Chương 435: Yêu cầu quá đáng
Trà Chanh
12/10/2021
**********
"Cuối cùng thì tôi phải đợi ở đây đến khi nào vậy!" Lại Diệp nói một cách khẩn cầu: "Cô có biết điều kiện ở đây tệ đến mức nào không, trong phòng không có một chút ánh sáng mặt trời nào, hơn nữa toàn là mùi ẩm mốc, buổi tối ngủ còn có tiếng chuột kêu nữa!"
Từ khi gặp chuyện không may đến giờ, Lại Diệp đã liên tục gọi điện thoại nhưng số lần được bắt máy rất ít. Ở đầu dây bên kia, một giọng nữ từ từ vang lên: "Cô chỉ cần biết như thế sẽ rất an toàn" "Lúc trước cô đã đồng ý với tôi rồi mà! Chỉ cần tôi làm theo những lời cô nói thì cô sẽ cứu con gái của tôi ra khỏi tù, sau đó cô sẽ cho chúng tôi một khoản tiền, sắp xếp cho chúng tôi ra nước ngoài, sau này sẽ không quay về đây nữa! Nhưng bây giờ Ngọc Thiên vẫn còn bị nhốt trong đó, còn tôi lại bị cảnh sát bắt được!" Mấy ngày nay Lại Diệp cực kỳ thê thảm, mỗi khi bà ta muốn phơi nắng, chỉ cần có người đi qua thì bà ta phải vội vã cúi thấp đầu, sợ bị người khác phát hiện ra.
Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, bà ta được sắp xếp ở trong căn phòng ngầm này, chưa từng tắm rửa, trên người bà ta bốc mùi hôi thối lắm rồi. "Cô vẫn còn không biết ngại mà nói với tôi những lời đó được à?" Giọng nữ ở đầu bên kia lạnh xuống. "Đâu thể trách tôi hết toàn bộ được đâu!" Lại Diệp nghe thế, không dám oán giận mã vội vã giải thích cho mình: "Tôi cũng không biết sao cậu ta lại đột nhiên chạy tới cứu người được, nếu không phải do cậu ta thì chuyện đã thành công rồi, ai ngờ được cậu ta không sợ chết, dù có phải cược cả tính mạng cũng phải cứu cô ta chứ!" "Cô nói xong chưa!"
Giọng nữ ngắt lời Lại Diệp, Lại Diệp giận nhưng lại không dám nói gì, cúi đầu: "Tôi biết tôi chưa hoàn thành chuyện này, nhưng tôi sẽ cố gắng! Cô không nuốt lời đấy chứ, bây giờ tôi đã thành như vậy rồi, tiếp theo thì tôi phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ cô cứ để tôi đợi ở đây hoài à, đừng nhé, coi như là tôi cầu xin cô đấy, cô mau nghĩ cách cứu tôi đi!" "Cô vội vã làm gì, cô cứ đợi đi." Giọng nữ mất kiên nhẫn nói rồi cúp máy.
Sao Lại Diệp không vội được chứ, cơ mặt cô ta có quắp lại: "Cuối cùng phải đợi tới khi nào chứ? Alo, alo?"
Lại Diệp cầm điện thoại hét cả nửa ngày cũng không có ai trả lời lại bà ta, sau đó bà ta nghe tiếng tút tút lạnh lẽo vang lên. "Sao lại tắt máy rồi vậy!"
Lại Diệp buồn bực nói, không cam lòng nên định gọi tiếp.
Bỗng dưng cửa phòng mở, một người đàn ông đi vào giật lấy điện thoại trong tay Lại Diệp, ngắt đường dây điện thoại: "Hết năm phút rồi!"
Người đàn ông đó nói xong thì quay đầu bước đi luôn.
Lại Diệp đành phải ngồi trở lại giường, mở hộp đồ ăn mua bên ngoài ra, cơm nước trong hộp không hề nóng tí nào, hơn nữa lại có mùi dầu cống nữa chứ, bà ta không hề muốn ăn, mới nuốt hai miếng đã cảm thấy ăn không được nữa, nhưng bà ta vẫn cắn răng nhịn xuống.
Sau khi ăn xong, bà ta ném đũa đi, bắt đầu rơi vào trầm tư.
Hai ngày nay trời mưa dầm dề, bây giờ mới ngừng được một chút, bầu trời xanh biếc, trong vắt.
Mới sáng sớm Hoàng Trường Minh đã đến công ty, Lam Ngọc Anh cũng không rảnh rỗi, cô dẫn bánh bao nhỏ đi học võ, sau khi ăn cơm trưa xong thì dẫn con học một tiết học vẽ, nhưng sau đó tiết học cũng kết thúc nhanh chóng bởi vì màu vẽ đổ lên áo cậu bé nên cả người cậu bé đều bị nhuộm màu.
Sau khi về biệt thự, Lam Ngọc Anh dẫn bánh bao nhỏ giờ đã biến thành một chú mèo hoa nhà về phòng của cậu bé.
Lam Ngọc Anh rửa sạch sẽ hết màu vẽ, tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho cậu bé thay. Thím Lý gõ cửa phòng, bảo rằng có một vị khách đến nhà, hình như là có quen biết với Hoàng Trường Minh đang vắng nhà, thím Lý nói rằng người này là đàn ông, nhưng tuổi tác cũng không nhỏ lắm.
Lam Ngọc Anh đưa bánh bao nhỏ cho thím Lý trông, xuống lầu trong tâm trạng nghi ngờ.
Cô thấy vị khách trong phòng thì cũng hơi bất ngờ: "Là ông Lâm ạ?"
Lê Hoài Lâm hình như mới ngồi xuống, nghe thấy tiếng của cô thì đứng lên lại. Ông ấy ăn mặc rất thoải mái, tuy tuổi lớn rồi nhưng tác phong vẫn còn nhanh nhẹn, khi cười lên cũng rất hấp dẫn ánh mắt của người khác. "Xin lỗi cô, tôi đột nhiên lại đến thăm nhà cô như thế này cũng hơi phiền nhỉ!" "Có sao đâu ạ, ông mau ngồi đi!"
Lam Ngọc Anh bắt chuyện, đã đến đây rồi thì là khách trong nhà, cô hỏi ông ấy: "Ông muốn uống gì, trong nhà có trà và cafe, còn có nước trái cây nữa ạ!" "Vậy cho tôi cafe đi!" Lê Hoài Lâm cười nói. "Ông ngồi đợi tôi một chút nhé!" Lam Ngọc Anh nói rồi xoay người bước vào phòng bếp.
Thím Lý đã trông bánh bao nhỏ trên lầu rồi nên Lam Ngọc Anh phải làm những việc vặt này. Vốn dĩ cô muốn lấy một cafe hòa tan pha cho cho Lê Hoài Lâm nhưng thấy trên bàn vẫn còn sót lại hạt cafe sáng mới xay, lại nghĩ đến thân phận của Lê Hoài Lâm nên cuối cùng cô vẫn dùng hạt cafe pha cho ông ấy.
Cũng khá là nhanh, Lam Ngọc Anh pha cafe xong thì đem ra đặt trên bàn trà.
Lê Hoài Lâm nói một tiếng cảm ơn, hương thơm của cafe xộc vào mũi ông ấy, ông ấy bưng ly lên nhấp một ngụm, nếm được mùi mạch nha trong cafe, Lê Hoài Lâm hơi khựng lại một chút, vị giác của ông ấy như bị ly cafe này đánh thức, sau đó trái tim ông ấy cũng rung động.
Lam Ngọc Anh để ý đến sự thay đổi của Lê Hoài Lâm, cô hỏi ông ấy: "Ông Lâm, ông sao thế?" "Không có gì." Lê Hoài Lâm giấu đi những cảm xúc trong mắt, lắc đầu cười nói: "Cafe rất thơm ngon!"
Lam Ngọc Anh cũng cười lại. "Hôm nay tôi tới đây để trả sách" Lê Hoài Lâm đặt ly xuống, lấy một túi giấy ra khỏi lồng ngực, trong túi giấy là quyển sách tiếng Đức đó." "À!" Lam Ngọc Anh hiểu ra, vội vàng nói: "Thật ra ông không cần phiền phức thế đấu, ông không cần tự tới đây cũng được mà!” "Không phiền đâu! Thật ra cũng là do lần trước lúc mượn sách có mấy chuyện không được vui vẻ lắm, tôi sợ hẹn cô ra nữa thì không ổn, hơn nữa tôi cũng sợ vợ tôi nghĩ nhiều nên đành tới thẳng nhà đưa cho cô luôn!" Khi Lê Hoài Lâm nhắc tới vợ mình thì hơi khựng lại một chút, ông ấy không giấu được sự xấu hổ và áy náy.
Lam Ngọc Anh gật đầu, cũng không để ý nhiều đến chuyện này.
Lam Ngọc Anh thấy ông ấy cầm sách ra, vuốt phẳng bìa và góc sách, nhìn ông ấy có vẻ không muốn trả lại sách lắm, cô đành mở miệng: "Ông Lâm, nếu ông còn muốn xem tiếp thì ông có thể lấy về nhà xem, mấy ngày nữa rồi trả cũng được ạ!" "Được rồi, xem nhiều hơn nữa cũng không phải là của tôi mà!" Lê Hoài Lâm đưa cho cô. "Xin lỗi ông" Lam Ngọc Anh nhận lấy quyển sách nhưng vẫn còn băn khoăn trong lòng: "Tôi biết ông rất thích quyển sách này nhưng giờ không mua được nữa, tôi lại không thể tặng ông được, thật ra quyển sách này cũng rất quan trọng với tôi nên tôi không thể tặng thứ tôi thích được. "Cô Ngọc Anh, cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý gì đâu." Lê Hoài Lâm nghe thế thì vội vàng xua tay giải thích: "Vốn dĩ trong nước đã rất khó tìm được quyển sách này, tôi có thể mượn cô để đọc là tôi hài lòng lắm rồi, thật ra tôi cũng chỉ muốn hồi tưởng quá khứ chút thôi!"
Lê Hoài Lâm ngẩng đầu, thấy Lam Ngọc Anh ngồi đối diện đang cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay mình.
Không biết có phải vì tâm trạng của mình đang hơi bất ổn không mà Lê Hoài Lâm hơi hoảng hốt, ánh mắt của ông ấy cũng dần chìm vào những ngày xa xưa, hình như Lê Hoài Lâm có thể thấy được người con gái trẻ tuổi trong trí nhớ của mình.
Những ngày tháng ông muốn sang Đức để học, cực kỳ cố gắng, ngày nào cũng phải đối mặt với tiếng Đức phiền phức, lúc nào cô ấy cũng sẽ yên lặng ngồi bên cạnh Lê Hoài Lâm, tuy rằng cô ấy chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn ngồi bên cạnh học cùng ông ấy, đôi lúc hai người cũng sẽ thảo luận vài câu.
Sau đó Lê Hoài Lâm đi du học, hàng năm chỉ về được hai lần, hơn nữa lúc nào thời gian trở về cũng rất ngắn ngủi, vì vậy thời gian hai người bên nhau ít ỏi đến đáng thương, nhưng cô ấy cũng không sợ gì cả, cô ấy tình nguyện đợi Lê Hoài Lâm. Hôm đó ở sân bay, Lê Hoài Lâm mới nhận ra ông ấy cực kỳ không muốn đi, Lê Hoài Lâm tặng cô ấy một quyển sách tiếng Đức, mong cô ấy nhìn vật nhớ người. "Hoài Lâm, sao anh lại thở dài?"
Cô gái trẻ tuổi ôm sách, ngẩng đầu hỏi Lê Hoài Lâm. Lê Hoài Lâm cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt mình, không nhịn được kéo cô ấy lại, thở dài bên tay cô ấy: "Xưa nay không biết tương tư. Mới biết tương tư, lại sợ tương tư"
Cô gái trẻ hiểu lời ông ấy nói, gương mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt cô ấy lấp lánh những giọt nước mắt.
Tiếng loa ở sân bay vang lên, Lê Hoài Lâm phải mang hành lý rời khỏi đó, cuối cùng ông ấy quay đầu, nhìn cô gái trẻ đứng giữa sân bay người qua kẻ lại, đôi mắt và mũi cô ấy đều đỏ lên, ánh mắt của cô ấy nhìn Lê Hoài Lâm tràn đầy bất đắc dĩ.
Lê Hoài Lâm lại bưng ly cafe lên.
Cafe hơi nguội rồi, không có hơi nước bốc lên nữa, nhưng viền mắt Lê Hoài Lâm lại nong nóng, ông ấy vô thức khàn giọng nói: " Xưa nay không biết tương tư. Mới biết tương tư, lại sợ tương tư"
Lam Ngọc Anh hơi ngẩn người. "Xấu hổ quá, tôi đã thất lễ rồi!" Lê Hoài Lâm mới giật mình nhận ra mình hơi thất lễ, vội vàng đứng dậy, thấy Lam Ngọc Anh nhìn thẳng vào mình thì cười xin lỗi: "Tôi dọa cô rồi à?" "Không ạ."
Cô cúi đầu, nuốt một ngụm nước bọt: "Đây là một câu thơ đúng không ạ, tôi cũng rất thích!" "Đúng vậy!" Lê Hoài Lâm cười nhẹ, tâm trạng của ông đã trở lại bình thường.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu nhìn ông ấy, do dự một chút rồi từ từ nói: "Ông Lâm, tôi có một yêu cầu quá đáng này, không biết ông có muốn nghe không?"
"Cuối cùng thì tôi phải đợi ở đây đến khi nào vậy!" Lại Diệp nói một cách khẩn cầu: "Cô có biết điều kiện ở đây tệ đến mức nào không, trong phòng không có một chút ánh sáng mặt trời nào, hơn nữa toàn là mùi ẩm mốc, buổi tối ngủ còn có tiếng chuột kêu nữa!"
Từ khi gặp chuyện không may đến giờ, Lại Diệp đã liên tục gọi điện thoại nhưng số lần được bắt máy rất ít. Ở đầu dây bên kia, một giọng nữ từ từ vang lên: "Cô chỉ cần biết như thế sẽ rất an toàn" "Lúc trước cô đã đồng ý với tôi rồi mà! Chỉ cần tôi làm theo những lời cô nói thì cô sẽ cứu con gái của tôi ra khỏi tù, sau đó cô sẽ cho chúng tôi một khoản tiền, sắp xếp cho chúng tôi ra nước ngoài, sau này sẽ không quay về đây nữa! Nhưng bây giờ Ngọc Thiên vẫn còn bị nhốt trong đó, còn tôi lại bị cảnh sát bắt được!" Mấy ngày nay Lại Diệp cực kỳ thê thảm, mỗi khi bà ta muốn phơi nắng, chỉ cần có người đi qua thì bà ta phải vội vã cúi thấp đầu, sợ bị người khác phát hiện ra.
Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, bà ta được sắp xếp ở trong căn phòng ngầm này, chưa từng tắm rửa, trên người bà ta bốc mùi hôi thối lắm rồi. "Cô vẫn còn không biết ngại mà nói với tôi những lời đó được à?" Giọng nữ ở đầu bên kia lạnh xuống. "Đâu thể trách tôi hết toàn bộ được đâu!" Lại Diệp nghe thế, không dám oán giận mã vội vã giải thích cho mình: "Tôi cũng không biết sao cậu ta lại đột nhiên chạy tới cứu người được, nếu không phải do cậu ta thì chuyện đã thành công rồi, ai ngờ được cậu ta không sợ chết, dù có phải cược cả tính mạng cũng phải cứu cô ta chứ!" "Cô nói xong chưa!"
Giọng nữ ngắt lời Lại Diệp, Lại Diệp giận nhưng lại không dám nói gì, cúi đầu: "Tôi biết tôi chưa hoàn thành chuyện này, nhưng tôi sẽ cố gắng! Cô không nuốt lời đấy chứ, bây giờ tôi đã thành như vậy rồi, tiếp theo thì tôi phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ cô cứ để tôi đợi ở đây hoài à, đừng nhé, coi như là tôi cầu xin cô đấy, cô mau nghĩ cách cứu tôi đi!" "Cô vội vã làm gì, cô cứ đợi đi." Giọng nữ mất kiên nhẫn nói rồi cúp máy.
Sao Lại Diệp không vội được chứ, cơ mặt cô ta có quắp lại: "Cuối cùng phải đợi tới khi nào chứ? Alo, alo?"
Lại Diệp cầm điện thoại hét cả nửa ngày cũng không có ai trả lời lại bà ta, sau đó bà ta nghe tiếng tút tút lạnh lẽo vang lên. "Sao lại tắt máy rồi vậy!"
Lại Diệp buồn bực nói, không cam lòng nên định gọi tiếp.
Bỗng dưng cửa phòng mở, một người đàn ông đi vào giật lấy điện thoại trong tay Lại Diệp, ngắt đường dây điện thoại: "Hết năm phút rồi!"
Người đàn ông đó nói xong thì quay đầu bước đi luôn.
Lại Diệp đành phải ngồi trở lại giường, mở hộp đồ ăn mua bên ngoài ra, cơm nước trong hộp không hề nóng tí nào, hơn nữa lại có mùi dầu cống nữa chứ, bà ta không hề muốn ăn, mới nuốt hai miếng đã cảm thấy ăn không được nữa, nhưng bà ta vẫn cắn răng nhịn xuống.
Sau khi ăn xong, bà ta ném đũa đi, bắt đầu rơi vào trầm tư.
Hai ngày nay trời mưa dầm dề, bây giờ mới ngừng được một chút, bầu trời xanh biếc, trong vắt.
Mới sáng sớm Hoàng Trường Minh đã đến công ty, Lam Ngọc Anh cũng không rảnh rỗi, cô dẫn bánh bao nhỏ đi học võ, sau khi ăn cơm trưa xong thì dẫn con học một tiết học vẽ, nhưng sau đó tiết học cũng kết thúc nhanh chóng bởi vì màu vẽ đổ lên áo cậu bé nên cả người cậu bé đều bị nhuộm màu.
Sau khi về biệt thự, Lam Ngọc Anh dẫn bánh bao nhỏ giờ đã biến thành một chú mèo hoa nhà về phòng của cậu bé.
Lam Ngọc Anh rửa sạch sẽ hết màu vẽ, tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho cậu bé thay. Thím Lý gõ cửa phòng, bảo rằng có một vị khách đến nhà, hình như là có quen biết với Hoàng Trường Minh đang vắng nhà, thím Lý nói rằng người này là đàn ông, nhưng tuổi tác cũng không nhỏ lắm.
Lam Ngọc Anh đưa bánh bao nhỏ cho thím Lý trông, xuống lầu trong tâm trạng nghi ngờ.
Cô thấy vị khách trong phòng thì cũng hơi bất ngờ: "Là ông Lâm ạ?"
Lê Hoài Lâm hình như mới ngồi xuống, nghe thấy tiếng của cô thì đứng lên lại. Ông ấy ăn mặc rất thoải mái, tuy tuổi lớn rồi nhưng tác phong vẫn còn nhanh nhẹn, khi cười lên cũng rất hấp dẫn ánh mắt của người khác. "Xin lỗi cô, tôi đột nhiên lại đến thăm nhà cô như thế này cũng hơi phiền nhỉ!" "Có sao đâu ạ, ông mau ngồi đi!"
Lam Ngọc Anh bắt chuyện, đã đến đây rồi thì là khách trong nhà, cô hỏi ông ấy: "Ông muốn uống gì, trong nhà có trà và cafe, còn có nước trái cây nữa ạ!" "Vậy cho tôi cafe đi!" Lê Hoài Lâm cười nói. "Ông ngồi đợi tôi một chút nhé!" Lam Ngọc Anh nói rồi xoay người bước vào phòng bếp.
Thím Lý đã trông bánh bao nhỏ trên lầu rồi nên Lam Ngọc Anh phải làm những việc vặt này. Vốn dĩ cô muốn lấy một cafe hòa tan pha cho cho Lê Hoài Lâm nhưng thấy trên bàn vẫn còn sót lại hạt cafe sáng mới xay, lại nghĩ đến thân phận của Lê Hoài Lâm nên cuối cùng cô vẫn dùng hạt cafe pha cho ông ấy.
Cũng khá là nhanh, Lam Ngọc Anh pha cafe xong thì đem ra đặt trên bàn trà.
Lê Hoài Lâm nói một tiếng cảm ơn, hương thơm của cafe xộc vào mũi ông ấy, ông ấy bưng ly lên nhấp một ngụm, nếm được mùi mạch nha trong cafe, Lê Hoài Lâm hơi khựng lại một chút, vị giác của ông ấy như bị ly cafe này đánh thức, sau đó trái tim ông ấy cũng rung động.
Lam Ngọc Anh để ý đến sự thay đổi của Lê Hoài Lâm, cô hỏi ông ấy: "Ông Lâm, ông sao thế?" "Không có gì." Lê Hoài Lâm giấu đi những cảm xúc trong mắt, lắc đầu cười nói: "Cafe rất thơm ngon!"
Lam Ngọc Anh cũng cười lại. "Hôm nay tôi tới đây để trả sách" Lê Hoài Lâm đặt ly xuống, lấy một túi giấy ra khỏi lồng ngực, trong túi giấy là quyển sách tiếng Đức đó." "À!" Lam Ngọc Anh hiểu ra, vội vàng nói: "Thật ra ông không cần phiền phức thế đấu, ông không cần tự tới đây cũng được mà!” "Không phiền đâu! Thật ra cũng là do lần trước lúc mượn sách có mấy chuyện không được vui vẻ lắm, tôi sợ hẹn cô ra nữa thì không ổn, hơn nữa tôi cũng sợ vợ tôi nghĩ nhiều nên đành tới thẳng nhà đưa cho cô luôn!" Khi Lê Hoài Lâm nhắc tới vợ mình thì hơi khựng lại một chút, ông ấy không giấu được sự xấu hổ và áy náy.
Lam Ngọc Anh gật đầu, cũng không để ý nhiều đến chuyện này.
Lam Ngọc Anh thấy ông ấy cầm sách ra, vuốt phẳng bìa và góc sách, nhìn ông ấy có vẻ không muốn trả lại sách lắm, cô đành mở miệng: "Ông Lâm, nếu ông còn muốn xem tiếp thì ông có thể lấy về nhà xem, mấy ngày nữa rồi trả cũng được ạ!" "Được rồi, xem nhiều hơn nữa cũng không phải là của tôi mà!" Lê Hoài Lâm đưa cho cô. "Xin lỗi ông" Lam Ngọc Anh nhận lấy quyển sách nhưng vẫn còn băn khoăn trong lòng: "Tôi biết ông rất thích quyển sách này nhưng giờ không mua được nữa, tôi lại không thể tặng ông được, thật ra quyển sách này cũng rất quan trọng với tôi nên tôi không thể tặng thứ tôi thích được. "Cô Ngọc Anh, cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý gì đâu." Lê Hoài Lâm nghe thế thì vội vàng xua tay giải thích: "Vốn dĩ trong nước đã rất khó tìm được quyển sách này, tôi có thể mượn cô để đọc là tôi hài lòng lắm rồi, thật ra tôi cũng chỉ muốn hồi tưởng quá khứ chút thôi!"
Lê Hoài Lâm ngẩng đầu, thấy Lam Ngọc Anh ngồi đối diện đang cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay mình.
Không biết có phải vì tâm trạng của mình đang hơi bất ổn không mà Lê Hoài Lâm hơi hoảng hốt, ánh mắt của ông ấy cũng dần chìm vào những ngày xa xưa, hình như Lê Hoài Lâm có thể thấy được người con gái trẻ tuổi trong trí nhớ của mình.
Những ngày tháng ông muốn sang Đức để học, cực kỳ cố gắng, ngày nào cũng phải đối mặt với tiếng Đức phiền phức, lúc nào cô ấy cũng sẽ yên lặng ngồi bên cạnh Lê Hoài Lâm, tuy rằng cô ấy chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn ngồi bên cạnh học cùng ông ấy, đôi lúc hai người cũng sẽ thảo luận vài câu.
Sau đó Lê Hoài Lâm đi du học, hàng năm chỉ về được hai lần, hơn nữa lúc nào thời gian trở về cũng rất ngắn ngủi, vì vậy thời gian hai người bên nhau ít ỏi đến đáng thương, nhưng cô ấy cũng không sợ gì cả, cô ấy tình nguyện đợi Lê Hoài Lâm. Hôm đó ở sân bay, Lê Hoài Lâm mới nhận ra ông ấy cực kỳ không muốn đi, Lê Hoài Lâm tặng cô ấy một quyển sách tiếng Đức, mong cô ấy nhìn vật nhớ người. "Hoài Lâm, sao anh lại thở dài?"
Cô gái trẻ tuổi ôm sách, ngẩng đầu hỏi Lê Hoài Lâm. Lê Hoài Lâm cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt mình, không nhịn được kéo cô ấy lại, thở dài bên tay cô ấy: "Xưa nay không biết tương tư. Mới biết tương tư, lại sợ tương tư"
Cô gái trẻ hiểu lời ông ấy nói, gương mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt cô ấy lấp lánh những giọt nước mắt.
Tiếng loa ở sân bay vang lên, Lê Hoài Lâm phải mang hành lý rời khỏi đó, cuối cùng ông ấy quay đầu, nhìn cô gái trẻ đứng giữa sân bay người qua kẻ lại, đôi mắt và mũi cô ấy đều đỏ lên, ánh mắt của cô ấy nhìn Lê Hoài Lâm tràn đầy bất đắc dĩ.
Lê Hoài Lâm lại bưng ly cafe lên.
Cafe hơi nguội rồi, không có hơi nước bốc lên nữa, nhưng viền mắt Lê Hoài Lâm lại nong nóng, ông ấy vô thức khàn giọng nói: " Xưa nay không biết tương tư. Mới biết tương tư, lại sợ tương tư"
Lam Ngọc Anh hơi ngẩn người. "Xấu hổ quá, tôi đã thất lễ rồi!" Lê Hoài Lâm mới giật mình nhận ra mình hơi thất lễ, vội vàng đứng dậy, thấy Lam Ngọc Anh nhìn thẳng vào mình thì cười xin lỗi: "Tôi dọa cô rồi à?" "Không ạ."
Cô cúi đầu, nuốt một ngụm nước bọt: "Đây là một câu thơ đúng không ạ, tôi cũng rất thích!" "Đúng vậy!" Lê Hoài Lâm cười nhẹ, tâm trạng của ông đã trở lại bình thường.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu nhìn ông ấy, do dự một chút rồi từ từ nói: "Ông Lâm, tôi có một yêu cầu quá đáng này, không biết ông có muốn nghe không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.