Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 394: Sơn nhân tự có diệu kế

Trà Chanh

25/09/2021

**********

“Được, con biết rồi ạ!”

Cúp điện thoại, Lâm Ngọc Anh cẩn thận nhìn về phía Hoàng Trường Minh.

Âm lượng của cuộc trò chuyện không được điều chỉnh, hơn nữa hai người lại ở gần nhau, cô biết anh nhất định đã nghe thấy hết những gì thím Lý nói, nếu không sắc mặt anh cũng không tự nhiên mà căng cứng.

Lâm Ngọc Anh rất vô tội, đưa di động cho anh: “Này, Hoàng Trường Minh”

Hoàng Minh Trường cầm lấy, đút lại vào trong túi quần. Lâm Ngọc Anh nhìn thấy sắc mặt anh so với lúc nãy đã đen đi vài phần thì cắn răng ôm lấy tay anh rồi nhẹ nhàng lắc lắc.

Hoàng Trường Minh mím môi mỏng, im lặng hai giây sau đó rồi xoay người ra khỏi khách sạn.

Thấy thế, cô cũng chậm chạp chạy theo.

Đến quầy lễ tân, Lâm Ngọc Anh đưa thẻ phòng cho lễ rên: “Ngại quá, cô cho chúng tôi trả phòng nhé”

Dọc đường lúc quay về biệt thự, Lâm Ngọc Anh không dám họ he gì, không dám sờ râu hổ, chiếc Land Rover cuối cùng cũng vào trong sân, cô tháo dây an toàn rồi xuống xe.

Lâm Ngọc Anh thấy sắc mặt anh vẫn như bị người ta thiếu tiền thì nhanh chân đuổi theo, bám lấy tay anh: “Hoàng Trường Minh, anh đừng như vậy nữa, sau này cũng đâu phải là hết cơ hội đâu.

Hoàng Trường Minh nghe thấy cô nói vậy thì hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khó chịu. anh. “Anh cười một cái xem nào!” Lâm Ngọc Anh cố ý dỗ “Ha ha. Hoàng Trường Minh không vui không buồn cười hai tiếng. Lâm Ngọc Anh xoa cánh tay mình, cười còn tệ hơn là không cười, thật lạnh lẽo mà.

Vào biệt thự, trên tầng đèn sáng, hai người từng người thay giày rồi đi lên trên.

Lâm Ngọc Anh đi thẳng vào phòng trẻ con, đứa nhỏ nằm ngửa giữa thảm cạnh cửa sổ, chân dựng lên, tay nhỏ đang ôm lấy chân mình mà bên cạnh là thím Lý đang ngồi xổm, xếp chồng lên nhau là vài cuốn truyện cổ tích, đọc đến miệng đẳng lưỡi khô. “Ngọc Anh!”



Bé con vừa nhìn thấy cô là miệng nhỏ nhắn kêu lên. Lâm Ngọc Anh bước lên phía trước, ôm lấy bé con đang chạy chân trần, chỉ sợ đứa nhỏ lạnh.

Thím Lý buông sách trong tay xuống, như tìm thấy cứu tinh: “Cô Ngọc Anh, cô đã về rồi!” “Nhìn nè!” Bé con ôm cổ cô, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại phúng phính dán lên người cô, cười khì khì nói: “Con đã nói mà, Ngọc Anh nhất định sẽ về!”

Lâm Ngọc Anh sờ sờ đầu đứa bé, nói với thím Lý: “Thím Lý, thím xuống tầng nghỉ ngơi sớm một chút đi!” “Chà, được rồi!” Thím Lý nhìn về Hoàng Trường Minh đằng sau cô, cầu còn không được mà gật đầu.

Sau khi hai bọn họ vào cửa, bà đã phát hiện sắc mặt của ông chủ đen như đít nồi, khiến cho căn phòng cảm giác như hạ xuống mấy độ. Thím Lý rùng mình một cái, đôi chân nhanh nhẹn rời khỏi phòng.

Đứa bé rất nhanh cũng phát hiện ra điều quái lạ, ghé vào tai cô hỏi nhỏ: “Cha con làm sao vậy ạ?” “Không có gì đâu. Lâm Ngọc Anh đáp có lệ. Đứa nhỏ nghe thấy thế cũng nhanh gật đầu. Nhất định cha lại giở trò gì rồi.

Lâm Ngọc Anh thấy đứa nhỏ trưa có đổi áo ngủ, chắc hẳn liên quan đến việc kiên trì chờ cô. Cô ôm cậu vào phòng tắm: “Cục cưng, chúng ta tắm rửa trước sau đó thì đi ngủ nhé, được không?” “Vâng ạ!” Đứa nhỏ gật đầu.

Lâm Ngọc Anh đặt đứa nhỏ vào bông tắm trước sau đó cô lại đi ra bên ngoài.

Cô nhìn thấy Hoàng Trường Minh vẫn cứ ở tư thế đút hai tay vào túi mà đứng, giống như đang trầm tư suy nghĩ mà khuôn mặt kia cũng lạnh lùng không muốn cùng người khác trò chuyện. “Này, Hoàng Trường Minh, anh cứ về trước đi, tối em sẽ tìm anh sau. Cô không nhịn được đi tới, nhỏ giọng nói với anh.

Chờ đến khi cô lấy áo ngủ trong tủ treo quần áo ra xong thì phát hiện anh vẫn chưa rời đi, lại còn cởi bỏ áo vest bên ngoài, đi tới cầm lấy áo ngủ trên tay cô, mở miệng nói: “Em đi trải giường chiếu đi, anh sẽ vào tắm cho Đậu Đậu.”

Lâm Ngọc Anh nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của anh thì không buông tay luôn ra mà lo lắng không ngừng, nói: “Hoàng Trường Minh, Đậu Đậu vẫn còn nhỏ, anh đừng làm cậu bé sợ hãi. “Anh biết rồi” Hoàng Trường Minh lãnh đạm nói, anh biết cô đang lo lắng điều gì, lại dằn lòng nói: “Anh hứa sẽ không dọa thằng bé, cũng sẽ không đánh nó”

Thấy cô vẫn không có vẻ là yên tâm gì, khóe môi anh run rẩy: “Có cần anh thề luôn không?”

Nghe thế, Lâm Ngọc Anh mới buông lỏng tay ra. Bóng lưng cao lớn của anh bước vào phòng tắm, sau đó thỉnh thoảng có nghe thấy tiếng nước truyền ra.

Hơn mười phút sai. Hoàng Trường Minh một tay ôm đứa nhỏ đi ra từ phòng tắm, áo sơ mi xắn đến khuỷu tay, trên mặt còn dính lác đác vài giọt nước. “Tắm xong rồi sao?”



Lâm Ngọc Anh vội vàng đón lấy đứa bé. “Ừm” Hoàng Trường Minh mở miệng, đưa đứa bé cho cô rồi xoay người đi nói: “Anh đi lấy máy sấy.

Lâm Ngọc Anh đặt đứa nhỏ quấn khăn tắm lên giường, sau khi cô thay xong áo ngủ cho cậu thì Hoàng Trường Minh cũng cầm máy sấy đi ra, cắm điện sấy tóc.

Rất nhanh, quả đầu nấm ẩm ướt của cậu bé liền xõa tung ra.

Làm xong việc trước khi ngủ, Lâm Ngọc Anh nghiêng người nằm bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ cơ thể nhỏ bé của cậu, nói nhỏ: “Cục cưng, ngủ đi, cô ở đây với cháu!” “Ngọc Anh, hôm nay cháu muốn ngủ một mình cơ!” Cậu bé tự dưng nhỏ nhẹ nói. “Ngủ một mình?” Lâm Ngọc Anh sửng sốt. “Vâng” Cậu bé gật đầu.

Lâm Ngọc Anh kinh ngạc không thôi mà nhìn cậu, hỏi lại: “Không phải cháu luôn chờ cô về ngủ sao, bỗng dưng sao lại muốn ngủ một mình vậy hả?” “Cháu tự nhiên muốn ngủ một mình á!” Cậu bé chớp chớp mắt. Lâm Ngọc Anh nuốt nước bọt, vẫn tiếp tục hỏi lại: “Cục cưng, cháu thực sự muốn ngủ một mình sao? Không để cô ngủ cùng sao?”

Câu bé vô cùng chắc chắn đáp: “vâng vâng” hai tiếng. “Ngọc Anh, ngủ ngon.

Mở miệng ngáp to, cậu bé mềm mại đáng yêu nhắm hai mắt lại. Lâm Ngọc Anh vẻ mặt mông lung đáp lại: “Ngủ ngon” Tắt đèn, đóng cửa phòng lại, Hoàng Trường Minh liền nắm tay cô đưa đến phòng ngủ bên cạnh.

Lâm Ngọc Anh nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, nãy hai người trở về thì cậu bé còn đang đợi cô ngủ cùng, kết quả là sau khi Hoàng Trường Minh vào tắm cùng một cái thế là lại đòi ngủ một mình.

Cô cầm tay anh: “Hoàng Trường Minh, ban nãy anh làm gì thằng bé vậy hả?” “Cái gì?” Hoàng Trường Minh giả vờ không hiểu. “Đậu Đậu ấy!” Lâm Ngọc Anh nóng nảy, vô cùng hiếu kỳ: “Nhất định anh đã làm gì rồi, không thì Đậu Đậu còn lâu mới tự nhiên muốn ngủ một mình! Rốt cuộc anh đã làm gì vậy?” “Sơn nhân tự có diệu kế!” Hoàng Trường Minh nhưởng mày, trông rất đắc ý.

Lâm Ngọc Anh càng thêm tò mò nhưng anh lại cố ý không nói cho cô biết,

Sau đó cô cứ hỏi đi hỏi lại, Hoàng Trường Minh lập tực cúi người vác cô lên vai, đi về phía giường lớn.

Vừa đi tới, anh bắt đầu như sói như hổ cởi đồ của cô. “Em vẫn còn chưa tắm rửa!”

Lâm Ngọc Anh ở trong ngực anh, run rẩy nhắc nhở.

Nói xong, cô liền thấy hối hận. Quả nhiên, giây tiếp theo Hoàng Trường Minh lại vác cô lên lần nữa, sau đó đi vào phòng tắm, cửa không đóng, tiếng nước truyền ra cùng với tiếng rên rỉ đứt quãng không ngớt của phụ nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook