửng đỏ, ánh mắt cô vẫn còn lưu luyến nhìn anh, anh nhướng mày, lại một lần nữa trực tiếp hôn cô.
Dục vọng ban nãy còn chưa hạ xuống nên Hoắc Trường Minh làm sao có thể chịu được cô năm lần bảy lượt khêu gọi anh thế này, anh lập tức ném tách cà phê xuống, trực tiếp ôm lấy eo cô bế lên, khóa kín cửa ban công lại, đồng thời đi về phía sô pha.
Họ ngã xuống chiếc số pha bằng da mềm mại như vừa ngã xuống một đám mây mềm.
Hôm nay cô mặc chiếc váy dài cotton đến mắt cá chân, đúng là khiến cho anh dễ dàng hành động, trong nháy mắt, làn váy kia đã bị kéo hết lên, cảm giác mát lạnh khiến cô run lên từng đợt, những nốt sần nhỏ trên da thịt nóng bỏng của cô khiến cô khó chịu.
Lam Ngọc Anh vịn lấy bả vai anh, bất tri bất giác nghĩ đến điều gì đó: “Văn kiện đó làm sao bây giờ.. “Không phê duyệt nữa!” Hoắc Trường Minh thẳng thừng tuyên bố. Lúc này còn tâm trí nào mà nghĩ đến văn kiện nữa, lúc này anh chỉ muốn thật muốn phóng thích và đạt được khoái cảm trên cơ thể cô.
Khóa kim loại và thắt lưng cởi bỏ, trong phòng làm việc tràn ngập tiếng thở dốc của đôi nam nữ.
Đợi một hồi lâu, tiếng thở dốc đó dần bình ổn trở lại thì mặt trời ngoài cửa sổ đã ngả về phía tây.
Lam Ngọc Anh như cá vớt từ nước lên, miệng khô lưỡi đẳng ngồi trên sô pha, mấy món đồ lót bị Hoắc Trường Minh nhặt lên đưa cô mặc vào, cô xấu hổ vội vàng ngồi xuống, kéo chiếc váy bị ban nãy bị vén lên xuống chân.
Hoắc Trường Minh mở cửa sổ sát đất xua tan đi mùi hoan ái ban nãy. Không thể tiếp tục phê duyệt văn kiện được nữa, anh cầm chìa khóa xe, dẫn theo cô ra khỏi phòng làm việc.
Giờ đã đến lúc tan tầm, các nhân viên đang thu xếp đồ đạc chuẩn bị ra về.
Bởi vì Hoắc Trường Minh vừa lệnh cho Phan Duy công bố quy định mới nên ai ai cũng nhìn thẳng mà đi, không ai dám túm tụm thì thầm to nhỏ nữa.
Có điều cho dù như vậy, Lam Ngọc Anh vẫn cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Tuy rằng trang phục của cả hai đã chỉnh tề, nhưng bề mặt vẫn còn vài nếp nhăn, nhất là quần áo cô vẫn còn nhăn nhúm nhiều lắm, mặt vẫn chưa hết đỏ, không khó để người ta đoán hai người vừa nãy đã làm gì.
Cô hối hận day day trán.
Haizz, có hơi phóng túng rồi.
Ăn cơm tối xong, chiếc Land Rover trắng đỗ ở bãi gửi xe gần bờ sông, sau đó hai người nắm tay nhau đi xem phim.
Bước ra khỏi thang máy, đâu đâu cũng thấy mọi người đi cùng nhau, có lẽ họ cũng là những cặp tình nhân, dường như mỗi ngóc ngách đều đầy hương vị tình yêu mặn nồng.
Bốn năm trước, khi ở Canada Lam Ngọc Anh đều trải qua cuộc sống độc thân, đã từ rất lâu rồi không cảm nhận được hương vị ngọt ngào này, lúc ăn cơm có còn cảm thấy tội nghiệp đứa bạn thân Cá Nhỏ của mình, nhưng khi nhân lấy hộp bắp rang bơ kia thì cảm xúc kia hoàn toàn bay biển. Cô cho rằng mình sẽ giống như trước đây tìm một bộ phim hành động nào đó xem, không ngờ dạo này toàn chiếu thể loại phim tình cảm.
Mãi cho đến khi xem phim xong, Lam Ngọc Anh vẫn còn cảm nhận được dư vị ngọt ngào mãi không tan hết. Bước ra khỏi tòa thương mại, Hoắc Trường Minh bảo cô chờ ở cửa rồi tự mình cầm chìa khóa đi lấy xe.
Cô tìm một chỗ thích hợp ở góc phòng đứng, bên cạnh là một nhà sách rộng lớn thì mắt bỗng thấy một bóng hình quen thuộc, do dự một lát, vẫn nên là bước đến chào hỏi: “Ngài Hoài Lâm!”
**********
Chương 391: Không phê duyệt nữa
Hoắc Trường Minh cẩn thận đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô, sau đó chìa tay ra, nắm chặt tay cô đồng thời cũng bưng tách cà phê lên, xoay người đi ra ngoài phòng nước.
Đến cửa rồi lập tức Hoắc Trường Minh dừng bước: “Phan Duy!” “Tổng giám đốc Trường Minh!” Phan Duy lập tức nhanh chân chạy đến.
Mắt Hoắc Trường Minh vẫn nán lại phòng nước, đôi mắt đầy nghiêm nghị, biểu cảm hờ hững trầm giọng nói: “Lập tức tuyên bố quy định mới của công ty ngay bây giờ, bắt đầu từ bây giờ đến sau này không ai được phép ăn nói bậy bạ trong công ty nữa, nếu ai vi phạm lập tức đuổi việc thẳng! Phải kiểm tra hòm thư của từng nhân viên một có nghe không! “Rõ ạ!” Phan Duy gật đầu.
Trong khi đó, các nữ nhân viên trong phòng nước không ai dám thở mạnh, không ai dám họ he gì.
Mãi cho đến khi trở về phòng làm việc, Hoắc Trường Minh mới buông lỏng tay cô ra, chìa tay bưng tách cà phê ra: “Ngọc Anh, em cứ ngồi ở số pha này lướt facebook đi, anh đi xử lý văn kiện cho xong đây”
Lam Ngọc Anh nhìn cánh cửa sau đóng lại, trong tầm mắt cô là bóng hình cao lớn vai dày lưng rộng của anh.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra vì sao anh lại đột nhiên muốn pha chế cà phê với cô, nhưng lại tháo nhẫn của cô xuống, hóa ra là có ý đồ khác, chính là để thể hiện màn kịch vừa rồi đây.
Lam Ngọc Anh vẫn biết rõ rằng anh cố ý làm như vậy.
Anh đã thấu tỏ mọi tâm tư của cô, nhưng anh không nói gì, mà trực tiếp dùng hành động này để chặn miệng đám người kia.
Trong lòng cô chợt thấy ấm áp, làm sao cô có thể không cảm động kia chứ, cô không đến sô pha ngồi mà tiến về trước hai bước, ôm lấy tấm lưng vững chãi của anh từ phía sau.
Lam Ngọc Anh dịu dàng gọi: “Hoắc Trường Minh à.. Hoắc Trường Minh đứng lại, để mặc cho cô ôm hai giây, sau đó bưng tách cà phê xoay người lại.
Đôi mắt trầm tĩnh sâu thăm thẳm cúi xuống dán chặt vào người cô, bốn mắt nhìn nhau, không cần nói thêm bất cứ điều gì cả, cảnh tượng đầy lãng mạn này cũng kéo xuống, đôi mi của Lam Ngọc Anh run rẩy, không kìm lòng được mà nhón chân hôn lên cánh môi mỏng của anh.
Hoắc Trường Minh bất động, nhướng mày, lúc cô rời môi khỏi thì dùng khuỷu tay ôm lấy cô lại, hôn sâu hơn. Phòng làm việc lớn như vậy mà lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Lưng cô tựa vào cánh cửa, Lam Ngọc Anh bị anh hôn đến mức có hơi ý loạn tình mê, hoảng hốt nhìn tay của mình không biết từ lúc nào đã lôi áo sơ mi ra khỏi thắt lưng anh, quần áo nhăn nhúm, mà áo sơ mi của mình cũng bị xé toạc từ lúc nào không biết.
Về phần tách cà phê đó, nó đã bị đổ đầy ra sàn nhà. Căn phòng tràn ngậm hương vị cà phê và tình ái.
Ở đây có một chỗ trống, hai chân Lam Ngọc Anh bị nhấc lên khỏi mặt đất, đôi tay chắc khỏe của anh bế bổng cô lên, nụ hôn men theo xúc cảm đó mà càng thêm kịch liệt. “Hoắc Trường Minh, không được..”
Khó khăn lắm Lam Ngọc Anh mới có thể thốt lên lời, cô hoảng loạn nhắc nhở anh.
Dường như Hoắc Trường Minh cũng dần bình tĩnh trở lại, sóng mũi cao của anh áp lên gương mặt cô, yết hầu nuốt ừng ực, kèm theo đó là tiếng thở dốc gấp gáp, con ngươi đen láy đang cố gắng gượng kiềm chế hằn những tia máu đỏ đang sực trào.
Mấy giây sau, anh mới khàn khàn đáp lại: “Còn đang muốn quyến rũ anh ư?” “Em đâu có.” Lam Ngọc Anh cực kỳ oan uổng. “Anh còn phải phê duyệt văn kiện, nếu như em còn tiếp tục nhìn anh bằng ánh mắt này thì anh không thể kiềm chế được mà trực tiếp “muốn” em ngay tại đây đấy!” Bàn tay lớn của Hoắc Trường Minh áp lên nửa gương mặt của cô, từng câu từng chữ anh nói như phun ra lửa. “Đừng mà!” Lam Ngọc Anh xấu hổ ngượng ngùng, cuống cuồng cúi mặt xuống.
Hoắc Trường Minh củi đầu hít thở hai hơi ở hốc cổ cô, sau đó buông cô ra, cầm tách cà phê chẳng còn bao nhiêu nữa xoay người đi về phía bàn làm việc.
Lam Ngọc Anh thả đôi chân xuống đất, hai tay chống sau lưng.
Ánh mắt rũ xuống, phía dưới thắt lưng đã thay đổi khác thường, dường như nó đang muốn phá bỏ rào cản của chiếc quần tây kia, đường nét thanh thoát trên gương mặt cô dường như vì gắng nhịn mà trở nên khó coi. Nhìn chỗ đó cộm lên mà yết hầu khó khăn chuyển động, Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, không tự chủ được mà đi tới đó.
Cánh tay lại một lần nữa bị người đằng sau kéo lại,
Hoắc Trường Minh lại dừng bước.
Thấy hai gò má cô đã ửng đỏ, ánh mắt cô vẫn còn lưu luyến nhìn anh, anh nhướng mày, lại một lần nữa trực tiếp hôn cô.
Dục vọng ban nãy còn chưa hạ xuống nên Hoắc Trường Minh làm sao có thể chịu được cô năm lần bảy lượt khêu gọi anh thế này, anh lập tức ném tách cà phê xuống, trực tiếp ôm lấy eo cô bế lên, khóa kín cửa ban công lại, đồng thời đi về phía sô pha.
Họ ngã xuống chiếc số pha bằng da mềm mại như vừa ngã xuống một đám mây mềm.
Hôm nay cô mặc chiếc váy dài cotton đến mắt cá chân, đúng là khiến cho anh dễ dàng hành động, trong nháy mắt, làn váy kia đã bị kéo hết lên, cảm giác mát lạnh khiến cô run lên từng đợt, những nốt sần nhỏ trên da thịt nóng bỏng của cô khiến cô khó chịu.
Lam Ngọc Anh vịn lấy bả vai anh, bất tri bất giác nghĩ đến điều gì đó: “Văn kiện đó làm sao bây giờ.. “Không phê duyệt nữa!” Hoắc Trường Minh thẳng thừng tuyên bố. Lúc này còn tâm trí nào mà nghĩ đến văn kiện nữa, lúc này anh chỉ muốn thật muốn phóng thích và đạt được khoái cảm trên cơ thể cô.
Khóa kim loại và thắt lưng cởi bỏ, trong phòng làm việc tràn ngập tiếng thở dốc của đôi nam nữ.
Đợi một hồi lâu, tiếng thở dốc đó dần bình ổn trở lại thì mặt trời ngoài cửa sổ đã ngả về phía tây.
Lam Ngọc Anh như cá vớt từ nước lên, miệng khô lưỡi đẳng ngồi trên sô pha, mấy món đồ lót bị Hoắc Trường Minh nhặt lên đưa cô mặc vào, cô xấu hổ vội vàng ngồi xuống, kéo chiếc váy bị ban nãy bị vén lên xuống chân.
Hoắc Trường Minh mở cửa sổ sát đất xua tan đi mùi hoan ái ban nãy. Không thể tiếp tục phê duyệt văn kiện được nữa, anh cầm chìa khóa xe, dẫn theo cô ra khỏi phòng làm việc.
Giờ đã đến lúc tan tầm, các nhân viên đang thu xếp đồ đạc chuẩn bị ra về.
Bởi vì Hoắc Trường Minh vừa lệnh cho Phan Duy công bố quy định mới nên ai ai cũng nhìn thẳng mà đi, không ai dám túm tụm thì thầm to nhỏ nữa.
Có điều cho dù như vậy, Lam Ngọc Anh vẫn cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Tuy rằng trang phục của cả hai đã chỉnh tề, nhưng bề mặt vẫn còn vài nếp nhăn, nhất là quần áo cô vẫn còn nhăn nhúm nhiều lắm, mặt vẫn chưa hết đỏ, không khó để người ta đoán hai người vừa nãy đã làm gì.
Cô hối hận day day trán.
Haizz, có hơi phóng túng rồi.
Ăn cơm tối xong, chiếc Land Rover trắng đỗ ở bãi gửi xe gần bờ sông, sau đó hai người nắm tay nhau đi xem phim.
Bước ra khỏi thang máy, đâu đâu cũng thấy mọi người đi cùng nhau, có lẽ họ cũng là những cặp tình nhân, dường như mỗi ngóc ngách đều đầy hương vị tình yêu mặn nồng.
Bốn năm trước, khi ở Canada Lam Ngọc Anh đều trải qua cuộc sống độc thân, đã từ rất lâu rồi không cảm nhận được hương vị ngọt ngào này, lúc ăn cơm có còn cảm thấy tội nghiệp đứa bạn thân Cá Nhỏ của mình, nhưng khi nhân lấy hộp bắp rang bơ kia thì cảm xúc kia hoàn toàn bay biển. Cô cho rằng mình sẽ giống như trước đây tìm một bộ phim hành động nào đó xem, không ngờ dạo này toàn chiếu thể loại phim tình cảm.
Mãi cho đến khi xem phim xong, Lam Ngọc Anh vẫn còn cảm nhận được dư vị ngọt ngào mãi không tan hết. Bước ra khỏi tòa thương mại, Hoắc Trường Minh bảo cô chờ ở cửa rồi tự mình cầm chìa khóa đi lấy xe.
Cô tìm một chỗ thích hợp ở góc phòng đứng, bên cạnh là một nhà sách rộng lớn thì mắt bỗng thấy một bóng hình quen thuộc, do dự một lát, vẫn nên là bước đến chào hỏi: “Ngài Hoài Lâm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.