Chương 343: Ta muốn ôm lấy người
Trà Chanh
04/09/2021
**********
Chương 343: ta muốn ôm lấy người
Hơn hai giờ chiều, một ngày nắng.
Lam Ngọc Anh mặc hơi nhiều quần áo, xuống xe đi được mấy bước, trên trán liền đổ nhiều mồ hôi, cho đến khi vào được đại sảnh của tầng nhập viện, mới cảm thấy mát mẻ thêm đôi chút.
Từ trong thang máy bước ra, Isuc bước tới cửa phòng bệnh, từ khe cửa nhìn thấy một cậu bé đang quấn băng gac. “Anh Anh ~”
Sau khi Đậu Đậu nhìn thấy cô, lập tức chạy đến.
Lam Ngọc Anh vội vàng bước nhanh hơn, lúc cậu bé nhào đến cô ôm chặt lấy cậu vào lòng mình, “Chờ lâu lắm rồi phải không?” “Ha ha!” Đậu Đậu nhếch miệng cười.
Lam Ngọc Anh sờ mặt cậu, rồi ôm cậu đi vào phòng.
Sau khi hộ sĩ nhìn thấy cô, đã tạm thời tránh đi, chỉ còn lại hai người bọn họ, Đậu Đậu vô cùng hưng phấn, trong mắt dường như lấp lánh rất nhiều vì sao.
Mở hộp giữ ẩm ra, Đậu Đậu giống như một chú chó con tinh nhịch, chỉ thiếu một chiếc đuôi vẫy vậy đằng sau thôi.
Lam Ngọc Anh bị cậu bé chọc cười, nhanh tay lấy đôi đữa đưa cho cậu, lại đưa thêm cho cậu nhóc một cái thìa nhỏ nữa. Cô không chỉ mang mì đến, còn trộn thêm một phần cải bó xôi vài các loại hạt, chua chua ngọt ngọt và có nhiều dinh dưỡng.
Đậu Đậu an một ngụm lớn, há to miệng hết mức có thể, sau khi nuốt xuống còn không quên tấm tắc, “Hương vị này mới đúng nè!” “Sao thế?” Lam Ngọc Anh không hiểu.
Đậu Đậu chớp chớp mắt, giọng nói cất giọng nói đáng yêu giải thích, “Mì tối hôm qua bố đem về, không giống với mì này!” “Vậy sao?” Lam Ngọc Anh nghe vậy, buồn bực nói, “Chắc là cho hơi nhiều nước vào đấy.….....
Rút tờ khăn giấy lau khóe miệng cho cậu bé, cô ôn nhu hỏi, “Bây giờ ăn thấy ngon không?” “Ngon gấp nhiều lần!” Đậu Đậu ngậm một miệng mì trả lời cô. “Ngon thì ăn nhiều thêm chút!” Lam Ngọc Anh chống khủy tay lên đầu gối, gương mặt vui vẻ nhìn cậu bé ăn.
Sau khi ăn hết mì, quả nhiên chiếc bụng nhỏ đã tròn như một quả bóng.
Lam Ngọc Anh sợ Đậu Đậu không tiêu hóa hết được, tạm thời cất hộp cơm vào, dẫn cậu bé đi ra ngoài dạo vài vòng cho tiêu hóa bớt đã.
Bởi vì đây là bệnh viện tư nhân, khung cảnh xung quanh đều tốt hơn bệnh viện phổ thông nhiều, một khu vườn nhỏ ở đằng sau được trồng rất nhiều loại cây xanh, không khí rất thanh mát.
Vì hôm nay là một ngày đẹp trời, trong vườn hoa có rất nhiều bệnh nhân xuống đi dạo.
Trong đó cũng có một cậu bé xấp xỉ Đậu Đậu, mặc quần áo bệnh nhân, đang đá bóng với mẹ, hai mẹ con chuyền bóng lẫn nhau, đang giữa chừng thì cậu bé bị trượt chân ngã xuống, mẹ cậu bé lập tức chạy tới đỡ cậu dậy dỗ dành cậu sau đó hai người lại tiếp tục vui chơi, phong sung quanh càng trở nên xinh đẹp hơn nhờ tình mẫu tử thiên liêng của họ.
Đậu Đậu bỗng nhiên lay tay cô, “Anh Anh “Hửm?” Lam Ngọc Anh cúi đầu, bắp gặp đôi mắt trong veo của cậu, cô cười hỏi, “Đậu Đậu cũng muốn chơi đá bóng à?”
Đậu Đậu nghe vậy lại lắc đầu, nhìn quay mắt nhìn hai mẹ con kia, miệng nhỏ mấp máy, giọng nói nhỏ nhẹ có phần nũng nịu lại có chút ấm ức của cậu cất lên, “Tại sao Đậu Đậu lại không có mẹ?” . Bạn đang đọc truyện tại ( TRUмtгцуe n. oгg )
Lam Ngọc Anh dường như đang cảm thấy nghẹt thở. Nhất là khi nhìn vào cặp mắt bé nhỏ kia, trong lòng đột nhiên có chút đau nhói. “Bố với ông nội có từng bảo, Đậu Đậu không giống với các bạn khác, bởi vì Đậu Đậu không có mẹ!” Giọng nói của cậu bé càng lúc càng thấp dần, đầu cũng mỗi lúc mỗi rủ xuống, nhưng cũng không quá lâu, cậu giống như đang sợ bị mắng, liền lập tức ngẩng đầu lên, miệng nhỏ xinh há ra, “Có điều cũng đâu phải chuyện gì to tát, bởi vì Đậu Đậu đã có Anh Anh rồi mà!”
Lam Ngọc Anh cảm giác có cái gì đó đè vào cuống họng.
Cô ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của Đậu Đậu, giơ tay ôm cậu bé lại, “Đậu Đậu, cô muốn ôm con......"
Kéo cơ thể nhỏ bé sáp vào ngực mình, đau lòng dùng tay vỗ vỗ lưng cậu.
Chắc là Đậu Đậu đang không hiểu vì sao cô lại muốn ôm mình, xung quanh có rất nhiều người nhìn hai người họ, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt lại đỏ ửng lên, ngượng ngùng nhìn trái rồi lại nhìn phải, vẫn không kìm chế được sự ngượng ngùng, cậu e dè hỏi cô một câu, “Có thể moa moa một cái không?”
Lam Ngọc Anh mỉm cười, hỗn hai cái vào hai bên má câu.
Lúc quay lại phòng bệnh, Đậu Đậu không chỉ đỏ mặt, mà ngay cả tại cũng đỏ tía lên. Lam Ngọc Anh đem hộp cơm đi rửa sạch sẽ, Đậu Đậu ỷ lại ngồi dựa vào bên cạnh cô, đợi cô rửa xong, liền chui tọt vào lòng cô.
TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, một lớn một nhỏ tựa vào nhau ngồi trên ghế salon, nếu như bây giờ Đậu Đậu không mặc bồ đồ của bệnh nhân, có lẽ chúng ta sẽ cho rằng hai người đang thoải mái ngồi với nhau ở nhà.
Đậu Đậu ngoài trừ lúc trong công viên bộc lộ đôi chút cảm xúc của mình, ngoài ra vẫn cố giữ nụ cười mỉm trên miệng.
Nắm lấy một ít tóc của cô khen, Đậu Đậu hớn hở nói, “Bố quả nhiên không gạt Đậu Đậu!” “Hửm?” Lam Ngọc Anh nhưởng mày. “Baba nói, muốn Anh Anh tới thăm, chỉ cần bố không có mặt ở đây là được."
Lam Ngọc Anh không chắc chắn hỏi, “Bố con...... Nói vậy thật à?” “Vâng!” Đậu Đậu gật đầu.
Giơ tay nâng cằm lên, trên gương mặt lộ ra vẻ sùng bái vài yêu thương, giọng nói trong trẻo cất lên, "Bố lợi hại lắm đấy! Lúc trước bố còn nói nhất định phải giữ Anh Anh lại, quả nhiên Anh Anh không đi nữa!” “Đậu Đậu, con vừa nói gì cơ?” Lam Ngọc Anh chợt mơ hồ.
Đậu Đậu dường như ý thức được mình đã nói sai, bàn tay trắng nõn mủm mỉm che miệng lại.
Đôi mắt đen to tròn vì hoảng hốt mà liếc tới liếc lui, lập tức, giả vờ gáp một cái, “Đậu Đậu buồn ngủ rồi ~”
Dỗ Đậu Đậu ngủ, Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Trước cổng lớn bệnh viện vừa hay có một chiếc taxi trống đi ngang qua, cô trực tiếp cầm lấy hộp cơm leo lên xe.
Lam Ngọc Anh cẩn thận nhớ lại, ngày đó đến Hoàng Đổng phỏng vấn gặp anh ấy, hai người gần như đồng thời từ trong thang máy đi ra, Diệp Tấn đi đằng sau còn cùng anh ấy ăn cơm, bây giờ nhớ lại, hình như là hoàn toàn trùng hợp, mà Hoàng Đổng còn đột ngột lật lọng, lẽ nào thực sự có liên quan tới anh ấy sao.......
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, hướng về phía trước nói, “Chú tài xế, phiền chủ đổi địa chỉ giúp, đến tòa cao ốc của
Hoàng thịt” Hơn mười phút sau, xe taxi dừng lại trước cửa cao ốc của Hoàng thị.
Sau khi nhận lại tiền lẻ, Lam Ngọc Anh xuống xe đi vào trong, đến quầy lễ tân nói lý do mình tới đây, không ngoài dự liệu, nhân viên lễ tân đã từ chối cô, lý do là không có hẹn trước.
Cô đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Trường Minh, rất nhanh sau đó bên kia bắt máy. “Hoàng Trường Minh, anh đang bận gì à?” Lam Ngọc Anh cắn môi, trực tiếp nói rõ, “Em có chút chuyện muốn hỏi anh, bây giờ em đang ở dưới lầu...... “Anh biết rồi.” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói.
Sau khi cúp điện thoại hai giây, nhân viên lễ tân bước lại gần tôi, mỉm cười nói, “Cô Lam, mời cô đi bên này!” Lam Ngọc Anh gật đầu nói cảm ơn, sau đó cùng đi về phía thang máy.
Văn phòng Tổng giám đốc nằm ở tầng cao nhất, cửa đang đóng chặt, cô gõ cửa, bên trong truyền đến một từ rất trầm tĩnh: “Vào”
Lam Ngọc Anh đẩy cửa ra, nhấc chân đi vào.
Hoàng Trường Minh ngồi sau cái bàn làm việc dài rộng, anh mặc một bộ đồ Vest màu đen, ngồi tựa lưng ra sau ghế, ống tay áo áo sơmi được xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng, cúi mắt nhìn xuống, đôi tay cầm bút lướt trên văn kiện, ngũ quan cương nghị và nghiêm túc.
Chương 343: ta muốn ôm lấy người
Hơn hai giờ chiều, một ngày nắng.
Lam Ngọc Anh mặc hơi nhiều quần áo, xuống xe đi được mấy bước, trên trán liền đổ nhiều mồ hôi, cho đến khi vào được đại sảnh của tầng nhập viện, mới cảm thấy mát mẻ thêm đôi chút.
Từ trong thang máy bước ra, Isuc bước tới cửa phòng bệnh, từ khe cửa nhìn thấy một cậu bé đang quấn băng gac. “Anh Anh ~”
Sau khi Đậu Đậu nhìn thấy cô, lập tức chạy đến.
Lam Ngọc Anh vội vàng bước nhanh hơn, lúc cậu bé nhào đến cô ôm chặt lấy cậu vào lòng mình, “Chờ lâu lắm rồi phải không?” “Ha ha!” Đậu Đậu nhếch miệng cười.
Lam Ngọc Anh sờ mặt cậu, rồi ôm cậu đi vào phòng.
Sau khi hộ sĩ nhìn thấy cô, đã tạm thời tránh đi, chỉ còn lại hai người bọn họ, Đậu Đậu vô cùng hưng phấn, trong mắt dường như lấp lánh rất nhiều vì sao.
Mở hộp giữ ẩm ra, Đậu Đậu giống như một chú chó con tinh nhịch, chỉ thiếu một chiếc đuôi vẫy vậy đằng sau thôi.
Lam Ngọc Anh bị cậu bé chọc cười, nhanh tay lấy đôi đữa đưa cho cậu, lại đưa thêm cho cậu nhóc một cái thìa nhỏ nữa. Cô không chỉ mang mì đến, còn trộn thêm một phần cải bó xôi vài các loại hạt, chua chua ngọt ngọt và có nhiều dinh dưỡng.
Đậu Đậu an một ngụm lớn, há to miệng hết mức có thể, sau khi nuốt xuống còn không quên tấm tắc, “Hương vị này mới đúng nè!” “Sao thế?” Lam Ngọc Anh không hiểu.
Đậu Đậu chớp chớp mắt, giọng nói cất giọng nói đáng yêu giải thích, “Mì tối hôm qua bố đem về, không giống với mì này!” “Vậy sao?” Lam Ngọc Anh nghe vậy, buồn bực nói, “Chắc là cho hơi nhiều nước vào đấy.….....
Rút tờ khăn giấy lau khóe miệng cho cậu bé, cô ôn nhu hỏi, “Bây giờ ăn thấy ngon không?” “Ngon gấp nhiều lần!” Đậu Đậu ngậm một miệng mì trả lời cô. “Ngon thì ăn nhiều thêm chút!” Lam Ngọc Anh chống khủy tay lên đầu gối, gương mặt vui vẻ nhìn cậu bé ăn.
Sau khi ăn hết mì, quả nhiên chiếc bụng nhỏ đã tròn như một quả bóng.
Lam Ngọc Anh sợ Đậu Đậu không tiêu hóa hết được, tạm thời cất hộp cơm vào, dẫn cậu bé đi ra ngoài dạo vài vòng cho tiêu hóa bớt đã.
Bởi vì đây là bệnh viện tư nhân, khung cảnh xung quanh đều tốt hơn bệnh viện phổ thông nhiều, một khu vườn nhỏ ở đằng sau được trồng rất nhiều loại cây xanh, không khí rất thanh mát.
Vì hôm nay là một ngày đẹp trời, trong vườn hoa có rất nhiều bệnh nhân xuống đi dạo.
Trong đó cũng có một cậu bé xấp xỉ Đậu Đậu, mặc quần áo bệnh nhân, đang đá bóng với mẹ, hai mẹ con chuyền bóng lẫn nhau, đang giữa chừng thì cậu bé bị trượt chân ngã xuống, mẹ cậu bé lập tức chạy tới đỡ cậu dậy dỗ dành cậu sau đó hai người lại tiếp tục vui chơi, phong sung quanh càng trở nên xinh đẹp hơn nhờ tình mẫu tử thiên liêng của họ.
Đậu Đậu bỗng nhiên lay tay cô, “Anh Anh “Hửm?” Lam Ngọc Anh cúi đầu, bắp gặp đôi mắt trong veo của cậu, cô cười hỏi, “Đậu Đậu cũng muốn chơi đá bóng à?”
Đậu Đậu nghe vậy lại lắc đầu, nhìn quay mắt nhìn hai mẹ con kia, miệng nhỏ mấp máy, giọng nói nhỏ nhẹ có phần nũng nịu lại có chút ấm ức của cậu cất lên, “Tại sao Đậu Đậu lại không có mẹ?” . Bạn đang đọc truyện tại ( TRUмtгцуe n. oгg )
Lam Ngọc Anh dường như đang cảm thấy nghẹt thở. Nhất là khi nhìn vào cặp mắt bé nhỏ kia, trong lòng đột nhiên có chút đau nhói. “Bố với ông nội có từng bảo, Đậu Đậu không giống với các bạn khác, bởi vì Đậu Đậu không có mẹ!” Giọng nói của cậu bé càng lúc càng thấp dần, đầu cũng mỗi lúc mỗi rủ xuống, nhưng cũng không quá lâu, cậu giống như đang sợ bị mắng, liền lập tức ngẩng đầu lên, miệng nhỏ xinh há ra, “Có điều cũng đâu phải chuyện gì to tát, bởi vì Đậu Đậu đã có Anh Anh rồi mà!”
Lam Ngọc Anh cảm giác có cái gì đó đè vào cuống họng.
Cô ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của Đậu Đậu, giơ tay ôm cậu bé lại, “Đậu Đậu, cô muốn ôm con......"
Kéo cơ thể nhỏ bé sáp vào ngực mình, đau lòng dùng tay vỗ vỗ lưng cậu.
Chắc là Đậu Đậu đang không hiểu vì sao cô lại muốn ôm mình, xung quanh có rất nhiều người nhìn hai người họ, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt lại đỏ ửng lên, ngượng ngùng nhìn trái rồi lại nhìn phải, vẫn không kìm chế được sự ngượng ngùng, cậu e dè hỏi cô một câu, “Có thể moa moa một cái không?”
Lam Ngọc Anh mỉm cười, hỗn hai cái vào hai bên má câu.
Lúc quay lại phòng bệnh, Đậu Đậu không chỉ đỏ mặt, mà ngay cả tại cũng đỏ tía lên. Lam Ngọc Anh đem hộp cơm đi rửa sạch sẽ, Đậu Đậu ỷ lại ngồi dựa vào bên cạnh cô, đợi cô rửa xong, liền chui tọt vào lòng cô.
TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, một lớn một nhỏ tựa vào nhau ngồi trên ghế salon, nếu như bây giờ Đậu Đậu không mặc bồ đồ của bệnh nhân, có lẽ chúng ta sẽ cho rằng hai người đang thoải mái ngồi với nhau ở nhà.
Đậu Đậu ngoài trừ lúc trong công viên bộc lộ đôi chút cảm xúc của mình, ngoài ra vẫn cố giữ nụ cười mỉm trên miệng.
Nắm lấy một ít tóc của cô khen, Đậu Đậu hớn hở nói, “Bố quả nhiên không gạt Đậu Đậu!” “Hửm?” Lam Ngọc Anh nhưởng mày. “Baba nói, muốn Anh Anh tới thăm, chỉ cần bố không có mặt ở đây là được."
Lam Ngọc Anh không chắc chắn hỏi, “Bố con...... Nói vậy thật à?” “Vâng!” Đậu Đậu gật đầu.
Giơ tay nâng cằm lên, trên gương mặt lộ ra vẻ sùng bái vài yêu thương, giọng nói trong trẻo cất lên, "Bố lợi hại lắm đấy! Lúc trước bố còn nói nhất định phải giữ Anh Anh lại, quả nhiên Anh Anh không đi nữa!” “Đậu Đậu, con vừa nói gì cơ?” Lam Ngọc Anh chợt mơ hồ.
Đậu Đậu dường như ý thức được mình đã nói sai, bàn tay trắng nõn mủm mỉm che miệng lại.
Đôi mắt đen to tròn vì hoảng hốt mà liếc tới liếc lui, lập tức, giả vờ gáp một cái, “Đậu Đậu buồn ngủ rồi ~”
Dỗ Đậu Đậu ngủ, Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Trước cổng lớn bệnh viện vừa hay có một chiếc taxi trống đi ngang qua, cô trực tiếp cầm lấy hộp cơm leo lên xe.
Lam Ngọc Anh cẩn thận nhớ lại, ngày đó đến Hoàng Đổng phỏng vấn gặp anh ấy, hai người gần như đồng thời từ trong thang máy đi ra, Diệp Tấn đi đằng sau còn cùng anh ấy ăn cơm, bây giờ nhớ lại, hình như là hoàn toàn trùng hợp, mà Hoàng Đổng còn đột ngột lật lọng, lẽ nào thực sự có liên quan tới anh ấy sao.......
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, hướng về phía trước nói, “Chú tài xế, phiền chủ đổi địa chỉ giúp, đến tòa cao ốc của
Hoàng thịt” Hơn mười phút sau, xe taxi dừng lại trước cửa cao ốc của Hoàng thị.
Sau khi nhận lại tiền lẻ, Lam Ngọc Anh xuống xe đi vào trong, đến quầy lễ tân nói lý do mình tới đây, không ngoài dự liệu, nhân viên lễ tân đã từ chối cô, lý do là không có hẹn trước.
Cô đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Trường Minh, rất nhanh sau đó bên kia bắt máy. “Hoàng Trường Minh, anh đang bận gì à?” Lam Ngọc Anh cắn môi, trực tiếp nói rõ, “Em có chút chuyện muốn hỏi anh, bây giờ em đang ở dưới lầu...... “Anh biết rồi.” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói.
Sau khi cúp điện thoại hai giây, nhân viên lễ tân bước lại gần tôi, mỉm cười nói, “Cô Lam, mời cô đi bên này!” Lam Ngọc Anh gật đầu nói cảm ơn, sau đó cùng đi về phía thang máy.
Văn phòng Tổng giám đốc nằm ở tầng cao nhất, cửa đang đóng chặt, cô gõ cửa, bên trong truyền đến một từ rất trầm tĩnh: “Vào”
Lam Ngọc Anh đẩy cửa ra, nhấc chân đi vào.
Hoàng Trường Minh ngồi sau cái bàn làm việc dài rộng, anh mặc một bộ đồ Vest màu đen, ngồi tựa lưng ra sau ghế, ống tay áo áo sơmi được xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng, cúi mắt nhìn xuống, đôi tay cầm bút lướt trên văn kiện, ngũ quan cương nghị và nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.