Chương 62: Đứa trẻ
Quy Hồng Lạc Tuyết
13/08/2023
Nửa miếng bánh nằm lẻ loi trong đĩa điểm tâm, hơi nóng bốc lên từ tách trà xanh, trôi lững lờ trong không khí.
Vương Điền bốc một vốc quân trắng rồi thả những quân cờ thừa xuống từ kẽ tay. Động tác lấy cờ của Lương Diệp ngồi đối diện cũng gần giống hệt anh. Hai người ngẩn ngơ liếc nhìn nhau.
Mặc dù họ sớm đã biết đôi bên giống nhau cả ở một số thói quen nhưng sự đồng bộ thể hiện bất chợt luôn khiến họ thoáng giật mình.
"Hồi nhỏ ta không thích chơi cờ vây." Vương Điền đi trước. Hạ cờ xong, anh cất lời: "Cha ta bắt ta học bằng được, đưa ta đến lớp cờ vây. Ta lẳng lặng leo vào cốp xe theo ông ấy về, kết quả ngủ quên mất, khiến người nhà tìm điên lên."
"Sau đó thì sao?" Lương Diệp hỏi.
"Ta tự tỉnh, sợ bóng tối, bị dọa phát khóc." Vương Điền điềm nhiên kể: "Mẹ ta xách ta ra, lấy gậy định vụt ta."
Lương Diệp cười trên nỗi đau của người khác: "Vụt thật?"
"Thực tế thì không." Vương Điền cười nói: "Ta ôm chân bà ấy quỳ thụp xuống, vừa khóc vừa gào 'Con là con ruột của mẹ mà, mẹ đánh chết là không còn con nữa đâu', bà ấy bị ta chọc tức đến bật cười. Cha ta đứng cạnh vỗ tay cho ta, thế là bị mẹ ta quật gậy vào lưng, đau vài hôm liền."
Lương Diệp cười theo anh, đặt một quân đen lên bàn cờ: "Chắc chắn cha mẹ ngươi đều là những người rất tốt."
"Xem như vậy, họ chỉ là một cặp cha mẹ bình thường thôi." Vương Điền gắp lấy một quân cờ, bình thản hỏi: "Ngươi học chơi cờ từ đâu?"
Đuôi lông mày Lương Diệp khẽ nhúc nhích. Hắn nhìn chằm chằm bàn cờ, đáp: "Không nhớ."
Vương Điền ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn. Lương Diệp nhếch môi: "Trẫm quên rất nhiều chuyện trước đây, chỉ nhớ loáng thoáng là bị đánh vào lòng bàn tay vô số lần."
"Mấy ngày nay Thôi Ngữ Nhàn lại đưa canh Bạch Ngọc tới rồi?" Vương Điền mân mê quân cờ.
"Trẫm để Sung Hằng cầm đi tưới hoa." Lương Diệp trầm ngâm một lúc lâu, sau đấy mới đặt quân cờ xuống. Hắn bỗng nói: "Trẫm muốn ăn điểm tâm."
Vương Điền cầm lấy nửa miếng bánh còn thừa trong đĩa nhét vào miệng hắn. Lương Diệp ngậm ngón tay anh nhay nhẹ rồi mới nhả, liếm vụn bột điểm tâm.
Điểm tâm này không ngọt ngấy gì cả. Khẩu vị của cả hai cực kỳ đồng nhất, thành thử cứ thế ăn gần hết. Lương Diệp bưng tách trà uống một ngụm. Gió ngoài trời lớn dần, hai người chơi cờ nửa canh giờ, kết quả cuối cùng vẫn là hòa. Lương Diệp ngang nhiên chơi xấu, tạm coi như thắng Vương Điền nửa quân.
Vương Điền bày lại ván cờ, Lương Diệp nằm nhoài ra sập gỗ bắt chéo chân, thò tay qua gầm bàn nhỏ túm lấy tua rua ngọc bội của anh.
"Có chút xíu tua rua thôi mà sắp bị ngươi bứt trụi hết rồi." Vương Điền phân tích ván cờ. Anh thạo phòng thủ lâu dài, thận trọng từng bước, Lương Diệp thì lại quyết đoán tấn công để phòng thủ, xu hướng lấy mạng đổi mạng với người ta, điều này trái lại thể hiện rất rõ chất điên của hắn. Tuy nhiên, dễ nhìn ra thằng oắt này không dốc hết sức, đánh được nửa ván thì bắt đầu học theo lối đánh của anh, cố tình giữ thế hòa như dụ dỗ người ta, tiện thể chơi xấu để chiến thắng.
"Trẫm thay cái mới cho ngươi." Lương Diệp gảy nhẹ ngọc bội của anh, sờ xuống men theo chân anh, cọ cho áo ngoài vốn chỉ được Vương Điền mặc qua loa trở nên xộc xệch.
Vương Điền không thích xỏ tất, để lộ cổ chân mảnh khảnh, quanh hai vòng tơ đỏ phủ kín dấu răng tím nhạt. Chiếc lá vàng ròng bé xinh lung linh đáp lên mắt cá chân trong, che đi một dấu hôn mập mờ đầy gợi tình.
Lương Diệp rất hài lòng với kiệt tác của mình, nhẹ nhàng vuốt ve dấu vết đó, lẩm bẩm: "Ngả ngớn."
Vương Điền nhấc chân giẫm lên móng vuốt sờ mó lung tung của hắn, đặt quân cờ nối tiếp nước đi ban đầu của Lương Diệp, phát hiện khả năng mình không kiên trì được thêm lâu dưới thế công này, đồng thời cũng nhận ra sơ hở rõ rành rành tại nước đi của Lương Diệp. "Sao hôm nay ngươi không về cung?"
"Trời mưa đường trơn, trẫm không đi nổi." Lương Diệp nằm tại sập bị anh giẫm lên tay thì ngước khuôn mặt than nói: "Chờ bao giờ ngươi vào chầu được là trẫm có thể giữ ngươi ngủ lại trong cung mỗi đêm rồi."
"Được chứ, chỉ cần Bệ hạ bịt được miệng lưỡi người trong thiên hạ này." Vương Điền hờ hững nói: "Ta và ngươi sẽ ngày ngày quấn lấy nhau, từ đây bậc quân vương không còn vào triều sớm nữa."
Trông Lương Diệp lại có vẻ hơi mong ngóng thật. Hắn nắm lấy cổ chân anh, định kéo anh lại. Vương Điền giữ mép bàn con, nói: "Ta không biết cách thu nhỏ xương đâu, gầm bé vậy ngươi kéo sao qua nổi."
"Bàn cờ có gì hay ho mà nhìn, nhìn trẫm đây này." Lương Diệp nói thẳng ra.
Vương Điền thở dài, đặt quân cờ trong tay xuống: "Nhìn ngươi thì chẳng thà ta tự soi gương."
Không biết Lương Diệp lại nghĩ đến thứ rác rưởi đồi trụy gì mà ánh mắt dần trở nên lạ lùng. Vương Điền hắng giọng: "Tóm lại hôm nay rảnh rỗi, chúng ta đi thăm Thôi Kỳ."
Nụ cười rục rịch trên môi Lương Diệp lập tức lặn mất tăm.
Vương Điền đá đá chân vào cổ tay hắn: "Bệ hạ à, thời gian là vàng."
"Hôm nay trẫm nghỉ tắm gội." Lương Diệp nhắm mắt giả chết: "Trời có sập cũng đừng hòng kéo trẫm rời khỏi đây."
"Hôm nay không phải ngày nghỉ tắm gội, ngươi đang bỏ bê công việc vô cớ." Vương Điền đứng dậy, lê đôi guốc gỗ vòng qua bàn, tiến đến hôn lên khóe mắt hắn, dịu giọng nói: "Tử Dục à."
Lương Diệp đột ngột mở to mắt, tặng anh một ánh nhìn ngập tràn tính xâm lược và nồng mùi máu tươi của sói đói cắn cổ con mồi. Hắn liếm mạnh răng nanh, nhíu chặt mày: "Ngươi..."
Vương Điền đứng dậy cười khẽ, quay gót bước ra cửa: "Có đi không nào?"
Lương Diệp rời sập đứng dậy, vòng một cánh tay qua cuốn lấy anh từ sau lưng, cúi xuống cắn mạnh lên cổ anh một phát, nghiến răng u ám nói: "Đi."
——
Trong nhà lao tối tăm ẩm ướt, Thôi Kỳ mặt mũi xanh xao ngồi trên xe lăn, ho như muốn nhổ cả tim phổi ra. Thấy Lương Diệp tới, y định hành lễ. Lương Diệp lại không phản ứng, trái lại Vương Điền đã hóa trang bên cạnh vươn tay đỡ y: "Công tử Thôi không cần phải đa lễ."
Thôi Kỳ hơi ngờ vực liếc nhìn anh. Dù sao lần trước người này cũng thể hiện thái độ đối địch ác liệt với y, chẳng khách sáo gì cho cam.
Vương Điền cười hiền hòa với y: "Lần trước gặp mặt, ta đã mạo phạm công tử Thôi, mong công tử Thôi tha lỗi."
Giọng anh hơi khàn, giống Lương Diệp lúc đổi giọng khoảng năm, sáu phần mười, không bới móc được lỗi lầm gì. Thôi Kỳ hờ hững gật đầu: "Vương đại nhân khách sáo rồi."
Vương Điền nói: "Hoàn cảnh nơi đây gian khổ. Bệ hạ không cố tình làm khó công tử Thôi đâu. Chẳng qua sự việc này rất hệ trọng, Bệ hạ buộc phải cẩn thận."
Thôi Kỳ gật đầu: "Cẩn Du tuyệt đối sẽ không làm ra việc trái với lương tâm, kính xin Bệ hạ xem xét kỹ."
Lương Diệp liếc qua bàn tay đang đỡ lấy cánh tay y của Vương Điền, chỉ lạnh lùng "Ừ" một tiếng. Mãi đến khi Vương Điền đưa mắt ra hiệu, hắn mới thong dong ngồi xuống: "Trẫm tới đây vì có chuyện muốn nói với Thôi nhị công tử."
Bầu không khí ở nhà lao khá khó ngửi, sau cơn mưa, thứ mùi mục nát ẩm ương ấy quanh quẩn mãi chẳng tan, thỉnh thoảng ngọn nến cháy lại phát ra tiếng 'lách tách', đánh động đám côn trùng chuột bọ bay chạy tán loạn. Không biết sáp nến đã rơi xuống bao nhiêu lần, tiếng bàn luận vang lên chập chờn mới ngừng.
"... Ta sẽ suy xét kỹ về những lời này của Bệ hạ." Ánh mắt Thôi Kỳ nhìn Lương Diệp cuối cùng cũng chứa thêm nét nghiền ngẫm.
"Nhà lao âm u rét lạnh, hoàng tổ mẫu cũng năm lần bảy lượt tới hỏi thăm, lòng trẫm nhìn chung khá băn khoăn." Lương Diệp đứng dậy, nói: "Vương Điền lại nhiều lần nói đỡ, vì vậy trẫm cho phép ngươi ở tạm tại biệt viện, cấm túc trong nhà. Đợi điều tra rõ sự việc rồi sẽ quyết định sau."
"Đa tạ Bệ hạ."
**
Khi ra khỏi nhà lao, trời đã xẩm tối, mưa cũng nhỏ dần. Vương Điền che ô, giẫm guốc gỗ lên nền đất sũng nước, bước vào xe ngựa. Anh ngoảnh lại, thấy Lương Diệp vẫn đang cầm ô đứng như người mất hồn, bèn gọi hắn một tiếng: "Đi thôi."
Lương Diệp đi tới, vén rèm bước vào khoang xe ngựa, tiếng mưa rơi bị ngăn cách ở ngoài xe. Hắn phủi nước mưa đọng tại tay áo rồi mới ngồi xuống sát bên Vương Điền.
"Lại đau đầu à?" Vương Điền nhíu mày nhìn hắn, vươn tay khẽ chạm vào trán hắn.
Lương Diệp không trốn, chỉ hơi mông lung: "Hồi nãy nhìn bóng dáng ngươi, trẫm cứ cảm giác..."
"Cảm giác gì?" Vương Điền hơi căng thẳng nhìn hắn.
Lương Diệp vươn tay ra dấu, nghiêm túc nói: "Hình như eo ngươi nhỏ hơn trẫm."
Vương Điền lo lắng vô ích một bận, đanh mặt nói: "Cũng chỉ có lúc lo chính sự ngươi mới ra dáng con người chút thôi."
"Trẫm học ngươi này." Lương Diệp nhếch miệng cười với anh: "Giống không?"
Vương Điền úp tay lên mặt hắn: "Ta không cười biến thái như vậy."
Lương Diệp ngả người gối đầu lên đùi anh, nâng đôi chân dài gác lên thành xe ngựa, vách khoang xe cứ thế bị in hai dấu chân ướt nhẹp. Hắn ngửa mặt nhìn Vương Điền, thò tay gãi cằm anh: "Trẫm ở thêm lát rồi về cung."
Vương Điền rủ mi mắt nhìn hắn: "Chẳng phải nói hôm nay không về sao?"
"Có việc bận." Ngón tay Lương Diệp trượt qua xương quai xanh của anh, tiến gần đến cổ áo. Hắn khép mắt, lẩm bẩm: "Trẫm muốn treo ngươi trên người ngày qua ngày cơ."
Vương Điền bắt lấy bàn tay sờ lung tung của hắn, hắng giọng nhưng không nói gì.
"Mà nếu ngươi xin trẫm ở lại thì trẫm sẽ suy nghĩ." Lương Diệp ngoắc lấy cổ áo anh, kéo anh khom lưng nhìn mình.
Vương Điền nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, khẽ cười: "Trở về đi."
Lương Diệp liếc anh, không nói gì nữa. Hắn xuống xe giữa đường, cầm ô biến mất giữa màn mưa.
Trong xe tựa hồ còn vương vấn mùi hương vừa mập mờ vừa nguy hiểm của Lương Diệp. Vương Điền lơ đễnh liếc qua hông, phát hiện Lương Diệp đã thay ngọc bội mới cho mình tự bao giờ. Ngọc bội màu trắng ngà, ấy vậy nhưng lại phối với tua rua đỏ rực*.
**
Lúc không phải làm việc thì luôn lười nhác. Về tới phủ, Vương Điền ăn qua loa bữa tối rồi nghiên cứu tiếp bàn cờ họ đánh ban ngày, thỉnh thoảng lại nghe một số âm thanh rải rác trên nóc nhà.
... Lương Diệp để lại cho anh không ít người.
Nói không hưởng thụ là giả... nhưng để cảm động thì chưa đến mức. Lương Diệp càng chu đáo với anh, anh càng lo lắng âm ỉ.
Anh chưa từng khờ dại cho rằng Lương Diệp sẽ từ bỏ việc lợi dụng anh vì thích anh. Ngược lại, có lẽ nguyên nhân chính nằm tại giá trị lợi dụng của anh nên Lương Diệp mới có thể nảy sinh cảm giác "Thích".
Anh đã chịu đủ cay đắng xuất phát từ hành động suy đoán về Lương Diệp bằng lối tư duy của một người bình thường. Thích là thích thôi, đâu nhất thiết phải mù quáng.
"Ngươi tìm ta à?" Không biết người đeo mặt nạ vàng che nửa mặt chui ra từ góc nào, ngả ngớn thỏa thê dạo một vòng quanhcăn phòng, chuông treo bên hông lắc lư vang tiếng lanh lảnh: "Ký hiệu của ngươi kín đáo quá, cấp dưới của ta suýt lướt qua luôn. Chứ không ta đã đến chỗ ngươi trong vài ba hôm rồi."
"Lần này mà còn để người ta phát hiện nữa thì mất mặt quá." Vương Điền cười nói: "Dù gì cũng là người đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ."
Quyền Ninh cười khẽ một tiếng, một ống trúc tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay: "Yên tâm, khói mê này đảm bảo sẽ khiến họ quên sạch sành sanh, cũng sẽ không để họ có cơ hội kiện cáo với đệ đệ hoàng đế kia của ngươi."
Ám vệ và người hầu ngã rạp bên ngoài đều im lìm như chết rồi.
Vương Điền lười uốn nắn nhận định cố chấp của hắn, đặt chiếc hộp nhỏ lên bàn. Quyền Ninh mở ra, thấy thứ bên trong thì ngẩn người, chợt cười: "Lần trước chẳng qua chỉ tiện nhắc đến với ngươi, thế mà ngươi lấy được nó từ tay Thôi Ngữ Nhàn thật, cũng hơi bị giỏi đó."
Vương Điền chụm tay áo hỏi: "Tấm lòng này đủ chưa?"
"Dĩ nhiên là đủ rồi." Quyền Ninh đóng nắp hộp lại: "Ngươi lấy được thứ này kiểu gì?"
"Trong cung ắt có cách trong cung." Vương Điền nói: "Không thể để phí hoài công sức lăn xả tại đó biết bao lâu được."
Quyền Ninh nhìn anh đầy mờ ám, cất gọn chiếc hộp: "Nói đi, cần ta làm gì nào?"
"Ta là dân kinh doanh, xưa nay luôn lấy niềm tin làm cốt lõi, có qua có lại." Vương Điền chụm tay áo, cười nói: "Ngươi tìm giúp ta một đứa trẻ."
Quyền Ninh ngạc nhiên: "Ngươi với đệ đệ ngươi thế mà sản xuất được cả con trẻ ư?"
"..." Vương Điền lạnh nhạt nhìn hắn.
"Khụ, chỉ đùa chút thôi." Quyền Ninh cười tủm tỉm: "Đứa trẻ trông ra sao?"
"Bé trai khoảng bốn, năm tuổi, trắng trẻo nõn nà, đeo một chiếc khóa trường mệnh." Vương Điền miêu tả khái quát: "Đứa trẻ này có dòng máu hoàng gia, hiện đang nằm trong tay Lương Diệp. Ngươi đưa nó đi, tuyệt đối đừng để Lương Diệp tìm thấy."
Quyền Ninh tấm tắc lấy làm lạ: "Sợi dây tình thân hoàng gia mờ nhạt thật đấy. Ngươi dự định tranh ngôi vị Hoàng đế với đệ đệ ngươi à?"
"Làm hoàng đế có gì thú vị đâu." Vương Điền khẽ mỉm cười: "Loại huynh trưởng yếu đuối vô tội như ta đây chỉ đang bảo quản một con át chủ bài giữ mạng cho mình mà thôi."
Vương Điền bốc một vốc quân trắng rồi thả những quân cờ thừa xuống từ kẽ tay. Động tác lấy cờ của Lương Diệp ngồi đối diện cũng gần giống hệt anh. Hai người ngẩn ngơ liếc nhìn nhau.
Mặc dù họ sớm đã biết đôi bên giống nhau cả ở một số thói quen nhưng sự đồng bộ thể hiện bất chợt luôn khiến họ thoáng giật mình.
"Hồi nhỏ ta không thích chơi cờ vây." Vương Điền đi trước. Hạ cờ xong, anh cất lời: "Cha ta bắt ta học bằng được, đưa ta đến lớp cờ vây. Ta lẳng lặng leo vào cốp xe theo ông ấy về, kết quả ngủ quên mất, khiến người nhà tìm điên lên."
"Sau đó thì sao?" Lương Diệp hỏi.
"Ta tự tỉnh, sợ bóng tối, bị dọa phát khóc." Vương Điền điềm nhiên kể: "Mẹ ta xách ta ra, lấy gậy định vụt ta."
Lương Diệp cười trên nỗi đau của người khác: "Vụt thật?"
"Thực tế thì không." Vương Điền cười nói: "Ta ôm chân bà ấy quỳ thụp xuống, vừa khóc vừa gào 'Con là con ruột của mẹ mà, mẹ đánh chết là không còn con nữa đâu', bà ấy bị ta chọc tức đến bật cười. Cha ta đứng cạnh vỗ tay cho ta, thế là bị mẹ ta quật gậy vào lưng, đau vài hôm liền."
Lương Diệp cười theo anh, đặt một quân đen lên bàn cờ: "Chắc chắn cha mẹ ngươi đều là những người rất tốt."
"Xem như vậy, họ chỉ là một cặp cha mẹ bình thường thôi." Vương Điền gắp lấy một quân cờ, bình thản hỏi: "Ngươi học chơi cờ từ đâu?"
Đuôi lông mày Lương Diệp khẽ nhúc nhích. Hắn nhìn chằm chằm bàn cờ, đáp: "Không nhớ."
Vương Điền ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn. Lương Diệp nhếch môi: "Trẫm quên rất nhiều chuyện trước đây, chỉ nhớ loáng thoáng là bị đánh vào lòng bàn tay vô số lần."
"Mấy ngày nay Thôi Ngữ Nhàn lại đưa canh Bạch Ngọc tới rồi?" Vương Điền mân mê quân cờ.
"Trẫm để Sung Hằng cầm đi tưới hoa." Lương Diệp trầm ngâm một lúc lâu, sau đấy mới đặt quân cờ xuống. Hắn bỗng nói: "Trẫm muốn ăn điểm tâm."
Vương Điền cầm lấy nửa miếng bánh còn thừa trong đĩa nhét vào miệng hắn. Lương Diệp ngậm ngón tay anh nhay nhẹ rồi mới nhả, liếm vụn bột điểm tâm.
Điểm tâm này không ngọt ngấy gì cả. Khẩu vị của cả hai cực kỳ đồng nhất, thành thử cứ thế ăn gần hết. Lương Diệp bưng tách trà uống một ngụm. Gió ngoài trời lớn dần, hai người chơi cờ nửa canh giờ, kết quả cuối cùng vẫn là hòa. Lương Diệp ngang nhiên chơi xấu, tạm coi như thắng Vương Điền nửa quân.
Vương Điền bày lại ván cờ, Lương Diệp nằm nhoài ra sập gỗ bắt chéo chân, thò tay qua gầm bàn nhỏ túm lấy tua rua ngọc bội của anh.
"Có chút xíu tua rua thôi mà sắp bị ngươi bứt trụi hết rồi." Vương Điền phân tích ván cờ. Anh thạo phòng thủ lâu dài, thận trọng từng bước, Lương Diệp thì lại quyết đoán tấn công để phòng thủ, xu hướng lấy mạng đổi mạng với người ta, điều này trái lại thể hiện rất rõ chất điên của hắn. Tuy nhiên, dễ nhìn ra thằng oắt này không dốc hết sức, đánh được nửa ván thì bắt đầu học theo lối đánh của anh, cố tình giữ thế hòa như dụ dỗ người ta, tiện thể chơi xấu để chiến thắng.
"Trẫm thay cái mới cho ngươi." Lương Diệp gảy nhẹ ngọc bội của anh, sờ xuống men theo chân anh, cọ cho áo ngoài vốn chỉ được Vương Điền mặc qua loa trở nên xộc xệch.
Vương Điền không thích xỏ tất, để lộ cổ chân mảnh khảnh, quanh hai vòng tơ đỏ phủ kín dấu răng tím nhạt. Chiếc lá vàng ròng bé xinh lung linh đáp lên mắt cá chân trong, che đi một dấu hôn mập mờ đầy gợi tình.
Lương Diệp rất hài lòng với kiệt tác của mình, nhẹ nhàng vuốt ve dấu vết đó, lẩm bẩm: "Ngả ngớn."
Vương Điền nhấc chân giẫm lên móng vuốt sờ mó lung tung của hắn, đặt quân cờ nối tiếp nước đi ban đầu của Lương Diệp, phát hiện khả năng mình không kiên trì được thêm lâu dưới thế công này, đồng thời cũng nhận ra sơ hở rõ rành rành tại nước đi của Lương Diệp. "Sao hôm nay ngươi không về cung?"
"Trời mưa đường trơn, trẫm không đi nổi." Lương Diệp nằm tại sập bị anh giẫm lên tay thì ngước khuôn mặt than nói: "Chờ bao giờ ngươi vào chầu được là trẫm có thể giữ ngươi ngủ lại trong cung mỗi đêm rồi."
"Được chứ, chỉ cần Bệ hạ bịt được miệng lưỡi người trong thiên hạ này." Vương Điền hờ hững nói: "Ta và ngươi sẽ ngày ngày quấn lấy nhau, từ đây bậc quân vương không còn vào triều sớm nữa."
Trông Lương Diệp lại có vẻ hơi mong ngóng thật. Hắn nắm lấy cổ chân anh, định kéo anh lại. Vương Điền giữ mép bàn con, nói: "Ta không biết cách thu nhỏ xương đâu, gầm bé vậy ngươi kéo sao qua nổi."
"Bàn cờ có gì hay ho mà nhìn, nhìn trẫm đây này." Lương Diệp nói thẳng ra.
Vương Điền thở dài, đặt quân cờ trong tay xuống: "Nhìn ngươi thì chẳng thà ta tự soi gương."
Không biết Lương Diệp lại nghĩ đến thứ rác rưởi đồi trụy gì mà ánh mắt dần trở nên lạ lùng. Vương Điền hắng giọng: "Tóm lại hôm nay rảnh rỗi, chúng ta đi thăm Thôi Kỳ."
Nụ cười rục rịch trên môi Lương Diệp lập tức lặn mất tăm.
Vương Điền đá đá chân vào cổ tay hắn: "Bệ hạ à, thời gian là vàng."
"Hôm nay trẫm nghỉ tắm gội." Lương Diệp nhắm mắt giả chết: "Trời có sập cũng đừng hòng kéo trẫm rời khỏi đây."
"Hôm nay không phải ngày nghỉ tắm gội, ngươi đang bỏ bê công việc vô cớ." Vương Điền đứng dậy, lê đôi guốc gỗ vòng qua bàn, tiến đến hôn lên khóe mắt hắn, dịu giọng nói: "Tử Dục à."
Lương Diệp đột ngột mở to mắt, tặng anh một ánh nhìn ngập tràn tính xâm lược và nồng mùi máu tươi của sói đói cắn cổ con mồi. Hắn liếm mạnh răng nanh, nhíu chặt mày: "Ngươi..."
Vương Điền đứng dậy cười khẽ, quay gót bước ra cửa: "Có đi không nào?"
Lương Diệp rời sập đứng dậy, vòng một cánh tay qua cuốn lấy anh từ sau lưng, cúi xuống cắn mạnh lên cổ anh một phát, nghiến răng u ám nói: "Đi."
——
Trong nhà lao tối tăm ẩm ướt, Thôi Kỳ mặt mũi xanh xao ngồi trên xe lăn, ho như muốn nhổ cả tim phổi ra. Thấy Lương Diệp tới, y định hành lễ. Lương Diệp lại không phản ứng, trái lại Vương Điền đã hóa trang bên cạnh vươn tay đỡ y: "Công tử Thôi không cần phải đa lễ."
Thôi Kỳ hơi ngờ vực liếc nhìn anh. Dù sao lần trước người này cũng thể hiện thái độ đối địch ác liệt với y, chẳng khách sáo gì cho cam.
Vương Điền cười hiền hòa với y: "Lần trước gặp mặt, ta đã mạo phạm công tử Thôi, mong công tử Thôi tha lỗi."
Giọng anh hơi khàn, giống Lương Diệp lúc đổi giọng khoảng năm, sáu phần mười, không bới móc được lỗi lầm gì. Thôi Kỳ hờ hững gật đầu: "Vương đại nhân khách sáo rồi."
Vương Điền nói: "Hoàn cảnh nơi đây gian khổ. Bệ hạ không cố tình làm khó công tử Thôi đâu. Chẳng qua sự việc này rất hệ trọng, Bệ hạ buộc phải cẩn thận."
Thôi Kỳ gật đầu: "Cẩn Du tuyệt đối sẽ không làm ra việc trái với lương tâm, kính xin Bệ hạ xem xét kỹ."
Lương Diệp liếc qua bàn tay đang đỡ lấy cánh tay y của Vương Điền, chỉ lạnh lùng "Ừ" một tiếng. Mãi đến khi Vương Điền đưa mắt ra hiệu, hắn mới thong dong ngồi xuống: "Trẫm tới đây vì có chuyện muốn nói với Thôi nhị công tử."
Bầu không khí ở nhà lao khá khó ngửi, sau cơn mưa, thứ mùi mục nát ẩm ương ấy quanh quẩn mãi chẳng tan, thỉnh thoảng ngọn nến cháy lại phát ra tiếng 'lách tách', đánh động đám côn trùng chuột bọ bay chạy tán loạn. Không biết sáp nến đã rơi xuống bao nhiêu lần, tiếng bàn luận vang lên chập chờn mới ngừng.
"... Ta sẽ suy xét kỹ về những lời này của Bệ hạ." Ánh mắt Thôi Kỳ nhìn Lương Diệp cuối cùng cũng chứa thêm nét nghiền ngẫm.
"Nhà lao âm u rét lạnh, hoàng tổ mẫu cũng năm lần bảy lượt tới hỏi thăm, lòng trẫm nhìn chung khá băn khoăn." Lương Diệp đứng dậy, nói: "Vương Điền lại nhiều lần nói đỡ, vì vậy trẫm cho phép ngươi ở tạm tại biệt viện, cấm túc trong nhà. Đợi điều tra rõ sự việc rồi sẽ quyết định sau."
"Đa tạ Bệ hạ."
**
Khi ra khỏi nhà lao, trời đã xẩm tối, mưa cũng nhỏ dần. Vương Điền che ô, giẫm guốc gỗ lên nền đất sũng nước, bước vào xe ngựa. Anh ngoảnh lại, thấy Lương Diệp vẫn đang cầm ô đứng như người mất hồn, bèn gọi hắn một tiếng: "Đi thôi."
Lương Diệp đi tới, vén rèm bước vào khoang xe ngựa, tiếng mưa rơi bị ngăn cách ở ngoài xe. Hắn phủi nước mưa đọng tại tay áo rồi mới ngồi xuống sát bên Vương Điền.
"Lại đau đầu à?" Vương Điền nhíu mày nhìn hắn, vươn tay khẽ chạm vào trán hắn.
Lương Diệp không trốn, chỉ hơi mông lung: "Hồi nãy nhìn bóng dáng ngươi, trẫm cứ cảm giác..."
"Cảm giác gì?" Vương Điền hơi căng thẳng nhìn hắn.
Lương Diệp vươn tay ra dấu, nghiêm túc nói: "Hình như eo ngươi nhỏ hơn trẫm."
Vương Điền lo lắng vô ích một bận, đanh mặt nói: "Cũng chỉ có lúc lo chính sự ngươi mới ra dáng con người chút thôi."
"Trẫm học ngươi này." Lương Diệp nhếch miệng cười với anh: "Giống không?"
Vương Điền úp tay lên mặt hắn: "Ta không cười biến thái như vậy."
Lương Diệp ngả người gối đầu lên đùi anh, nâng đôi chân dài gác lên thành xe ngựa, vách khoang xe cứ thế bị in hai dấu chân ướt nhẹp. Hắn ngửa mặt nhìn Vương Điền, thò tay gãi cằm anh: "Trẫm ở thêm lát rồi về cung."
Vương Điền rủ mi mắt nhìn hắn: "Chẳng phải nói hôm nay không về sao?"
"Có việc bận." Ngón tay Lương Diệp trượt qua xương quai xanh của anh, tiến gần đến cổ áo. Hắn khép mắt, lẩm bẩm: "Trẫm muốn treo ngươi trên người ngày qua ngày cơ."
Vương Điền bắt lấy bàn tay sờ lung tung của hắn, hắng giọng nhưng không nói gì.
"Mà nếu ngươi xin trẫm ở lại thì trẫm sẽ suy nghĩ." Lương Diệp ngoắc lấy cổ áo anh, kéo anh khom lưng nhìn mình.
Vương Điền nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, khẽ cười: "Trở về đi."
Lương Diệp liếc anh, không nói gì nữa. Hắn xuống xe giữa đường, cầm ô biến mất giữa màn mưa.
Trong xe tựa hồ còn vương vấn mùi hương vừa mập mờ vừa nguy hiểm của Lương Diệp. Vương Điền lơ đễnh liếc qua hông, phát hiện Lương Diệp đã thay ngọc bội mới cho mình tự bao giờ. Ngọc bội màu trắng ngà, ấy vậy nhưng lại phối với tua rua đỏ rực*.
**
Lúc không phải làm việc thì luôn lười nhác. Về tới phủ, Vương Điền ăn qua loa bữa tối rồi nghiên cứu tiếp bàn cờ họ đánh ban ngày, thỉnh thoảng lại nghe một số âm thanh rải rác trên nóc nhà.
... Lương Diệp để lại cho anh không ít người.
Nói không hưởng thụ là giả... nhưng để cảm động thì chưa đến mức. Lương Diệp càng chu đáo với anh, anh càng lo lắng âm ỉ.
Anh chưa từng khờ dại cho rằng Lương Diệp sẽ từ bỏ việc lợi dụng anh vì thích anh. Ngược lại, có lẽ nguyên nhân chính nằm tại giá trị lợi dụng của anh nên Lương Diệp mới có thể nảy sinh cảm giác "Thích".
Anh đã chịu đủ cay đắng xuất phát từ hành động suy đoán về Lương Diệp bằng lối tư duy của một người bình thường. Thích là thích thôi, đâu nhất thiết phải mù quáng.
"Ngươi tìm ta à?" Không biết người đeo mặt nạ vàng che nửa mặt chui ra từ góc nào, ngả ngớn thỏa thê dạo một vòng quanhcăn phòng, chuông treo bên hông lắc lư vang tiếng lanh lảnh: "Ký hiệu của ngươi kín đáo quá, cấp dưới của ta suýt lướt qua luôn. Chứ không ta đã đến chỗ ngươi trong vài ba hôm rồi."
"Lần này mà còn để người ta phát hiện nữa thì mất mặt quá." Vương Điền cười nói: "Dù gì cũng là người đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ."
Quyền Ninh cười khẽ một tiếng, một ống trúc tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay: "Yên tâm, khói mê này đảm bảo sẽ khiến họ quên sạch sành sanh, cũng sẽ không để họ có cơ hội kiện cáo với đệ đệ hoàng đế kia của ngươi."
Ám vệ và người hầu ngã rạp bên ngoài đều im lìm như chết rồi.
Vương Điền lười uốn nắn nhận định cố chấp của hắn, đặt chiếc hộp nhỏ lên bàn. Quyền Ninh mở ra, thấy thứ bên trong thì ngẩn người, chợt cười: "Lần trước chẳng qua chỉ tiện nhắc đến với ngươi, thế mà ngươi lấy được nó từ tay Thôi Ngữ Nhàn thật, cũng hơi bị giỏi đó."
Vương Điền chụm tay áo hỏi: "Tấm lòng này đủ chưa?"
"Dĩ nhiên là đủ rồi." Quyền Ninh đóng nắp hộp lại: "Ngươi lấy được thứ này kiểu gì?"
"Trong cung ắt có cách trong cung." Vương Điền nói: "Không thể để phí hoài công sức lăn xả tại đó biết bao lâu được."
Quyền Ninh nhìn anh đầy mờ ám, cất gọn chiếc hộp: "Nói đi, cần ta làm gì nào?"
"Ta là dân kinh doanh, xưa nay luôn lấy niềm tin làm cốt lõi, có qua có lại." Vương Điền chụm tay áo, cười nói: "Ngươi tìm giúp ta một đứa trẻ."
Quyền Ninh ngạc nhiên: "Ngươi với đệ đệ ngươi thế mà sản xuất được cả con trẻ ư?"
"..." Vương Điền lạnh nhạt nhìn hắn.
"Khụ, chỉ đùa chút thôi." Quyền Ninh cười tủm tỉm: "Đứa trẻ trông ra sao?"
"Bé trai khoảng bốn, năm tuổi, trắng trẻo nõn nà, đeo một chiếc khóa trường mệnh." Vương Điền miêu tả khái quát: "Đứa trẻ này có dòng máu hoàng gia, hiện đang nằm trong tay Lương Diệp. Ngươi đưa nó đi, tuyệt đối đừng để Lương Diệp tìm thấy."
Quyền Ninh tấm tắc lấy làm lạ: "Sợi dây tình thân hoàng gia mờ nhạt thật đấy. Ngươi dự định tranh ngôi vị Hoàng đế với đệ đệ ngươi à?"
"Làm hoàng đế có gì thú vị đâu." Vương Điền khẽ mỉm cười: "Loại huynh trưởng yếu đuối vô tội như ta đây chỉ đang bảo quản một con át chủ bài giữ mạng cho mình mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.