Chương 276: Một bàn tay khác
Trà Chanh
16/08/2021
**********
Chương 276: Một bàn tay khác
Những người khác đều nhìn cô, không giấu nổi nụ cười.
Trước kia, khi bà ngoại vẫn còn sống, Hoàng Trường Minh thường xuyên cùng cô về quê, hơn nữa sự kiện cửa hàng tạp hóa sớm đã tạo thành một hiệu ứng rầm rộ. Khi đó không ít người biết cô đã tìm được một người bạn trai giàu có, vớ được chàng rể kim quy.
Đáng tiếc, vật đổi sao dời.
Lam Ngọc Anh chỉ cười cười, chẳng buồn giải thích. Lần này cô về đã chuẩn bị sẵn quần áo để thay giặt. Cô dự tính sẽ ở lại đây một đêm. Đặt chân đến cửa nhà, trời cũng đã tờ mờ tối, Hoàng Trường Minh mở cửa xe, nổ máy nhưng mãi không rời. “Sao vậy?” Lam Ngọc Anh hỏi. “Vạch xăng báo hết rồi.” Anh nhíu mày nói. Lam Ngọc Anh khẽ kêu lên: “Hả?”
Hoàng Trường Minh nhíu mày mạnh hơn, khẽ nhếch môi, ngữ khí có phần bất lực: “Xăng trong bình cũng chẳng còn là bao nhiêu, e là chưa đi khỏi quê đã cạn rồi.
Lam Ngọc Anh ngó qua cửa xe nhìn vào, vạch xăng bên trên đúng là kịch rồi.
Cô cảm thấy hơi khó tin. Không ngờ rằng một người lái xe dày kinh nghiệm như Hoàng Trường Minh cũng có lúc phạm phải sai lầm không đáng như vậy.
Thấy anh rút chìa khóa xe xuống, đẩy cửa ra, Lam Ngọc Anh cũng bắt đầu phiền muộn: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ở dưới này cũng không có trạm xăng, hơn nữa cho dù có xe cũng chỉ toàn xe ba gác chở dầu củi, chẳng giúp được gì. Trong thị trấn thì có đấy, chỉ là vào tầm này thì.. “Xem ra tối nay tôi chỉ có thể ngủ nhờ nhà cô thôi."
Cuối cùng, Lam Ngọc Anh vẫn đồng ý.
Dẫu sao cũng là nhờ Hoàng Trường Minh mà cô mới có thể thuận lợi trở về quê, coi như trả anh món nợ này. Căn nhà đã lâu không có người ở, bụi phủ những lớp rất dày. Lam Ngọc Anh phải quét dọn rất lâu mới dọn ra được một căn phòng có thể gọi là ở được.
Chẳng mấy chốc đã là tám giờ tối, dạ dày bắt đầu kêu lên vì đói. Lam Ngọc Anh nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn ngồi chình ình trên chiếc ghế gỗ đào mà hút thuốc, cô khoanh tay trước ngực: "Này, thế tối nay anh muốn ăn gì?”
Khi nãy cô đã nhóm lửa bếp rồi, chỉ có điều trong nhà không có đồ gì ăn được, đến tối nay ăn gì cũng là một vấn đề nhức nhối.
Hoàng Trường Minh nghe vậy, trầm ngâm giây lát: “Ăn mì đi.”
Thím Lý ngoài việc báo cáo với anh rằng con trai anh vẫn lén lút chạy đi tìm cô thì cũng nói đến vấn đề ăn uống thứ mà trước giờ vẫn luôn làm người ta đau đầu. Thím Lý nói bây giờ Bánh Bao Nhỏ thường xuyên đòi cô nấu mì cho khiến anh cũng không khỏi tò mò.
HỒ Lan Ngọc Anh ngân ra vài giây rồi gật đầu.
Nếu Hoàng Trường Mình muốn ăn mì thì đơn giản. Cô nói với anh: “Vậy anh vào trong nhà ngồi đợi trước, tôi đi mấy bước ra tạp hóa gần đây mua gói mì vất rồi về
Không lâu sau, hai bát mì nóng hổi đã được đem ra. khỏi bốc lên nghi ngút. Trên mỗi bát mỳ đều có một quả trứng, hành hoa rắc xung quanh như làm điểm xuyết
Hoàng Trường Mình có vẻ không hề nghĩ tới cô nấu lại là kiều mì đơn giản thế này. Anh cầm đôi đũa khều khều, hơi nóng bốc lên, phả vào mặt. Anh lẳng lặng cúi đầu ăn mì, từ đầu tới cuối không cất tiếng nào, cũng chẳng đưa ra bất kỳ đánh giá hay nhận xét gì.
Có điều ăn hết một bát, anh đưa mắt về phía cô: “Còn nữa không? “Còn” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Cô đưa nốt chỗ mì trong nồi cho anh, rồi nhìn anh ăn, uống hết từng giọt nước dùng. Mông lung không rõ trong lòng cô là cảm xúc gì.
Ban đêm, đã tới giờ đi ngủ, Lam Ngọc Anh nhường phòng ngủ cho anh, bản thân thì ngủ ở phòng cũ của bà ngoại.
Chăn gối để lâu quá rồi nên không thể dùng được. Cô qua nhà thím Triệu mượn hai chiếc chăn. Một chiếc trải lên giường cô, còn chiếc kia ôm sang căn phòng ngủ đối diện.
Khác với đêm ở khách sạn, lúc ấy ít ra còn có Bánh Bao Nhỏ ở đó, đêm nay chỉ có hai người cô nam quả nữ. Có đột nhiên có chút hối hận khi đồng ý cho anh ngủ nhờ
Cửa phòng không hề đóng, chỉ khép hờ, nhưng dù thế thì cô cũng chẳng dám tự ý đẩy ra. “Cộc cộc
Lam Ngọc Anh gõ cửa: "Tôi vào được chứ? Nãy tôi có sang hàng xóm mượn chăn, giờ mang qua cho anh.” “Vào đi.” Tiếng Hoàng Trường Minh trầm ổn vọng ra. Lam Ngọc Anh đẩy cửa vẻ thăm dò, thấy anh đang ngồi trên chiếc ghế trước cửa sổ. Tuy đã cởi áo vest nhưng Hoàng Trường Minh vẫn ăn mặc rất chỉnh tề, cô thở phào một hơi, sợ lại nhìn thấy phải cảnh tượng gì đó bỏng måt. “Để tôi trải giúp anh.” Cô ôm chăn đi về phía giường. “Làm phiền cô rồi.” Hoàng Trường Minh ngồi im không cử động.
Lam Ngọc Anh đi qua, liếc thấy tay anh kẹp điều thuốc. Thói quen hút thuốc này của anh cũng đã duy trì bốn năm rồi mà mãi vẫn chưa đổi. Nhưng cô cũng chú ý rằng trước mặt Bánh Bao Nhỏ, anh đều không hút thuốc.
Xem ra anh cũng coi là một người bố tốt. Lam Ngọc Anh đặt vỏ chăn sang một bên, tháo bỏ chiếc cũ trên giường xuống, đổi thành chiếc mới.
Cô cố gắng trải thật nhanh xong xuôi để ra ngoài. Đặt chiếc gối gọn gàng xong đâu vào đó, cô quay người, giật nảy mình.
Hoàng Trường Minh đã ở sau lưng cô tự lúc nào, thân hình cao lớn đổ xuống, che đi ánh đèn mờ ảo trên đỉnh đầu. Vì đang hơi cúi người nên một vài chiếc cúc áo trên ngực bung ra, để lộ bắp thịt săn chắc lấp ló “Anh..
Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt.
Cô muốn né người sang bên cạnh để có thể đứng thẳng lên nhưng lại bị anh bất ngờ giữ chặt tay, lập tức đẩy ngã ra giường. Hành động đột ngột của anh khiến Lam Ngọc Anh hoàn toàn không có sự phòng bị nào. Cô ngã nhào lên giường. Ngước mắt lên thì đã bị cơ thể rắn chắc của anh đè xuống, gần như không một chỗ hở. Một mùi hương nam tính quyến rũ phảng phất. Cô cắn môi, đưa tay đẩy anh: “Hoàng Trường Minh...
Anh định làm gì?” “Cô nói xem tôi định làm gì?” Hoàng Trường Minh hỏi ngược lại cô. Khuôn mặt cương nghị áp sát, mắt nhìn bờ môi mỏng đỏ hồng như anh đào gần trong gang tấc, anh buộc phải kìm chế mới không lập tức cúi đầu hôn nó. Máu trong cơ thể như đang sôi sục. “Anh buông ra, để tôi đứng dậy.” Lam Ngọc Anh bắt đầu giãy giụa. “Nếu tôi không buông thì sao?” Hoàng Trường Minh nhíu mày, bản thân cũng có phần bất ngờ vì chất giọng đã khàn đi của mình. “.. Lam Ngọc Anh trừng mắt nhìn anh.
Vừa mở miệng định nói gì đó thì đã bị ảnh dùng mỗi bịt miệng cô lại, như đã căn chuẩn thời gian lắm vậy.
Cô còn chưa kịp né tránh đã cảm nhận được đầu lưỡi của anh thâm nhập vào khoang miệng.
Cả người Lam Ngọc Anh bị sức nặng cơ thể anh đè chặt, không tài nào thoát ra được, chỉ còn cách dùng rằng cắn anh. Cô loáng thoảng nghe thấy anh suýt xoa một tiếng, nhưng đôi môi vẫn quyến luyến chẳng rời. Mùi máu tanh lan ra chẳng làm anh ngừng lại mà càng khiến anh trở nên mãnh liệt hơn.
Nụ hôn kết thúc. Mặt cô đỏ bừng lên vì thiếu oxy trong một thời gian dài.
Vẫn như lúc trước, Lam Ngọc Anh tức giận giơ tay lên.
Có điều lần này ngón tay chưa kịp chạm vào mặt anh thì đã bị anh nhanh chóng giữ chặt lại, đưa qua đỉnh đầu, tạo nên tư thế bị động, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Lam Ngọc Anh trợn trừng mắt. Một bàn tay khác của anh luồn vào trong lớp áo mỏng.
Chương 276: Một bàn tay khác
Những người khác đều nhìn cô, không giấu nổi nụ cười.
Trước kia, khi bà ngoại vẫn còn sống, Hoàng Trường Minh thường xuyên cùng cô về quê, hơn nữa sự kiện cửa hàng tạp hóa sớm đã tạo thành một hiệu ứng rầm rộ. Khi đó không ít người biết cô đã tìm được một người bạn trai giàu có, vớ được chàng rể kim quy.
Đáng tiếc, vật đổi sao dời.
Lam Ngọc Anh chỉ cười cười, chẳng buồn giải thích. Lần này cô về đã chuẩn bị sẵn quần áo để thay giặt. Cô dự tính sẽ ở lại đây một đêm. Đặt chân đến cửa nhà, trời cũng đã tờ mờ tối, Hoàng Trường Minh mở cửa xe, nổ máy nhưng mãi không rời. “Sao vậy?” Lam Ngọc Anh hỏi. “Vạch xăng báo hết rồi.” Anh nhíu mày nói. Lam Ngọc Anh khẽ kêu lên: “Hả?”
Hoàng Trường Minh nhíu mày mạnh hơn, khẽ nhếch môi, ngữ khí có phần bất lực: “Xăng trong bình cũng chẳng còn là bao nhiêu, e là chưa đi khỏi quê đã cạn rồi.
Lam Ngọc Anh ngó qua cửa xe nhìn vào, vạch xăng bên trên đúng là kịch rồi.
Cô cảm thấy hơi khó tin. Không ngờ rằng một người lái xe dày kinh nghiệm như Hoàng Trường Minh cũng có lúc phạm phải sai lầm không đáng như vậy.
Thấy anh rút chìa khóa xe xuống, đẩy cửa ra, Lam Ngọc Anh cũng bắt đầu phiền muộn: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ở dưới này cũng không có trạm xăng, hơn nữa cho dù có xe cũng chỉ toàn xe ba gác chở dầu củi, chẳng giúp được gì. Trong thị trấn thì có đấy, chỉ là vào tầm này thì.. “Xem ra tối nay tôi chỉ có thể ngủ nhờ nhà cô thôi."
Cuối cùng, Lam Ngọc Anh vẫn đồng ý.
Dẫu sao cũng là nhờ Hoàng Trường Minh mà cô mới có thể thuận lợi trở về quê, coi như trả anh món nợ này. Căn nhà đã lâu không có người ở, bụi phủ những lớp rất dày. Lam Ngọc Anh phải quét dọn rất lâu mới dọn ra được một căn phòng có thể gọi là ở được.
Chẳng mấy chốc đã là tám giờ tối, dạ dày bắt đầu kêu lên vì đói. Lam Ngọc Anh nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn ngồi chình ình trên chiếc ghế gỗ đào mà hút thuốc, cô khoanh tay trước ngực: "Này, thế tối nay anh muốn ăn gì?”
Khi nãy cô đã nhóm lửa bếp rồi, chỉ có điều trong nhà không có đồ gì ăn được, đến tối nay ăn gì cũng là một vấn đề nhức nhối.
Hoàng Trường Minh nghe vậy, trầm ngâm giây lát: “Ăn mì đi.”
Thím Lý ngoài việc báo cáo với anh rằng con trai anh vẫn lén lút chạy đi tìm cô thì cũng nói đến vấn đề ăn uống thứ mà trước giờ vẫn luôn làm người ta đau đầu. Thím Lý nói bây giờ Bánh Bao Nhỏ thường xuyên đòi cô nấu mì cho khiến anh cũng không khỏi tò mò.
HỒ Lan Ngọc Anh ngân ra vài giây rồi gật đầu.
Nếu Hoàng Trường Mình muốn ăn mì thì đơn giản. Cô nói với anh: “Vậy anh vào trong nhà ngồi đợi trước, tôi đi mấy bước ra tạp hóa gần đây mua gói mì vất rồi về
Không lâu sau, hai bát mì nóng hổi đã được đem ra. khỏi bốc lên nghi ngút. Trên mỗi bát mỳ đều có một quả trứng, hành hoa rắc xung quanh như làm điểm xuyết
Hoàng Trường Mình có vẻ không hề nghĩ tới cô nấu lại là kiều mì đơn giản thế này. Anh cầm đôi đũa khều khều, hơi nóng bốc lên, phả vào mặt. Anh lẳng lặng cúi đầu ăn mì, từ đầu tới cuối không cất tiếng nào, cũng chẳng đưa ra bất kỳ đánh giá hay nhận xét gì.
Có điều ăn hết một bát, anh đưa mắt về phía cô: “Còn nữa không? “Còn” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Cô đưa nốt chỗ mì trong nồi cho anh, rồi nhìn anh ăn, uống hết từng giọt nước dùng. Mông lung không rõ trong lòng cô là cảm xúc gì.
Ban đêm, đã tới giờ đi ngủ, Lam Ngọc Anh nhường phòng ngủ cho anh, bản thân thì ngủ ở phòng cũ của bà ngoại.
Chăn gối để lâu quá rồi nên không thể dùng được. Cô qua nhà thím Triệu mượn hai chiếc chăn. Một chiếc trải lên giường cô, còn chiếc kia ôm sang căn phòng ngủ đối diện.
Khác với đêm ở khách sạn, lúc ấy ít ra còn có Bánh Bao Nhỏ ở đó, đêm nay chỉ có hai người cô nam quả nữ. Có đột nhiên có chút hối hận khi đồng ý cho anh ngủ nhờ
Cửa phòng không hề đóng, chỉ khép hờ, nhưng dù thế thì cô cũng chẳng dám tự ý đẩy ra. “Cộc cộc
Lam Ngọc Anh gõ cửa: "Tôi vào được chứ? Nãy tôi có sang hàng xóm mượn chăn, giờ mang qua cho anh.” “Vào đi.” Tiếng Hoàng Trường Minh trầm ổn vọng ra. Lam Ngọc Anh đẩy cửa vẻ thăm dò, thấy anh đang ngồi trên chiếc ghế trước cửa sổ. Tuy đã cởi áo vest nhưng Hoàng Trường Minh vẫn ăn mặc rất chỉnh tề, cô thở phào một hơi, sợ lại nhìn thấy phải cảnh tượng gì đó bỏng måt. “Để tôi trải giúp anh.” Cô ôm chăn đi về phía giường. “Làm phiền cô rồi.” Hoàng Trường Minh ngồi im không cử động.
Lam Ngọc Anh đi qua, liếc thấy tay anh kẹp điều thuốc. Thói quen hút thuốc này của anh cũng đã duy trì bốn năm rồi mà mãi vẫn chưa đổi. Nhưng cô cũng chú ý rằng trước mặt Bánh Bao Nhỏ, anh đều không hút thuốc.
Xem ra anh cũng coi là một người bố tốt. Lam Ngọc Anh đặt vỏ chăn sang một bên, tháo bỏ chiếc cũ trên giường xuống, đổi thành chiếc mới.
Cô cố gắng trải thật nhanh xong xuôi để ra ngoài. Đặt chiếc gối gọn gàng xong đâu vào đó, cô quay người, giật nảy mình.
Hoàng Trường Minh đã ở sau lưng cô tự lúc nào, thân hình cao lớn đổ xuống, che đi ánh đèn mờ ảo trên đỉnh đầu. Vì đang hơi cúi người nên một vài chiếc cúc áo trên ngực bung ra, để lộ bắp thịt săn chắc lấp ló “Anh..
Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt.
Cô muốn né người sang bên cạnh để có thể đứng thẳng lên nhưng lại bị anh bất ngờ giữ chặt tay, lập tức đẩy ngã ra giường. Hành động đột ngột của anh khiến Lam Ngọc Anh hoàn toàn không có sự phòng bị nào. Cô ngã nhào lên giường. Ngước mắt lên thì đã bị cơ thể rắn chắc của anh đè xuống, gần như không một chỗ hở. Một mùi hương nam tính quyến rũ phảng phất. Cô cắn môi, đưa tay đẩy anh: “Hoàng Trường Minh...
Anh định làm gì?” “Cô nói xem tôi định làm gì?” Hoàng Trường Minh hỏi ngược lại cô. Khuôn mặt cương nghị áp sát, mắt nhìn bờ môi mỏng đỏ hồng như anh đào gần trong gang tấc, anh buộc phải kìm chế mới không lập tức cúi đầu hôn nó. Máu trong cơ thể như đang sôi sục. “Anh buông ra, để tôi đứng dậy.” Lam Ngọc Anh bắt đầu giãy giụa. “Nếu tôi không buông thì sao?” Hoàng Trường Minh nhíu mày, bản thân cũng có phần bất ngờ vì chất giọng đã khàn đi của mình. “.. Lam Ngọc Anh trừng mắt nhìn anh.
Vừa mở miệng định nói gì đó thì đã bị ảnh dùng mỗi bịt miệng cô lại, như đã căn chuẩn thời gian lắm vậy.
Cô còn chưa kịp né tránh đã cảm nhận được đầu lưỡi của anh thâm nhập vào khoang miệng.
Cả người Lam Ngọc Anh bị sức nặng cơ thể anh đè chặt, không tài nào thoát ra được, chỉ còn cách dùng rằng cắn anh. Cô loáng thoảng nghe thấy anh suýt xoa một tiếng, nhưng đôi môi vẫn quyến luyến chẳng rời. Mùi máu tanh lan ra chẳng làm anh ngừng lại mà càng khiến anh trở nên mãnh liệt hơn.
Nụ hôn kết thúc. Mặt cô đỏ bừng lên vì thiếu oxy trong một thời gian dài.
Vẫn như lúc trước, Lam Ngọc Anh tức giận giơ tay lên.
Có điều lần này ngón tay chưa kịp chạm vào mặt anh thì đã bị anh nhanh chóng giữ chặt lại, đưa qua đỉnh đầu, tạo nên tư thế bị động, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Lam Ngọc Anh trợn trừng mắt. Một bàn tay khác của anh luồn vào trong lớp áo mỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.