Chương 294: Lại muốn hôn cô
Trà Chanh
16/08/2021
"Không phải anh.” Lam Ngọc Anh mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh.
Có lẽ thím Lý cũng đã nghe điện thoại xong nên vội chạy vào, ánh mắt nhìn trái nhìn phải: “Ôi chao! Cậu chủ, không phải cậu đi công tác rồi hay sao? Sao lại đột nhiên về nhà?” “Ừ” Hoàng Trường Minh nhếch môi: “Chuyến bay lâm thời bị hủy bỏ. “Chẳng trách, tôi đã nói rồi mà, cậu chủ đi công tác. Thím Lý lải nhải, trong lòng không khỏi thở phào, cuối cùng cũng không lòi đuôi.
Lúc bà gọi điện thoại, cô Lam cứ ngập ngừng không chịu đồng ý, mãi đến khi cậu chủ ra hiệu cho bà bịt ống nói, đồng thời nhờ bà nói với cô ấy là mình đi công tác. Quả nhiên sau khi nói như thế, cô ấy mới đồng ý qua đây.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Trường Minh cũng lên lầu thay quần áo rời đi. Nhưng ai ngờ cuối cùng anh lại trở về chứ. “Tôi." Lam Ngọc Anh ngập ngừng. Thấy đôi mắt sâu thẳm kia nhìn về phía mình, cô lúng túng giải thích: “Đậu Đậu nói muốn ăn mì sợi, cho nên tôi qua đây nấu “Ừ” Hoàng Trường Minh lại nhếch môi.
Lam Ngọc Anh thấy anh sải bước vào nhà bếp. Anh vẫn mặc bộ đồ vest màu đen được may thủ công, caravat cũng được thắt kỹ càng, dường như thật sự đi công tác.
Hoàng Trường Minh nhìn lướt qua mì sợi và trứng gà, cùng với lối bắp ngô được cắt nhỏ đặt trên bàn đá, nói: “Tối nay tôi còn chưa ăn đầu, nấu thêm một phần đi!” "Vâng." Lam Ngọc Anh gật đầu. Dù sao cô vẫn đang ở trong phòng bếp của anh, không tiện từ chối yêu cầu này. Hoàng Trường Minh nhìn lướt qua rồi lại trầm giọng nói: “Tôi cũng muốn bỏ thêm lõi bắp ngô. “Biết rồi.” Lam Ngọc Anh lại lấy thêm một quả trứng gà.
Hoàng Trường Minh nhưởng mày, đút tay vào túi quần, hài lòng ra ngoài.
Mười mấy phút sau, máy hút khỏi được đóng lại. Bởi vì Lam Ngọc Anh cũng chưa ăn cơm nên cô định ăn chung với cậu bé, không ngờ Hoàng Trường Minh lại đột nhiên quay về, cô đang chần chờ suy nghĩ mình nên làm gì thì thím Lý đã múc ba tô mì sợi.
Trong nhà ăn, hai cha con đã ngồi đó chờ đợi giống như lần trước. Lam Ngọc Anh đành phải cầm đũa đi theo thím Lý, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống, cùng nhau ăn mì.
Cậu bé dùng tô nhi đồng của riêng mình, cuối cùng ăn hết hai tô. Hoàng Trường Minh cũng ăn hết hai tô với tốc độ rất nhanh. So với hai cha con họ, cô chỉ cắm đầu ăn hết nửa tô. Thứ nhất là vì sức ăn của cô không nhiều thứ hai là vì tối nay cô vốn không có khẩu vị. “Ngọc Anh, có phải cô ăn không hết không?” Cậu bé uống hết nước lèo rồi lén lút nhìn cô.
Lam Ngọc Anh thành thật thừa nhận: “Ừ, đúng thế "Vậy thì để cháu ăn giúp cô!” Ánh mắt cậu bé sáng lên, sau đó đạp lên ghế đứng dậy, kéo tô mì của cô về phía mình. Chẳng qua cậu bé còn chưa kịp thò đũa vào tô thì đã bị bàn tay to bên cạnh giành lấy: “Không được, con nít buổi tối ăn nhiều sẽ bị khó tiêu hóa!” Cậu bé đang định giành lại thì đã thấy cha mình trực tiếp đổ nửa tô mì còn dự vào tô của mình.
Cậu bé buồn bực, đang định nổi giận, suýt nữa ném đũa ra ngoài, nhưng thấy ánh mắt đầy hàm ý của Hoàng Trường Minh liếc nhìn mình, cậu nhanh chóng nghĩ tới chuyện gì đó, thế là lại biến thành bé ngoan, bưng tô mì không cam lòng tiếp tục uống nước lèo.
Lam Ngọc Anh không hiểu sóng gió mãnh liệt giữa hai cha con họ, cũng không thể xen mồm vào việc dạy con của Hoàng Trường Minh. Chẳng qua khi thấy anh cúi đầu ăn tô mì dư của mình, bên trong còn dính nước miếng của mình, cô không khỏi nhớ lại mấy nụ hôn trước đó, nhất là lần cuối cùng trong xe anh...
Cậu bé bỗng nghiêng đầu nhìn cô: “Ngọc Anh, sao cô lại đỏ mặt?” “Cô không... Lam Ngọc Anh rũ mi mắt, nói vòng vo: “...
Chắc là tại trong phòng nóng quá!” Thế à? Cậu bé rụt chân, tại sao cậu lại cảm thấy hơi lạnh nhỉ?
Hoàng Trường Minh chậm rãi nhếch môi, tốt bụng hỏi: “Cần tôi mở cửa sổ cho cô không?” “Không cần” Lam Ngọc Anh cúi mặt xuống thấp hơn.
Cuối cùng cũng chờ đến khi anh đặt đũa xuống, thím Lý từ phòng khách vào nhà ăn dọn dẹp. Lam Ngọc Anh giả vờ như nhìn đồng hồ: “Đã khuya rồi, tôi
Nghe vậy, cậu bé lập tức không chịu, nhảy xuống ghế chạy tới ôm đùi cô: “Cô đã hứa với cháu là sẽ ngủ lại rồi mà!"
Lam Ngọc Anh xấu hổ. Đó là vì Hoàng Trường Minh đi công tác nên cô mới dám đồng ý...
Đối mặt với đôi mắt to như trái nho đen, cô cố gắng làm cho mình trở nên nhẫn tâm: “Đậu Đậu, cô “Thím Lý, chuẩn bị một căn phòng cho khách. Giọng nói trầm thấp của Hoàng Trường Minh đã vang lên, lấn át cả giọng cô. "Không cần!” Cậu bé quay sang, sung sướng ôm chầm lấy cô: “Ngọc Anh sẽ ngủ chung với con!”
Lam Ngọc Anh hé môi định nói gì đó, song bước chân của thím Lý đã càng ngày càng nhanh, chỉ thoáng chốc đã lên lầu.
Bóng đêm càng ngày càng thâm trầm, thím Lý dẫn cậu bé vào phòng tắm rửa, tiếng nước ào ào truyền ra, Lam
Ngọc Anh tựa lưng bên cửa sổ chờ đợi.
Nghe thấy tiếng cửa mở, cô không khỏi đứng thẳng lưng.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên. Lam Ngọc Anh quay đầu lại, quả nhiên thấy Hoàng Trường Minh đã thay đồ ở nhà vào phòng, hơn nữa rõ ràng anh cũng mới tắm xong, tóc còn chưa khô hết, vẫn còn đang nhỏ nước. “Đậu Đậu đang tắm hả?” Hoàng Trường Minh hỏi. “Vâng... Lam Ngọc Anh gật đầu.
Nhận thấy vóc dáng cao lớn của anh đang đến gần mình, cô mím môi: “Ừm, tôi vào trong giúp thím Lý đây...
Cô cúi đầu bước đi, còn chưa đụng vào cửa nhà tắm thì đã thấy cái bóng bao phủ mình, cổ tay bị kéo lấy, bị xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, đặt trên vách tường bên cạnh. Hai tay Hoàng Trường Minh chống hai bên người cô, khống chế cô trong lĩnh vực của mình. Khi cô muốn kh lưng né tránh, tay anh cũng lập tức chặn lại.
Thân thể cao lớn của Hoàng Trường Minh dẫn đến gần cô, mãi đến khi ép cô dựa sát vào tường mới chậm rãi nói: “Lam Ngọc Anh, cô đang trốn tránh tôi hả?” “Không phải." Lam Ngọc Anh quay mặt đi. “Thế thì tại sao cô không dám nhìn thẳng vào mắt tôi trả lời?” Hoàng Trường Minh nheo mắt. “. Không phải!” Lam Ngọc Anh lặp lại, đồng thời ngẩng đầu lên, chẳng qua chưa đầy một giây thì cô đã vội vã cúi đầu.
Dường như Hoàng Trường Minh cố ý phả hơi thở của mình lên mặt cô, nhìn lông mi của cô run lên mới cam lòng: “Hôm ở Phan thị cùng với hôm nay, cô còn dám nói là không có sao?”
Lam Ngọc Anh cắn môi. Đúng là cô đang trốn tránh
Cô siết chặt đôi tay, tóc mai bỗng bị người khác vén anh. lên. “Hoàng Trường Minh, Đậu Đậu và thím Lý đều đang ở trong kia...
Thấy anh giả vờ như không nghe thấy, Lam Ngọc Anh lại nghiêng đầu né tránh. Không ngờ động tác của cô lại khiến ngón tay anh đặt bên má cô, hơi thở nóng bỏng còn gần sát hơn cả vừa rồi. “Tôi lại muốn hôn cô nữa rồi, làm sao bây giờ?
Có lẽ thím Lý cũng đã nghe điện thoại xong nên vội chạy vào, ánh mắt nhìn trái nhìn phải: “Ôi chao! Cậu chủ, không phải cậu đi công tác rồi hay sao? Sao lại đột nhiên về nhà?” “Ừ” Hoàng Trường Minh nhếch môi: “Chuyến bay lâm thời bị hủy bỏ. “Chẳng trách, tôi đã nói rồi mà, cậu chủ đi công tác. Thím Lý lải nhải, trong lòng không khỏi thở phào, cuối cùng cũng không lòi đuôi.
Lúc bà gọi điện thoại, cô Lam cứ ngập ngừng không chịu đồng ý, mãi đến khi cậu chủ ra hiệu cho bà bịt ống nói, đồng thời nhờ bà nói với cô ấy là mình đi công tác. Quả nhiên sau khi nói như thế, cô ấy mới đồng ý qua đây.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Trường Minh cũng lên lầu thay quần áo rời đi. Nhưng ai ngờ cuối cùng anh lại trở về chứ. “Tôi." Lam Ngọc Anh ngập ngừng. Thấy đôi mắt sâu thẳm kia nhìn về phía mình, cô lúng túng giải thích: “Đậu Đậu nói muốn ăn mì sợi, cho nên tôi qua đây nấu “Ừ” Hoàng Trường Minh lại nhếch môi.
Lam Ngọc Anh thấy anh sải bước vào nhà bếp. Anh vẫn mặc bộ đồ vest màu đen được may thủ công, caravat cũng được thắt kỹ càng, dường như thật sự đi công tác.
Hoàng Trường Minh nhìn lướt qua mì sợi và trứng gà, cùng với lối bắp ngô được cắt nhỏ đặt trên bàn đá, nói: “Tối nay tôi còn chưa ăn đầu, nấu thêm một phần đi!” "Vâng." Lam Ngọc Anh gật đầu. Dù sao cô vẫn đang ở trong phòng bếp của anh, không tiện từ chối yêu cầu này. Hoàng Trường Minh nhìn lướt qua rồi lại trầm giọng nói: “Tôi cũng muốn bỏ thêm lõi bắp ngô. “Biết rồi.” Lam Ngọc Anh lại lấy thêm một quả trứng gà.
Hoàng Trường Minh nhưởng mày, đút tay vào túi quần, hài lòng ra ngoài.
Mười mấy phút sau, máy hút khỏi được đóng lại. Bởi vì Lam Ngọc Anh cũng chưa ăn cơm nên cô định ăn chung với cậu bé, không ngờ Hoàng Trường Minh lại đột nhiên quay về, cô đang chần chờ suy nghĩ mình nên làm gì thì thím Lý đã múc ba tô mì sợi.
Trong nhà ăn, hai cha con đã ngồi đó chờ đợi giống như lần trước. Lam Ngọc Anh đành phải cầm đũa đi theo thím Lý, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống, cùng nhau ăn mì.
Cậu bé dùng tô nhi đồng của riêng mình, cuối cùng ăn hết hai tô. Hoàng Trường Minh cũng ăn hết hai tô với tốc độ rất nhanh. So với hai cha con họ, cô chỉ cắm đầu ăn hết nửa tô. Thứ nhất là vì sức ăn của cô không nhiều thứ hai là vì tối nay cô vốn không có khẩu vị. “Ngọc Anh, có phải cô ăn không hết không?” Cậu bé uống hết nước lèo rồi lén lút nhìn cô.
Lam Ngọc Anh thành thật thừa nhận: “Ừ, đúng thế "Vậy thì để cháu ăn giúp cô!” Ánh mắt cậu bé sáng lên, sau đó đạp lên ghế đứng dậy, kéo tô mì của cô về phía mình. Chẳng qua cậu bé còn chưa kịp thò đũa vào tô thì đã bị bàn tay to bên cạnh giành lấy: “Không được, con nít buổi tối ăn nhiều sẽ bị khó tiêu hóa!” Cậu bé đang định giành lại thì đã thấy cha mình trực tiếp đổ nửa tô mì còn dự vào tô của mình.
Cậu bé buồn bực, đang định nổi giận, suýt nữa ném đũa ra ngoài, nhưng thấy ánh mắt đầy hàm ý của Hoàng Trường Minh liếc nhìn mình, cậu nhanh chóng nghĩ tới chuyện gì đó, thế là lại biến thành bé ngoan, bưng tô mì không cam lòng tiếp tục uống nước lèo.
Lam Ngọc Anh không hiểu sóng gió mãnh liệt giữa hai cha con họ, cũng không thể xen mồm vào việc dạy con của Hoàng Trường Minh. Chẳng qua khi thấy anh cúi đầu ăn tô mì dư của mình, bên trong còn dính nước miếng của mình, cô không khỏi nhớ lại mấy nụ hôn trước đó, nhất là lần cuối cùng trong xe anh...
Cậu bé bỗng nghiêng đầu nhìn cô: “Ngọc Anh, sao cô lại đỏ mặt?” “Cô không... Lam Ngọc Anh rũ mi mắt, nói vòng vo: “...
Chắc là tại trong phòng nóng quá!” Thế à? Cậu bé rụt chân, tại sao cậu lại cảm thấy hơi lạnh nhỉ?
Hoàng Trường Minh chậm rãi nhếch môi, tốt bụng hỏi: “Cần tôi mở cửa sổ cho cô không?” “Không cần” Lam Ngọc Anh cúi mặt xuống thấp hơn.
Cuối cùng cũng chờ đến khi anh đặt đũa xuống, thím Lý từ phòng khách vào nhà ăn dọn dẹp. Lam Ngọc Anh giả vờ như nhìn đồng hồ: “Đã khuya rồi, tôi
Nghe vậy, cậu bé lập tức không chịu, nhảy xuống ghế chạy tới ôm đùi cô: “Cô đã hứa với cháu là sẽ ngủ lại rồi mà!"
Lam Ngọc Anh xấu hổ. Đó là vì Hoàng Trường Minh đi công tác nên cô mới dám đồng ý...
Đối mặt với đôi mắt to như trái nho đen, cô cố gắng làm cho mình trở nên nhẫn tâm: “Đậu Đậu, cô “Thím Lý, chuẩn bị một căn phòng cho khách. Giọng nói trầm thấp của Hoàng Trường Minh đã vang lên, lấn át cả giọng cô. "Không cần!” Cậu bé quay sang, sung sướng ôm chầm lấy cô: “Ngọc Anh sẽ ngủ chung với con!”
Lam Ngọc Anh hé môi định nói gì đó, song bước chân của thím Lý đã càng ngày càng nhanh, chỉ thoáng chốc đã lên lầu.
Bóng đêm càng ngày càng thâm trầm, thím Lý dẫn cậu bé vào phòng tắm rửa, tiếng nước ào ào truyền ra, Lam
Ngọc Anh tựa lưng bên cửa sổ chờ đợi.
Nghe thấy tiếng cửa mở, cô không khỏi đứng thẳng lưng.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên. Lam Ngọc Anh quay đầu lại, quả nhiên thấy Hoàng Trường Minh đã thay đồ ở nhà vào phòng, hơn nữa rõ ràng anh cũng mới tắm xong, tóc còn chưa khô hết, vẫn còn đang nhỏ nước. “Đậu Đậu đang tắm hả?” Hoàng Trường Minh hỏi. “Vâng... Lam Ngọc Anh gật đầu.
Nhận thấy vóc dáng cao lớn của anh đang đến gần mình, cô mím môi: “Ừm, tôi vào trong giúp thím Lý đây...
Cô cúi đầu bước đi, còn chưa đụng vào cửa nhà tắm thì đã thấy cái bóng bao phủ mình, cổ tay bị kéo lấy, bị xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, đặt trên vách tường bên cạnh. Hai tay Hoàng Trường Minh chống hai bên người cô, khống chế cô trong lĩnh vực của mình. Khi cô muốn kh lưng né tránh, tay anh cũng lập tức chặn lại.
Thân thể cao lớn của Hoàng Trường Minh dẫn đến gần cô, mãi đến khi ép cô dựa sát vào tường mới chậm rãi nói: “Lam Ngọc Anh, cô đang trốn tránh tôi hả?” “Không phải." Lam Ngọc Anh quay mặt đi. “Thế thì tại sao cô không dám nhìn thẳng vào mắt tôi trả lời?” Hoàng Trường Minh nheo mắt. “. Không phải!” Lam Ngọc Anh lặp lại, đồng thời ngẩng đầu lên, chẳng qua chưa đầy một giây thì cô đã vội vã cúi đầu.
Dường như Hoàng Trường Minh cố ý phả hơi thở của mình lên mặt cô, nhìn lông mi của cô run lên mới cam lòng: “Hôm ở Phan thị cùng với hôm nay, cô còn dám nói là không có sao?”
Lam Ngọc Anh cắn môi. Đúng là cô đang trốn tránh
Cô siết chặt đôi tay, tóc mai bỗng bị người khác vén anh. lên. “Hoàng Trường Minh, Đậu Đậu và thím Lý đều đang ở trong kia...
Thấy anh giả vờ như không nghe thấy, Lam Ngọc Anh lại nghiêng đầu né tránh. Không ngờ động tác của cô lại khiến ngón tay anh đặt bên má cô, hơi thở nóng bỏng còn gần sát hơn cả vừa rồi. “Tôi lại muốn hôn cô nữa rồi, làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.