Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 125: Nhìn Cái Gì ! Còn Không Mau Mặc Vào!

Trà Chanh

12/05/2021

Đã là lúc nào rồi, anh sao còn có thể suy nghĩ đến mấy chuyện đó, thì anh đúng là không phải người rồi.

Hoàng Trường Minhđưa năm ngón tay ra rồi nằm chặt lại, quả thật là có chút nông nổi muốn đánh người. " Lam Ngọc Anhcũng nhìn thấy, có chút lo lắng lắc đầu, "Không muốn!"

Động tác trên tay của Hoàng Trường Minhkhông hề ngừng lại, mí mắt và giọng nói đầu trầm xuống, "Ảo trên người em đã ước hết rồi, nhất định phải cởi hết ra. Và lúc này chỉ có duy nhất cách này thôi, nếu không không cần đợi đến lúc mặt trời ló dạng, em đã sốt đến biến thành ngu luôn rồi!”

Chưa hết, còn lầm bầm nói, "Vốn đã rất ngốc rồi." "...."Lam Ngọc Anh chỉ có thể nắm chặt bàn tay, anh mới ngốc đó

Khế khả “Lạch cách" một tiếng.

Lần này toàn bộ quần áo trên người cô đều bị lột sạch hết, ngay cả ngày quần hình tam giác cũng bị cãi ra luôn, cô ấy chống cự, E….... “Điều ước cà rồi, nhất định phải cới Hoàng Trường Minh trả lời rất thẳng thắn.

Anh chỉ ít còn mặc được cái quần tử giác, nhưng lại lột sạch cô trần truồng như một đứa trẻ sơ sinh.

Lam Ngọc Anhhoài nghi anh nhất định là cố ý.

Gò má của cô lại càng ửng đỏ hơn, rất nhanh, cả cổ và lỗ tại của cô đều đỏ cả lên, dù cho căn nhà gỗ nhỏ chỉ nhờ vào lửa để thắp sáng, nhưng cô không mảnh vãi chế thân chỗ nào cũng để lộ ra như vậy chẳng khác nào có đều bị nhìn rõ hết cả, cô cố gắng lấy tay che được bao nhiêu thì che.

Hoàng Trường Minhthấy vậy, lạnh giọng hừ một tiếng, "Sợ cái gì, cơ thể của em trên trên dưới dưới có chỗ nào tôi chưa từng thấy qua?” "....." Lam Ngọc Anhbĩu môi.

Một giây sau, cả người đều bị anh ta ôm vào trong lòng, ôm rất chặt, chỉ để lộ ra cái đầu.

Cánh tay khỏe mạnh của anh ôm lấy hai bên đó của cô, Lam Ngọc Anh cố gắng vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra được, ngược lại bị anh ta ôm chặt hơn, lúc này khi bị lột áo đã chống cự một phen rồi, hiện giờ thì không còn chút sức lực nào nữa.

Có người mê man mơ hồ, cả người đều rất lạnh, nhưng miệng và lỗ mũi thì lại thở ra hơi nóng như lửa.

Thân nhịp của anh không ngừng truyền đến, khiến bản năng có cứ muốn gần hơn một chút nữa

Lòng bàn tay của Hoàng Trường Minhđể lên đôi vai trần của cô, âm thanh nơi cuống họng của anh truyền đến tại cô, mang theo chút sức mạnh mê hoặc lòng người, “Ngủ một giấc đi, ngày mai tỉnh dậy sẽ khỏe thôi."

Mỗi ngón tay của Lam Ngọc Anh đều quấu lại, luôn trong trạng thái căng thẳng cảnh giác.

Ảnh mắt nhìn anh chăm chăm, để phòng anh có hành động không đúng đắn, nhưng mà đợi rất lâu, anh ngoài việc ôm cô chặt hơn, thì cái gì cũng không có làm, đôi mắt trầm tĩnh và sâu thẳm không có gì thay đổi, lúc nào cũng giống như cái giếng sâu cổ, một chút tạp niệm cũng không có.



Dần dần rồi, Lam Ngọc Anh cũng thả lòng người ra..

Vừa mới thả lỏng, cảm giác mê man trong đầu lại cảng mãnh liệt, rất nhanh đã rù mi mắt xuống ngủ thiếp đi Sáng sớm tia nắng đầu tiến chiều qua khe cửa của căn nhà gỗ Lam Ngọc Anhdụi dụi mắt, cảm giác toàn thân không ê ẩm giống như hôm qua nữa, giống như là cuối cùng cũng sống lại rồi vậy.

Cái cảm giác lúc nóng lúc lạnh đó đã không còn nữa, hơi thở cũng ôn hòa hơn.

Bên ngoài không còn tiếng mưa rơi nữa, có lẽ là đã dừng mưa rồi.

Đôi mắt nhìn vào thùng sắt, bên trong vẫn còn dong lai đốm lửa nhỏ, rõ ràng là cả đêm hôm qua, anh thường xuyên thêm củi vào bên trong để duy trì ngọn lửa.

Lam Ngọc Anhkhông cần cúi đầu, cũng có thể tưởng tượng được bây giờ hai người họ trong tình trạng như thế nào.

Một đường nhìn ngang qua, liền bị khuông ngực của anh chiếm trọn lấy, lộ ra những đường cơ thả lòng, và tràn đầy sức mạnh.

Đêm hôm qua sốt đến mê man, bây giờ đã tỉnh hoàn toàn rồi lại cảm thấy tình cảnh bây giờ thật xấu hồ, đặc biệt là hai cánh tay đang đặt ngang trên cơ thể ngay eo của cô, dù cho là đang ngủ, cũng ôm lay toàn bộ cơ thể có rất chặt không có một khe hở nào. Lam Ngọc Anhnihiin sơ qua một cái, liền biết quân áo của mình đêm hôm qua đều đã bị anh ta vứt gần cho thùng sát rồi. không còn ước như đêm hôm qua nữa, nó đã được hơ khô toàn bộ rồi, cô đưa tay ra, nhưng không voi toi.

Nhìn Hoàng Trường Minhvẫn đang nhắm chặt đôi mắt, cô cắn môi, thử đầy cánh tay của anh ra, mới động đậy, lập tức cảm giác được yết hầu của anh chuyển độnglên xuống, cổ họng phát ra âm thanh mới dậy lúc sáng sớm. “Đừng nhúc nhích!"

Cả người Lam Ngọc Anh khựng lại, “

Không phải vì lời anh vừa nói, mà là vì cô rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh.

Hoàng Trường Minh ôm cô chặt hơn nữa, cả gương mặt của cô áp sát vào lòng ngực của anh.

Lam Ngọc Anhcứng đơ người, không dám động dây.

Trên da thịt đều là mùi vị của cơ thể của anh, nhiệt độ cơ thể cô bây giờ so với đêm qua còn nóng hơn, tiếng tim đập thình thịch như đánh trống, không cần áp sát để nghe, cô cũng đã cảm nhận được, tìm cô đang dập thình thịch.

Một lát sau, Hoàng Trường Minhbuông lỏng ra để có ngồi dậy

Nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác, đôi mắt điểm tĩnh và sâu thẳm của anh nhắm lại, đang cố gắng ổn định lại hơi thở hay gì đó.

Tầm nhìn của cô không thể tránh khỏi lướt qua nơi nào đó, Lam Ngọc Anhnuốt nước miếng, do dự hỏi, " anh xác định...... anh không sao chứ?"



Đổi lại, nhận được ánh mắt tức giận của Hoàng Trường Minhnhìn cô.

Bên ngoài đột nhiên chuyển đến tiếng bước chân, và đã rất gần rồi, chắc là nhân viên nơi này, nghe thấy giọng nói của bọ họ nên mới đi qua đây để kiểm tra. “Không được vào đây!" Hoàng Trường Minh trầm giọng la lên một tiếng.

Giọng nói quá có uy lực, tiếng bước chân bên ngoài ngừng lại.

Hoàng Trường Minhquay người, nhìn về hướng Lam Ngọc Anhđang mở to đôi mắt hoang mang không biết làm sao, làm anh càng thêm nổi đóa, "Còn ngày ra đó làm gì, em muốn tôi mặc cho em à?" "Không... không cần Lam Ngọc Anhiên phản ứng lại, đứng dậy lấy quần áo.

Chỉ là khi vừa mới đứng dậy, có một lượng khí nóng từ bên dưới chảy ra, cô cứng đơ, đã không còn mặt mũi nào ngắng đầu lên.

Sớm không đến muộn không đến, lại ngay lúc này mà ào ạt ra..

Hoàng Trường Minhmới vừa mặc áo sơ mi vào, thấy cô không động đậy, đang định mở miệng là thi thấy trên sàn gỗ hiện ra vết màu đỏ, rất nhanh, lại có hai giọt rơi xuống, yết hầu anh động đậy. “Đợi xỉu!” Vứt cho cô hai chữ, anh bước lớn ra khỏi cửa.

Không đến mấy giây, Hoàng Trường Minhđã quay trở lại, vẫn đóng chặt cửa lại, trong tay có thêm một bịch khăn giấy, "Dùng cái này lót trước đi được không?" "Được....... Lam Ngọc Anhgiống như chim đà điều đưa tay ra, thật là không còn mặt mũi nào nhìn người nửa mà. “Khu, em làm đi." Hoàng Trường Minhxoay người đi, trên mặt cũng hiện ra chút mất tự nhiên.

Đảng sau soạt soạt mấy tiếng, rồi dừng lại, anh ta không thể không quay đầu lại, “Lại làm sao thế gi

Lam Ngọc Anhtay phải nắm lấy khăn giấy, công người nhưng không nhúc nhích động đậy, máu cứ tiếp tục rơi xuống sàn gỗ.

Người đang bị xui xẻo uống ngụm nước cũng có thể bị sặc, cô đã triệt để hiểu rõ được câu nói này, thật sự là xấu hồ đến muốn khóc, có cần phải xui xẻo đến cùng như thế không?

Trong lòng cô giờ chỉ muốn đạp đầu vô tường chết cho rồi.

Đêm hôm qua khi Hoàng Trường Minhvứt đồ cô đi, có thể là do quả vội nên không chú ý, chiếc quần trong nhỏ bị vứt sát vào thùng sắt, bây giờ bị chảy thủng rất nhiều lỗ, cơ bản là không thể mặc được nhưng cô chỉ còn lại chiếc quần bò, thì làm sao mà lót giấy được........

Âm thanh cởi dây nịt và tiếng sát mở khóa quần lại lần nữa vang lên.

Giây lát, trước mặt vứt đến một cái quần nhỏ.

Lam Ngọc Anhý thức được liên đưa tay, chiếc quần đùi còn sót lại mùi của anh được cô cầm giữa những ngón, vẫn còn nhiệt độ nóng hổi,

Khi cô nhìn thấy xém chút là phun ra mẫu, nghe thấy Hoàng Trường Minhtrầm giọng hỏi thúc, "Nhìn gì nữa! Còn không mau mặc vàol

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook