Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 388: Trai gái song toàn

Trà Chanh

22/09/2021

**********

Chương 388: Trai gái song toàn

Sau khi hai người quay lại với nhau, mặc dù mấy lần trước không dùng biện pháp tránh thai, nhưng đó là trong thời kỳ an toàn của cô. Còn hôm nay là thời kỳ nguy hiểm, nên cô khó tránh khỏi hơi lo lắng. Vì vậy cô nhanh chóng nhắc nhở anh.

Hoàng Trường Minh nghe vậy thì hết sức phản đối: “Tại sao lại muốn tránh thai?” “Không tránh thai, nhỡ... Lam Ngọc Anh chớp đôi mi một cách ngượng ngùng. “Nhỡ cái gì?” Hoàng Trường Minh biết rõ còn hỏi. “Anh nói xem... Lam Ngọc Anh cắn môi.

Thấy sự đỏ ửng trên mặt cô càng ngày càng tăng, Hoàng Trường Minh cong môi. Anh không tiếp tục đùa cô nữa, mà đưa tay lên mơn trớn đuôi lông mày và khỏe mắt của cô: “Anh nhớ trước đây anh từng nói muốn có con gái. “Ách... Lam Ngọc Anh lại giật mình.

Hình như đúng là anh có từng nói như vậy. Khi hai người yêu nhau cách đây bốn năm, lúc cô giúp đỡ Nguyễn Phong chăm sóc Châu Châu, anh có từng nói muốn có con gái. Hơn nữa sau này Hoàng Thanh Thảo cũng từng đề cập đến những chuyện tương tự vậy, và anh cũng đã nhấn mạnh với cô anh muốn có con gái...

Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười nói: “Có những chuyện như này không phải anh muốn sinh ra gì là sinh được đâu!” "Hòa thượng trong chùa đã nói rồi, đời anh sẽ có trái gái song toàn." Hoàng Trường Minh nhưởng mày, kết hợp với giọng điệu rất kiên định và tự tin của anh.

Lam Ngọc Anh thấy thế thì bật cười, cô cố ý kéo dài âm cuối: "Tổng giám đốc Hoàng à, anh lại mê tín rồi." "À." Lông mày Hoàng Trường Minh nhưởng cao, dáng vẻ rất lười biếng. Sau hai giây trầm ngâm, anh lập tức chum lên người cô: “Tuy nhiên, anh cũng phải ra sức một chút."

Nụ hôn triền miên trần trọc thâm nhập vào, quần áo trên người dần dần bị cởi ra. Hai tay Lam Ngọc Anh bấu víu vào cổ của anh, giọng nói đứt quãng: "Hoàng Trường Minh, anh chậm chút...

Ánh sao ngoài cửa sổ xuyên qua những khe hở trên rèm cửa, làm căn phòng trởn nên thêm quyến rũ.

Ngày hôm sau, cả hai người thức dậy gần như là cùng một lúc.

Tựa hồ như tối hôm qua không quá tận hứng, nên Hoàng Trường Minh lật mình đè cô như sói đói. Nhưng anh bị cô chặn lại nhiều lần mới miễn cưỡng buông ra, thậm chí còn không nhặt cả khăn tắm trên sàn lên, mà trực tiếp mặc quần đùi đi vào phòng tắm.



Tiếng nước ào ào dừng lại, Lam Ngọc Anh rửa mặt qua chút.

Cô ngẩng đầu lên nhìn vào gương, sau một đêm, vết đỏ ở hai bên má vẫn chưa hết hắn, làn da non nớt hiển nhiên đã được dưỡng ẩm, như thể chỉ cần hơi dùng sức bóp một chút là có thể bóp ra nước.

Lam Ngọc Anh càng nhìn càng cảm thấy xấu hổ, cô nhanh chóng lau tay rồi mở cửa.

Mỗi sáng thức dậy cô đều phải trở lại phòng trẻ con để tránh bị bánh bao nhỏ phát hiện cô lén trốn đi. Đây cũng chính là nguyên nhân vừa rồi có làm gì cô cũng không đồng ý cho anh làm loạn.

Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng trẻ con bên cạnh đã được mở ra từ lâu. Bánh bao nhỏ trong bộ đồ ngủ đang khệnh khạng bước ra, cậu bé vừa nhìn thấy cô thì lập tức chạy đến và hộ. “Cô Ngọc Anh.

Lam Ngọc Anh không ngờ mình lại bị bắt quả tang.

Trong lúc đang lúng túng không biết nên xử lý như thế nào, bánh bao nhỏ đã mở miệng trước, đôi mắt to tròn đen như quả nho chớp chớp: “Cháu biết rồi, chắc chắn cô lại nằm trên người bố để gọi bố dậy đúng không?” “Đúng vậy... Lam Ngọc Anh quẫn bách mà gật đầu. “Bố lười thật, còn phải cần người gọi mới dậy!” Bánh bao nhỏ bĩu môi. “Con nói cái gì?” Bóng dáng cao lớn của Hoàng

Trường Minh đi tới, anh đang cầm dao cạo râu trong tay. “Bé bảo đói bụng rồi. Bánh bao nhỏ rụt vai nhỏ lại, lập tức đổi giọng yếu ớt. Sau đó ôm bắp đùi Lam Ngọc Anh một cách rất không có tiền đồ, rồi dụi dụi mặt.

Lam Ngọc Anh mỉm cười, cúi người ôm con trai. Cô quay đầu lại thấy Hoàng Trường Minh đã tắm xong, trên người vẫn chỉ mặc một chiếc quần đùi như lúc ngủ dậy, trên ngực trái còn có vài vết xước đỏ khả nghi, nhìn như là dấu vết cô lưu lại đêm qua trong lúc tình cảm mãnh liệt...

Cô thẹn thùng không nhìn nữa, đỏ mặt vội vàng nói: “Em đưa Đậu Đậu xuống tầng trước, anh xong xuôi thì xuống dưới ăn sáng cùng nhé!”

Khi Lam Ngọc Anh và bánh bao nhỏ vừa uống được hai ngụm sữa bò, Hoàng Trường Minh đã thay quần áo xong rồi đi xuống. Ăn gần xong, Hoàng Trường Minh ngước mắt lên hỏi cô: "Hôm nay em làm gì?" “Buổi sáng ở nhà trồng Đậu Đậu!” Lam Ngọc Anh nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Buổi chiều em ra ngoài một chuyến. Hoàng Kỳ Hân đã về, nên em muốn hoàn thành buổi phỏng vấn cuối cùng!”

Tuy cô nói đã quyết định ở lại, cũng đã liên lạc với bên Canada để từ chức, nhưng cô vẫn muốn hoàn thành công việc của mình. Hơn nữa, trụ sở chính ở đây, nên cô cũng có suy nghĩ muốn tiếp tục công việc ở toàn soạn báo ở đây trong tương lai.



Đối với việc Hoàng Kỳ Hân gấp gáp đi Australia, hoàn toàn là do anh dùng biện pháp ngăn cản cô rời đi. Hiện tại, hai người đã quay trở lại bên nhau, nên đương nhiên Hoàng Kỳ Hân xử lý xong chuyện là có thể trở về. “Ừ” Hoàng Trường Minh trả lời một cách nhạt nhòa. Ba giờ chiều, chú Lý lái xe đưa Lam Ngọc Anh đến tòa nhà văn phòng. ТrцуeлАРР*.cоm trang web cập nhật nhanh nhất

Vì đã hẹn trước từ sớm nên buổi phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ. Hơn nửa giờ sau, cô đi thang máy rời đi. “Đinh!”

Lúc đến tầng một, thang máy phía đối diện cũng đồng thời mở ra.

Hoàng Trường Minh mặc một bộ vest đen từ bên trong đi ra, cổ áo sơ mi trắng mới tinh, và chiếc cà vạt màu xanh đậm do cô thất cho. Lúc này một tay anh đút túi đang đi về phía cô: “Phỏng vấn xong rồi?” “Ừ.” Lam Ngọc Anh gật đầu, cô kinh ngạc hỏi anh: “Hoàng Trường Minh, sao anh lại ở đây?” “Qua đây họp.” Hoàng Trường Minh nhếch môi giải thích. “Lại trùng hợp vậy hả... Lam Ngọc Anh nháy mắt, cô vẫn còn hoài nghi. “Ai bảo không thể!” Hoàng Trường Minh mặt không đổi sắc nói. Anh giơ tay áo lên, rồi tay chỉ chỉ trên mặt đồng hồ: “Còn chưa đầy hai tiếng nữa là tan làm, trong công ty có một số tài liệu quan trọng cần phê duyệt. Đợi lát nữa cô về công ty với tôi, xong việc thì hai chúng ta đi xem phim!” “Vậy nói với chú Lý một tiếng để chú ấy đưa Đậu Đậu đến?” Lam Ngọc Anh nghe vậy thì vội nói.

Đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh mím chặt. Lại giống hồi đi New York, anh sẽ không lặp lại sai lầm cũ. Vì vậy đôi mắt thâm thúy của anh liếc về phía cô: “Anh chỉ nói hai chúng ta, lúc nào nói dẫn nó theo?” “Chúng ta đi xem phim thì Đậu Đậu phải làm sao bây giờ?” Lam Ngọc Anh cau mày, rầu rĩ mà nói: “Em có nói tối nay sẽ về nấu ăn cho nó...

Giọng của cô càng về sau càng nhỏ dần, bởi vì cô thấy vẻ mặt anh đang tối dần. Lam Ngọc Anh tiến lên hai bước, rồi cẩn thận mà hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh lại không vui rồi sao?"

Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, trong giọng điệu chứa đựng sự oán giận: “Cả ngày em dính lấy nó rồi, tối đi xem phim với anh một chút cũng không được à?”

Sự cạnh tranh tình cảm trần trụi này...

Lam Ngọc Anh đang đấu tranh khi bị anh nói vậy, cuối cùng cô đành gật đầu: "Được, em biết rồi... “Ừ.” Vẻ mặt của Hoàng Trường Minh chuyển từ máy mù sang trời sáng.

Bàn tay to của anh dắt cô, rồi hai người sải bước đi tới chỗ chiếc Land Rover màu trắng ở bên ngoài tòa nhà văn phòng.

Từ cửa xoay của Hoàng Anh đi vào, Hoàng Trường Minh không hề buông tay cô ra khiến ven đường thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn vào. Mặt Lam Ngọc Anh đỏ tới tận mang tại làm cô muốn giãy ra nhưng lại bị anh nằm chặt hơn, mãi cho đến khi đi vào thang máy riêng. “Tổng giám đốc Minh!”

Đến tầng thượng, Phan Duy chào đón họ với vẻ mặt hơi khó xử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook