Chương 84: Đáng đời
Quy Hồng Lạc Tuyết
24/08/2023
Lương Diệp hỏi đầy tò mò, Vương Điền nhắm mắt lại, thở dài: "Không đâu."
"Trẫm..." Lương Diệp đang định nói thêm gì thì Vân Phúc ngoài cửa chợt thông truyền.
"Bẩm Bệ hạ, tướng quân Tiêu Viêm xin gặp ạ."
Vương Điền vốn không muốn đi nhưng Lương Diệp lại chưa cho anh về ngay bây giờ. Vì vậy, anh đành theo hắn đi gặp Tiêu Viêm.
Tiêu Diễn sở hữu vóc dáng cao gầy, mũi cao, mày sâu, mặc bộ giáp mỏng nhẹ, đôi mắt sáng ngời linh động. Thấy Lương Diệp, hắn lập tức quỳ một gối, chắp tay hành lễ, cười nói: "Mạt tướng Tiêu Viêm kính chào Bệ hạ!"
"Mau đứng lên!" Lương Diệp cười to, bước tới đỡ lấy cánh tay hắn, kéo đối phương đứng dậy, vui vẻ nói: "Trẫm bận rộn nhiều ngày nay, chưa có thời gian ôn chuyện tử tế với cậu. Lần này cậu đã giúp trẫm một ân tình lớn rồi đấy!"
"Sao Bệ hạ lại nói vậy ạ. Đây là bổn phận của mạt tướng!" Tiêu Viêm nắm lấy cổ tay hắn: "Lần trước tạm biệt Bệ hạ, lòng thần vẫn hoài nhớ mong. Thương thế của Bệ hạ thế nào rồi?"
"Ổn lắm rồi." Lương Diệp thân thiết đấm nhẹ bờ vai hắn, cười nói: "Mỗi tội chưa luận võ được, chờ bao giờ khỏe, nhất định trẫm phải đọ sức với cậu một trận sảng khoái."
"Ha ha, mạt tướng chắc chắn sẽ tiếp hầu!" Tiêu Viêm cười phóng khoáng, tinh tường ngoảnh mặt nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt đạm nhiên của Vương Điền: "Vị này chính là..."
"Đây là Vương Điền mà trẫm từng đề cập với cậu." Lương Diệp nở nụ cười thú đội lốt người: "Giống cậu, cùng là phụ tá đắc lực của trẫm."
Tiêu Viêm chắp tay, khách sáo cười nói: "Thì ra vị đây chính là Vương đại nhân tiếng tăm lừng lẫy. Hân hạnh gặp gỡ, hân hạnh gặp gỡ!"
"Thiếu soái Tiêu quá khen. Thiếu soái mới là thiếu niên anh tài, rất có phong phạm của cha ngài." Vương Điền nhếch môi, ánh mắt lướt qua cổ tay và cánh tay vừa bị Tiêu Viêm chạm vào của Vương Điền, cả khóe mắt lẫn chân mày đều thoáng nhuốm màu u ám.
Tuy nhiên, khi Lương Diệp nhìn về phía mình, anh lại tỏ vẻ điềm nhiên, bắt đầu uống trà.
"... Thôi Thị âm thầm nuôi dưỡng khoảng ba chục nghìn quân Hắc Giáp Vệ, cộng thêm binh riêng của nhà họ Thôi thì tầm bảy chục nghìn người, chẳng qua cái đám đấy toàn cặn bã." Tiêu Viêm báo cáo: "Trong lần cung biến này, thần và tướng quân Ngụy bắt được tổng cộng bốn chục nghìn tên làm tù binh. Xin hỏi Bệ hạ muốn xử lý chúng sao?"
"Mưu đồ phản nghịch, chết không đáng tiếc, lưu đày cửu tộc." Lương Diệp nói nhẹ như bẫng.
"Vâng!" Tiêu Viêm đồng ý rất sảng khoái, không hề nhận thấy vấn đề gì.
Vương Điền đang cúi đầu uống trà chợt ho sù sụ. Quả nhiên, sự chú ý của Lương Diệp lập tức bị anh thu hút qua. Tiêu Viêm căng thẳng hỏi: "Vương đại nhân sao thế ạ?"
"Khụ khụ khụ, không sao, khụ khụ..." Vương Điền nhấc tay áo che miệng, suýt ho cả phổi ra: "Ta bị cảm nhiều ngày nay, không vấn đề gì."
"Uống thuốc mấy hôm rồi mà chẳng đỡ lên. Lý Bộ làm ăn kiểu gì không biết." Lương Diệp khó chịu đứng dậy, rót cho anh cốc nước ấm: "Trà này nóng quá, Vân Phúc."
Vương Điền nhận lấy uống vài hớp, ngăn hắn: "Không cần phải đổi đâu."
Tiêu Viêm nhìn hai người họ, cứ cảm giác sai sai nhưng không chỉ ra được cụ thể sai ở đâu, bèn thẳng thắn nói: "Đúng là không nên uống nhiều trà nóng đâu. Dạo trước phu nhân ta cũng từng khăng khăng đòi uống trà lúc bị cảm, kết quả còn ho dữ hơn."
Vương Điền hơi ngạc nhiên, hỏi: "Tướng quân đã thành thân?"
Trông Tiêu Viêm mới khoảng hơn hai mươi, chỉ lớn hơn Sung Hằng vài ba tuổi. Nào ngờ, Tiêu Viêm cười sang sảng, nói: "Con trai của vợ chồng ta biết chạy luôn rồi!"
Cuối cùng, Vương Điền cũng dần nhớ ra đây là thời cổ đại, hầu hết mọi người đều kết hôn sớm, thêm vào đó, phần nhiều còn thê thiếp thành đàn. Trường hợp hai mươi sáu, hai mươi bảy mà vẫn chưa nạp phi như Lương Diệp quả thực hiếm gặp.
Tiêu Viêm tiếp tục bàn bạc với Lương Diệp về khâu tiếp theo trong quá trình xử lý Hắc Giáp Vệ. Một lúc lâu sau, khi chuẩn bị rời khỏi, hắn còn dặn dò Vương Điền chú ý sức khỏe nhiều hơn, mới chào tạm biệt rời đi.
Hắn vừa ra khỏi, thánh chỉ khen thưởng của Lương Diệp cũng theo sát tới phủ thiếu soái.
"Giết sạch bốn chục nghìn người ư?" Vương Điền ho đến hơi khàn giọng, lúc này cổ họng anh đang đau rát.
"Nếu bọn họ đã chọn tạo phản thì ắt phải gánh vác hậu quả khi thất bại." Lương Diệp vô tư lự đáp, ngước mắt nhìn thoáng qua: "Sao nào? Ngươi muốn xin cho bọn họ?"
"Chưa chắc họ đã cam lòng tình nguyện..." Vương Điền ho đến váng đầu, mạch suy nghĩ cũng hơi rối, song bản năng vẫn nhắc anh rằng có điều bất ổn: "Với lại lưu đày cửu tộc cũng..."
Trước ánh mắt bỗng sa sầm xuống của Lương Diệp, anh ngậm miệng.
"Vương Điền, bọn chúng tạo phản hành thích vua đấy." Lương Diệp nói với gương mặt vô cảm: "Bọn chúng không chết thì người chết chính là trẫm. Bây giờ ngươi lại xin cho bọn chúng?"
Hình ảnh Lương Diệp sắp chết từ từ hiện lên trước mắt. Vương Điền cảm giác bản thân như bị xé rách thành vô số cá thể. Có Vương Điền đang khàn giọng khóc lóc cầu xin Lương Diệp đừng chết; có Vương Điền lạnh lùng nhìn Lương Diệp thận trọng từng bước, mưu tính lòng người; có Vương Điền điên cuồng tị nạnh, muốn độc chiếm Lương Diệp; có Vương Điền bình tĩnh phân tích cách để Lương Diệp tha cho những người vô tội bị liên lụy vào...
Đầu đau sắp nứt toạc rồi.
"Ta chỉ thấy lưu đày cửu tộc hơi quá." Vương Điền bình tĩnh nói: "Trong đó có biết bao nhiêu người già, phụ nữ và con trẻ vô tội? Bọn họ thì có tội gì?"
Lương Diệp cười nói: "Đây là kết cục của mưu nghịch. Trẫm mà nương tay, tương lai không biết sẽ còn bao nhiêu kẻ bí quá hóa liều vì vinh hoa phú quý?"
Đừng nói nữa.
Vương Điền gần như lạnh nhạt thầm cảnh cáo bản thân: Đây không phải đang chống lại Lương Diệp mà là hòng dùng sức mình chống lại toàn bộ chế độ phong kiến. Đừng làm ra chuyện lấy trứng chọi đá ngu xuẩn ấy nữa.
Ngươi phải sống được đã, rồi hãy tính đến việc quan tâm người khác.
Vương Điền nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Bệ hạ nói có lý, do ta hồ đồ."
Lương Diệp cúi người xuống, chống hai tay lên lưng ghế, vây cả người Vương Điền trong lòng mình, quan sát kỹ anh từ trên cao, nhíu mày hỏi: "Hôm nay sao ngươi lại thế? Khó chịu ở đâu à?"
Mùi hương của Lương Diệp bao bọc kín kẽ cơ thể anh. Vương Điền nắm cổ tay vừa bị Tiêu Viêm chạm vào của hắn, cầm khăn lau một cách chậm chạp: "Ngươi quen Tiêu Viêm?"
Lương Diệp khó hiểu quan sát hành động của anh: "Ờ, hồi trước trẫm đi tìm Tiêu soái, tiện thể kết bạn với cậu ta, chí-thú đều rất hợp nhau."
"Chí-thú hợp nhau, giống ta, cùng là phụ tá đắc lực..." Vương Điền chà lau mảng da mỏng kia của hắn đến ửng đỏ. Anh cười giả lả, hỏi: "Chẳng phải ngươi ghét người khác chủ động chạm vào mình à? Trước đây ta mới chạm vào ngươi có chút, ngươi đã căm ghét tột độ. Tại sao hắn ta chạm vào ngươi một lúc lâu mà ngươi lại chẳng hề phản ứng?"
Lương Diệp nhướng mày: "Trẫm không để ý."
Tiện đó, nụ cười đắc chí từ từ nở trên môi hắn: "Vương Điền, ngươi ghen tỵ."
Vương Điền ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười: "Ừ, ta ghen tỵ, ngươi phải làm gì giờ đây?"
"Trẫm chỉ nói lời xã giao thôi. Dĩ nhiên với trẫm, ngươi khác chứ." Lương Diệp muốn khoe khoang nhưng lại rụt rè, cúi đầu cọ lên chóp mũi anh: "Trẫm học theo ngươi luôn đấy, biết dùng người, chiêu hiền đãi sĩ. Bọn họ đều thích kiểu vậy."
"Thế nên ngươi phải làm gì đây?" Vương Điền tỉ mẩn vuốt ve cổ tay hắn, vừa như đang hỏi hắn, vừa như đang hỏi chính mình.
Lương Diệp híp mắt, đặt một nụ hôn lên khóe môi anh, nhướng mày cười nói: "Trẫm dỗ dành ngươi rồi, đừng được nước lấn tới."
Nét cười lan rộng nơi đáy mắt Vương Điền. Bàn tay anh sờ dọc từ cổ tay Lương Diệp lên, sau nắm lấy khuỷu tay hắn, ôm hắn ngồi xuống đùi mình.
Cách đó một cánh cửa chính là các thị vệ, cung nữ, thái giám đang đứng canh, bất cứ lúc nào cũng có thể có người xin gặp. Lương Diệp hơi ngạc nhiên khi anh bỗng dưng buông thả như vậy. Song, chẳng mấy mà hắn đã bị sự hưng phấn và kích thích hấp dẫn, không màng tất cả hôn lên.
Vương Điền vò long bào của hắn xộc xệch. Chỗ vừa bị Tiêu Viêm chạm vào kín đặc dấu răng, thể hiện rõ lòng chiếm hữu méo mó. Lương Diệp lại chẳng hề nhận ra điều khác thường, nói khẽ: "Cắn mạnh thêm chút nữa đi, trẫm chưa thấy đau."
Vương Điền cười một tiếng, bàn tay lạnh lẽo dễ dàng đặt lên eo hắn, nhiệt độ buốt giá khiến Lương Diệp phải vô thức co mình. Giây tiếp theo, cổ tay hắn chợt đau nhức.
Lương Diệp hít hà một hơi, suýt nữa ra tay với Vương Điền theo phản xạ. Tuy nhiên, tại khoảnh khắc bàn tay sắp chặt trúng cổ anh, hắn đã kịp thời dừng lại. Với cơ thể này của Vương Điền, chỉ e chặt một phát là chết luôn mất. Hắn nói hơi giận dữ: "Nhả ra."
Lý trí của Vương Điền nhắc nhở anh phải dừng lại, vậy mà hành động lại không chịu sự kiểm soát, cắn càng sâu hơn. Anh ngước mắt nhìn Lương Diệp với vẻ vừa khiêu khích, vừa lạnh nhạt, hài lòng khi thấy sự khiếp sợ trong mắt hắn, mới vui vẻ nhả ra, hờ hững hỏi: "Đau chưa?"
Lương Diệp nhìn ống tay áo nhuốm máu, liếm mạnh răng, híp mắt: "Đau."
Vương Điền vuốt ve vết thương trên ngực hắn, dịu dàng hôn lên cách lớp vải: "Nơi này đau không?"
Trực giác nói cho Lương Diệp biết rằng tuyệt đối đừng đáp là 'Không đau'. Hắn chần chừ gật đầu: "Còn hơi đau."
"Tiếc thật." Vương Điền thở dài, cầm khăn từ từ băng bó ổn thỏa cổ tay bị thương giúp hắn. Anh lặng thinh hồi lâu, mới cất lời: "Cho ta rời cung đi, Lương Diệp."
"Rốt cuộc sao ngươi lại như vậy?" Cuối cùng, Lương Diệp cũng nhận ra sự kỳ lạ ở anh, lại bó tay hết cách với trường hợp này, nỗi bực dọc càng lúc càng dâng đầy nơi đáy mắt hắn: "Có phải ai nói gì với ngươi không? Để trẫm đi giết gã."
"Đừng cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết thế, số người chết tại Đại Đô mấy hôm nay đủ nhiều rồi." Hàm răng Vương Điền vẫn hơi đau. Anh kiên nhẫn chỉnh trang lại long bào lộn xộn cho hắn: "Ta chỉ bị bệnh... muốn ở một mình."
"Trẫm ở bên ngươi." Lương Diệp nói.
"Không cần đâu." Vương Điền đẩy hắn ra, đứng dậy: "Ngươi ở cạnh, trái lại ta còn khó chịu hơn."
Lương Diệp sa sầm mặt: "Cũng chỉ là cảm mạo thôi, sao ngươi lại chê việc trẫm ở trước mặt? Hay nói ngươi thấy trẫm ưa giết chóc thành thói, ghét trẫm rồi?"
"Không phải." Vương Điền chỉ vào đầu mình: "Trạng thái tinh thần của ta đang không được ổn định cho lắm. Ta sợ sẽ làm tổn thương ngươi."
Lương Diệp cười nhạo một tiếng: "Chỉ bằng ngươi cũng đòi làm tổn thương trẫm?"
Vương Điền chỉ vào cổ tay hắn, bình thản nói: "Ta làm gì ngươi cũng thấy kích thích. Vào cái lần ngươi mới tỉnh cũng thế. Tử Dục à, ngươi vốn không học được cách từ chối ta."
Lương Diệp nhìn anh chằm chặp. Dù không hiểu lắm nhưng hắn rõ là không muốn buông tay.
"Bây giờ ta như uống phải canh Bạch Ngọc vậy." Vương Điền kiên nhẫn giải thích với hắn: "Chờ qua một thời gian sẽ tự ổn thôi, ngươi cho ta được yên tĩnh chút."
Lương Diệp bắt đầu cười hơi dữ tợn: "Trẫm sẽ không tin vào lời ngon tiếng ngọt của ngươi đâu."
"Ta chỉ muốn về phủ." Sợi dây trong đầu Vương Điền căng ra thành một đường thẳng.
"Ngươi chỉ đang không muốn thấy mặt trẫm!" Linh cảm của Lương Diệp cực kỳ nhạy bén. Hắn nhìn chằm chằm anh với ánh mắt hung hiểm: "Ngươi tưởng trẫm không nhìn ra được chắc? Ngươi đừng hòng đi đâu hết, dù trẫm chết ngươi cũng đừng mơ rời khỏi đây."
Phựt.
Sợi dây thẳng băng trong đầu Vương Điền lập tức đứt đoạn, tâm trí bỗng trở nên lơ mơ.
Lương Diệp còn đang sa sầm mặt nói gì đó, thế nhưng anh chỉ thấy được khuôn miệng hết khép lại mở của hắn, hoàn toàn không hiểu nội dung chi tiết.
Sau đó, anh đã trông thấy gương mặt trắng bệch của Lương Diệp. Hắn tức muốn ọc máu, thét vào mặt anh: "Vương Điền! Ngươi làm gì đấy?!"
Vương Điền hơi đờ đẫn cúi đầu. Mũi tên ngắn nhọn hoắt chỉ cách ngực anh một đốt ngón tay, bị Lương Diệp bóp chặt lấy, máu tươi đỏ chói mắt nhỏ giọt xuống bên chân.
Anh thở dài, cười nói: "Ngươi xem, ngày nào nhìn ngươi, ta cũng muốn thử xem liệu ngươi có đau hay chăng."
Hễ Lương Diệp không phản ứng nhanh thì mũi tên ngắn này đã bị Vương Điền cắm thẳng vào ngực chính anh. Tốc độ và sức lực vừa rồi tuyệt đối không phải trò đùa. Lương Diệp mà cách xa thêm chút thì lúc này Vương Điền đã tắt thở rồi.
Hiếm lúc nào lưng Lương Diệp rịn ra một lớp mồ hôi lạnh như bây giờ. Hắn căng thẳng nói: "Ngươi thả tay ra trước."
Vương Điền hơi tiếc hận thở dài: "Ngươi giỏi võ vậy làm gì cơ chứ."
Gân xanh trên trán Lương Diệp giật đùng đùng: "Đưa mũi tên cho trẫm."
"Ta muốn về phủ." Vương Điền nói.
Lương Diệp gật đầu: "Được, trẫm sẽ lập tức đưa ngươi ra khỏi cung."
"Ngươi đừng đi theo." Vương Điền nói.
"Được." Lương Diệp nghiên răng nói: "Trẫm đảm bảo sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi."
"Ngoan thật, sớm nghe lời như thế mới tốt chứ." Vương Điền thả lỏng tay, vỗ về gương mặt hắn, tiếp theo quay gót rời khỏi đại điện, chẳng thèm luyến lưu.
Để lại mình Lương Diệp mặt mũi dữ dằn đứng đó, bóp 'răng rắc' nát vụn mũi tên ngắn trong tay.
"Trẫm..." Lương Diệp đang định nói thêm gì thì Vân Phúc ngoài cửa chợt thông truyền.
"Bẩm Bệ hạ, tướng quân Tiêu Viêm xin gặp ạ."
Vương Điền vốn không muốn đi nhưng Lương Diệp lại chưa cho anh về ngay bây giờ. Vì vậy, anh đành theo hắn đi gặp Tiêu Viêm.
Tiêu Diễn sở hữu vóc dáng cao gầy, mũi cao, mày sâu, mặc bộ giáp mỏng nhẹ, đôi mắt sáng ngời linh động. Thấy Lương Diệp, hắn lập tức quỳ một gối, chắp tay hành lễ, cười nói: "Mạt tướng Tiêu Viêm kính chào Bệ hạ!"
"Mau đứng lên!" Lương Diệp cười to, bước tới đỡ lấy cánh tay hắn, kéo đối phương đứng dậy, vui vẻ nói: "Trẫm bận rộn nhiều ngày nay, chưa có thời gian ôn chuyện tử tế với cậu. Lần này cậu đã giúp trẫm một ân tình lớn rồi đấy!"
"Sao Bệ hạ lại nói vậy ạ. Đây là bổn phận của mạt tướng!" Tiêu Viêm nắm lấy cổ tay hắn: "Lần trước tạm biệt Bệ hạ, lòng thần vẫn hoài nhớ mong. Thương thế của Bệ hạ thế nào rồi?"
"Ổn lắm rồi." Lương Diệp thân thiết đấm nhẹ bờ vai hắn, cười nói: "Mỗi tội chưa luận võ được, chờ bao giờ khỏe, nhất định trẫm phải đọ sức với cậu một trận sảng khoái."
"Ha ha, mạt tướng chắc chắn sẽ tiếp hầu!" Tiêu Viêm cười phóng khoáng, tinh tường ngoảnh mặt nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt đạm nhiên của Vương Điền: "Vị này chính là..."
"Đây là Vương Điền mà trẫm từng đề cập với cậu." Lương Diệp nở nụ cười thú đội lốt người: "Giống cậu, cùng là phụ tá đắc lực của trẫm."
Tiêu Viêm chắp tay, khách sáo cười nói: "Thì ra vị đây chính là Vương đại nhân tiếng tăm lừng lẫy. Hân hạnh gặp gỡ, hân hạnh gặp gỡ!"
"Thiếu soái Tiêu quá khen. Thiếu soái mới là thiếu niên anh tài, rất có phong phạm của cha ngài." Vương Điền nhếch môi, ánh mắt lướt qua cổ tay và cánh tay vừa bị Tiêu Viêm chạm vào của Vương Điền, cả khóe mắt lẫn chân mày đều thoáng nhuốm màu u ám.
Tuy nhiên, khi Lương Diệp nhìn về phía mình, anh lại tỏ vẻ điềm nhiên, bắt đầu uống trà.
"... Thôi Thị âm thầm nuôi dưỡng khoảng ba chục nghìn quân Hắc Giáp Vệ, cộng thêm binh riêng của nhà họ Thôi thì tầm bảy chục nghìn người, chẳng qua cái đám đấy toàn cặn bã." Tiêu Viêm báo cáo: "Trong lần cung biến này, thần và tướng quân Ngụy bắt được tổng cộng bốn chục nghìn tên làm tù binh. Xin hỏi Bệ hạ muốn xử lý chúng sao?"
"Mưu đồ phản nghịch, chết không đáng tiếc, lưu đày cửu tộc." Lương Diệp nói nhẹ như bẫng.
"Vâng!" Tiêu Viêm đồng ý rất sảng khoái, không hề nhận thấy vấn đề gì.
Vương Điền đang cúi đầu uống trà chợt ho sù sụ. Quả nhiên, sự chú ý của Lương Diệp lập tức bị anh thu hút qua. Tiêu Viêm căng thẳng hỏi: "Vương đại nhân sao thế ạ?"
"Khụ khụ khụ, không sao, khụ khụ..." Vương Điền nhấc tay áo che miệng, suýt ho cả phổi ra: "Ta bị cảm nhiều ngày nay, không vấn đề gì."
"Uống thuốc mấy hôm rồi mà chẳng đỡ lên. Lý Bộ làm ăn kiểu gì không biết." Lương Diệp khó chịu đứng dậy, rót cho anh cốc nước ấm: "Trà này nóng quá, Vân Phúc."
Vương Điền nhận lấy uống vài hớp, ngăn hắn: "Không cần phải đổi đâu."
Tiêu Viêm nhìn hai người họ, cứ cảm giác sai sai nhưng không chỉ ra được cụ thể sai ở đâu, bèn thẳng thắn nói: "Đúng là không nên uống nhiều trà nóng đâu. Dạo trước phu nhân ta cũng từng khăng khăng đòi uống trà lúc bị cảm, kết quả còn ho dữ hơn."
Vương Điền hơi ngạc nhiên, hỏi: "Tướng quân đã thành thân?"
Trông Tiêu Viêm mới khoảng hơn hai mươi, chỉ lớn hơn Sung Hằng vài ba tuổi. Nào ngờ, Tiêu Viêm cười sang sảng, nói: "Con trai của vợ chồng ta biết chạy luôn rồi!"
Cuối cùng, Vương Điền cũng dần nhớ ra đây là thời cổ đại, hầu hết mọi người đều kết hôn sớm, thêm vào đó, phần nhiều còn thê thiếp thành đàn. Trường hợp hai mươi sáu, hai mươi bảy mà vẫn chưa nạp phi như Lương Diệp quả thực hiếm gặp.
Tiêu Viêm tiếp tục bàn bạc với Lương Diệp về khâu tiếp theo trong quá trình xử lý Hắc Giáp Vệ. Một lúc lâu sau, khi chuẩn bị rời khỏi, hắn còn dặn dò Vương Điền chú ý sức khỏe nhiều hơn, mới chào tạm biệt rời đi.
Hắn vừa ra khỏi, thánh chỉ khen thưởng của Lương Diệp cũng theo sát tới phủ thiếu soái.
"Giết sạch bốn chục nghìn người ư?" Vương Điền ho đến hơi khàn giọng, lúc này cổ họng anh đang đau rát.
"Nếu bọn họ đã chọn tạo phản thì ắt phải gánh vác hậu quả khi thất bại." Lương Diệp vô tư lự đáp, ngước mắt nhìn thoáng qua: "Sao nào? Ngươi muốn xin cho bọn họ?"
"Chưa chắc họ đã cam lòng tình nguyện..." Vương Điền ho đến váng đầu, mạch suy nghĩ cũng hơi rối, song bản năng vẫn nhắc anh rằng có điều bất ổn: "Với lại lưu đày cửu tộc cũng..."
Trước ánh mắt bỗng sa sầm xuống của Lương Diệp, anh ngậm miệng.
"Vương Điền, bọn chúng tạo phản hành thích vua đấy." Lương Diệp nói với gương mặt vô cảm: "Bọn chúng không chết thì người chết chính là trẫm. Bây giờ ngươi lại xin cho bọn chúng?"
Hình ảnh Lương Diệp sắp chết từ từ hiện lên trước mắt. Vương Điền cảm giác bản thân như bị xé rách thành vô số cá thể. Có Vương Điền đang khàn giọng khóc lóc cầu xin Lương Diệp đừng chết; có Vương Điền lạnh lùng nhìn Lương Diệp thận trọng từng bước, mưu tính lòng người; có Vương Điền điên cuồng tị nạnh, muốn độc chiếm Lương Diệp; có Vương Điền bình tĩnh phân tích cách để Lương Diệp tha cho những người vô tội bị liên lụy vào...
Đầu đau sắp nứt toạc rồi.
"Ta chỉ thấy lưu đày cửu tộc hơi quá." Vương Điền bình tĩnh nói: "Trong đó có biết bao nhiêu người già, phụ nữ và con trẻ vô tội? Bọn họ thì có tội gì?"
Lương Diệp cười nói: "Đây là kết cục của mưu nghịch. Trẫm mà nương tay, tương lai không biết sẽ còn bao nhiêu kẻ bí quá hóa liều vì vinh hoa phú quý?"
Đừng nói nữa.
Vương Điền gần như lạnh nhạt thầm cảnh cáo bản thân: Đây không phải đang chống lại Lương Diệp mà là hòng dùng sức mình chống lại toàn bộ chế độ phong kiến. Đừng làm ra chuyện lấy trứng chọi đá ngu xuẩn ấy nữa.
Ngươi phải sống được đã, rồi hãy tính đến việc quan tâm người khác.
Vương Điền nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Bệ hạ nói có lý, do ta hồ đồ."
Lương Diệp cúi người xuống, chống hai tay lên lưng ghế, vây cả người Vương Điền trong lòng mình, quan sát kỹ anh từ trên cao, nhíu mày hỏi: "Hôm nay sao ngươi lại thế? Khó chịu ở đâu à?"
Mùi hương của Lương Diệp bao bọc kín kẽ cơ thể anh. Vương Điền nắm cổ tay vừa bị Tiêu Viêm chạm vào của hắn, cầm khăn lau một cách chậm chạp: "Ngươi quen Tiêu Viêm?"
Lương Diệp khó hiểu quan sát hành động của anh: "Ờ, hồi trước trẫm đi tìm Tiêu soái, tiện thể kết bạn với cậu ta, chí-thú đều rất hợp nhau."
"Chí-thú hợp nhau, giống ta, cùng là phụ tá đắc lực..." Vương Điền chà lau mảng da mỏng kia của hắn đến ửng đỏ. Anh cười giả lả, hỏi: "Chẳng phải ngươi ghét người khác chủ động chạm vào mình à? Trước đây ta mới chạm vào ngươi có chút, ngươi đã căm ghét tột độ. Tại sao hắn ta chạm vào ngươi một lúc lâu mà ngươi lại chẳng hề phản ứng?"
Lương Diệp nhướng mày: "Trẫm không để ý."
Tiện đó, nụ cười đắc chí từ từ nở trên môi hắn: "Vương Điền, ngươi ghen tỵ."
Vương Điền ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười: "Ừ, ta ghen tỵ, ngươi phải làm gì giờ đây?"
"Trẫm chỉ nói lời xã giao thôi. Dĩ nhiên với trẫm, ngươi khác chứ." Lương Diệp muốn khoe khoang nhưng lại rụt rè, cúi đầu cọ lên chóp mũi anh: "Trẫm học theo ngươi luôn đấy, biết dùng người, chiêu hiền đãi sĩ. Bọn họ đều thích kiểu vậy."
"Thế nên ngươi phải làm gì đây?" Vương Điền tỉ mẩn vuốt ve cổ tay hắn, vừa như đang hỏi hắn, vừa như đang hỏi chính mình.
Lương Diệp híp mắt, đặt một nụ hôn lên khóe môi anh, nhướng mày cười nói: "Trẫm dỗ dành ngươi rồi, đừng được nước lấn tới."
Nét cười lan rộng nơi đáy mắt Vương Điền. Bàn tay anh sờ dọc từ cổ tay Lương Diệp lên, sau nắm lấy khuỷu tay hắn, ôm hắn ngồi xuống đùi mình.
Cách đó một cánh cửa chính là các thị vệ, cung nữ, thái giám đang đứng canh, bất cứ lúc nào cũng có thể có người xin gặp. Lương Diệp hơi ngạc nhiên khi anh bỗng dưng buông thả như vậy. Song, chẳng mấy mà hắn đã bị sự hưng phấn và kích thích hấp dẫn, không màng tất cả hôn lên.
Vương Điền vò long bào của hắn xộc xệch. Chỗ vừa bị Tiêu Viêm chạm vào kín đặc dấu răng, thể hiện rõ lòng chiếm hữu méo mó. Lương Diệp lại chẳng hề nhận ra điều khác thường, nói khẽ: "Cắn mạnh thêm chút nữa đi, trẫm chưa thấy đau."
Vương Điền cười một tiếng, bàn tay lạnh lẽo dễ dàng đặt lên eo hắn, nhiệt độ buốt giá khiến Lương Diệp phải vô thức co mình. Giây tiếp theo, cổ tay hắn chợt đau nhức.
Lương Diệp hít hà một hơi, suýt nữa ra tay với Vương Điền theo phản xạ. Tuy nhiên, tại khoảnh khắc bàn tay sắp chặt trúng cổ anh, hắn đã kịp thời dừng lại. Với cơ thể này của Vương Điền, chỉ e chặt một phát là chết luôn mất. Hắn nói hơi giận dữ: "Nhả ra."
Lý trí của Vương Điền nhắc nhở anh phải dừng lại, vậy mà hành động lại không chịu sự kiểm soát, cắn càng sâu hơn. Anh ngước mắt nhìn Lương Diệp với vẻ vừa khiêu khích, vừa lạnh nhạt, hài lòng khi thấy sự khiếp sợ trong mắt hắn, mới vui vẻ nhả ra, hờ hững hỏi: "Đau chưa?"
Lương Diệp nhìn ống tay áo nhuốm máu, liếm mạnh răng, híp mắt: "Đau."
Vương Điền vuốt ve vết thương trên ngực hắn, dịu dàng hôn lên cách lớp vải: "Nơi này đau không?"
Trực giác nói cho Lương Diệp biết rằng tuyệt đối đừng đáp là 'Không đau'. Hắn chần chừ gật đầu: "Còn hơi đau."
"Tiếc thật." Vương Điền thở dài, cầm khăn từ từ băng bó ổn thỏa cổ tay bị thương giúp hắn. Anh lặng thinh hồi lâu, mới cất lời: "Cho ta rời cung đi, Lương Diệp."
"Rốt cuộc sao ngươi lại như vậy?" Cuối cùng, Lương Diệp cũng nhận ra sự kỳ lạ ở anh, lại bó tay hết cách với trường hợp này, nỗi bực dọc càng lúc càng dâng đầy nơi đáy mắt hắn: "Có phải ai nói gì với ngươi không? Để trẫm đi giết gã."
"Đừng cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết thế, số người chết tại Đại Đô mấy hôm nay đủ nhiều rồi." Hàm răng Vương Điền vẫn hơi đau. Anh kiên nhẫn chỉnh trang lại long bào lộn xộn cho hắn: "Ta chỉ bị bệnh... muốn ở một mình."
"Trẫm ở bên ngươi." Lương Diệp nói.
"Không cần đâu." Vương Điền đẩy hắn ra, đứng dậy: "Ngươi ở cạnh, trái lại ta còn khó chịu hơn."
Lương Diệp sa sầm mặt: "Cũng chỉ là cảm mạo thôi, sao ngươi lại chê việc trẫm ở trước mặt? Hay nói ngươi thấy trẫm ưa giết chóc thành thói, ghét trẫm rồi?"
"Không phải." Vương Điền chỉ vào đầu mình: "Trạng thái tinh thần của ta đang không được ổn định cho lắm. Ta sợ sẽ làm tổn thương ngươi."
Lương Diệp cười nhạo một tiếng: "Chỉ bằng ngươi cũng đòi làm tổn thương trẫm?"
Vương Điền chỉ vào cổ tay hắn, bình thản nói: "Ta làm gì ngươi cũng thấy kích thích. Vào cái lần ngươi mới tỉnh cũng thế. Tử Dục à, ngươi vốn không học được cách từ chối ta."
Lương Diệp nhìn anh chằm chặp. Dù không hiểu lắm nhưng hắn rõ là không muốn buông tay.
"Bây giờ ta như uống phải canh Bạch Ngọc vậy." Vương Điền kiên nhẫn giải thích với hắn: "Chờ qua một thời gian sẽ tự ổn thôi, ngươi cho ta được yên tĩnh chút."
Lương Diệp bắt đầu cười hơi dữ tợn: "Trẫm sẽ không tin vào lời ngon tiếng ngọt của ngươi đâu."
"Ta chỉ muốn về phủ." Sợi dây trong đầu Vương Điền căng ra thành một đường thẳng.
"Ngươi chỉ đang không muốn thấy mặt trẫm!" Linh cảm của Lương Diệp cực kỳ nhạy bén. Hắn nhìn chằm chằm anh với ánh mắt hung hiểm: "Ngươi tưởng trẫm không nhìn ra được chắc? Ngươi đừng hòng đi đâu hết, dù trẫm chết ngươi cũng đừng mơ rời khỏi đây."
Phựt.
Sợi dây thẳng băng trong đầu Vương Điền lập tức đứt đoạn, tâm trí bỗng trở nên lơ mơ.
Lương Diệp còn đang sa sầm mặt nói gì đó, thế nhưng anh chỉ thấy được khuôn miệng hết khép lại mở của hắn, hoàn toàn không hiểu nội dung chi tiết.
Sau đó, anh đã trông thấy gương mặt trắng bệch của Lương Diệp. Hắn tức muốn ọc máu, thét vào mặt anh: "Vương Điền! Ngươi làm gì đấy?!"
Vương Điền hơi đờ đẫn cúi đầu. Mũi tên ngắn nhọn hoắt chỉ cách ngực anh một đốt ngón tay, bị Lương Diệp bóp chặt lấy, máu tươi đỏ chói mắt nhỏ giọt xuống bên chân.
Anh thở dài, cười nói: "Ngươi xem, ngày nào nhìn ngươi, ta cũng muốn thử xem liệu ngươi có đau hay chăng."
Hễ Lương Diệp không phản ứng nhanh thì mũi tên ngắn này đã bị Vương Điền cắm thẳng vào ngực chính anh. Tốc độ và sức lực vừa rồi tuyệt đối không phải trò đùa. Lương Diệp mà cách xa thêm chút thì lúc này Vương Điền đã tắt thở rồi.
Hiếm lúc nào lưng Lương Diệp rịn ra một lớp mồ hôi lạnh như bây giờ. Hắn căng thẳng nói: "Ngươi thả tay ra trước."
Vương Điền hơi tiếc hận thở dài: "Ngươi giỏi võ vậy làm gì cơ chứ."
Gân xanh trên trán Lương Diệp giật đùng đùng: "Đưa mũi tên cho trẫm."
"Ta muốn về phủ." Vương Điền nói.
Lương Diệp gật đầu: "Được, trẫm sẽ lập tức đưa ngươi ra khỏi cung."
"Ngươi đừng đi theo." Vương Điền nói.
"Được." Lương Diệp nghiên răng nói: "Trẫm đảm bảo sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi."
"Ngoan thật, sớm nghe lời như thế mới tốt chứ." Vương Điền thả lỏng tay, vỗ về gương mặt hắn, tiếp theo quay gót rời khỏi đại điện, chẳng thèm luyến lưu.
Để lại mình Lương Diệp mặt mũi dữ dằn đứng đó, bóp 'răng rắc' nát vụn mũi tên ngắn trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.